7 thg 4, 2013

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 12

Sói thật đến đây

Ta chán muốn chết, lăn qua lăn lại trên giường, nhớ tới gương mặt bị người thiếu ba trăm lượng kia của Tần Lãng càng nổi điên. Ta không rõ, nam không muốn cưới, nữ không muốn gả, bọn họ còn trói chúng ta lại một chỗ là sao, chẳng lẽ bọn họ không sợ chúng ta mỗi ngày đánh đấm đến lưỡng bại câu thương?

Nghĩ tới nghĩ lui, ta tính chuồn đi tìm Nhạc Phong thương lượng, người này chắc chắn sẽ không mang ta bỏ trốn nhưng không có nghĩa là ta không thể tự mình bỏ trốn, à không, là đào hôn. Chó nóng nảy còn nhảy tường, nếu thực bức ta nóng nảy, cùng lắm thì ta đi Y Tiên Cốc tìm nơi nương tựa. Ta thật không tin, không lấy Tần Lãng, ta không còn đường sống.

Phụ thân đại khái sợ ta bị ép buộc sẽ xảy ra chuyện, hai ngày nay bảo Tuyết Liễu trông chừng không cho ta xuất môn. Người cũng không ngẫm lại giao tình giữa ta và Tuyết Liễu, mặc dù từ nhỏ ta bị nuôi thả ở Thục Sơn nhưng tốt xấu gì Tuyết Liễu cũng theo ta nhiều năm, tình cảm thân thiết. Ta hơi náo loạn một chút thì nàng đã để ta đi rồi.

Vừa ra cửa phòng, ta liền cảm giác thân mình lạnh lẽo, tựa hồ sau lưng có ánh mắt chằm chằm nhìn ta. Ta lắc đầu, chỉ mong là ta quá lo lắng, chỉ bằng vài miếng công phu mèo quào này của ta, phụ thân còn không kiếm được ai bắt ta sao. Ai ngờ mới bước nửa bước, có cái gì ‘vèo’ một tiếng sượt qua tai, cắm phập trên cửa.

Ta kinh hồn bạt vía, nhất thời người lạnh như băng, tim lập tức rụng rời. Quay đầu lại thấy trên cửa là một mũi tên. Thật thần kỳ, nếu người đó kỹ thuật không tốt, ta không cần tu đạo đã trực tiếp lên trời thành tiên.

Nghĩ đến đây ta lại lo sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Xem độ nông sâu của mũi tên, người bắn tên không tốt lành gì, ta dùng sức nhổ xuống, xem xét nửa ngày, trong bụng nổi lửa, xoay người đi về chỗ Tô Hành.

Tô Hành là ca ca anh tuấn nhất trong các ca ca của ta, Tô Nam bình thường hay ầm ỹ khoe mình anh tuấn ra sao, hắn nói thật không sai nhưng so với Tô Hành thì một điểm cũng không bằng. Tô Hành mặt sáng như ngọc, phong lưu phóng khoáng, nữ tử thầm mến hắn xếp một hàng dài. So với Lâu Huyên, cũng không thua kém là mấy.

Bất quá giờ không phải lúc thảo luận ai anh tuấn, ai không anh tuấn, mũi tên vừa rồi chắc chắn là kiệt tác của đại soái ca Tô Hành. Hắn là người duy nhất trong Tô gia thích bắn cung, hơn nữa rất hay bắn cung tiêu khiển. Các ca ca của ta từ cổ hủ đến tiêu sái đều thích luyện kiếm vì bọn họ nghĩ làm vậy có thể tăng thêm khí chất phiêu dật cho mình. Chỉ có Tô Hành cả gan phá vỡ quy tắc, từ nhỏ hắn luyện cung tên, mười tuổi đã thành thiện xạ. Mũi tên này thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của ta, toàn bộ Tô gia cũng chỉ có mình hắn có công lực cỡ này. Chắc hắn thấy ta chuồn ra cửa, định cảnh cáo.

Ta nổi giận đùng đùng chạy hết mấy hàng hiên, cuối cùng thấy hắn trong thư phòng, đang ngồi trước bàn học, cầm một quyển sách đọc rất nhập tâm.

"Nhiễm Nhiễm?" Tô Hành ngẩng đầu thấy ta, hắn hơi kinh ngạc, mày vừa nhíu sau đó lập tức giãn ra.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn là người nho nhã bình thản, từ nhỏ vừa không phóng đãng như bọn Tô Kiên, Tô Quýnh cũng không giống Tô Nam, Tô Duyên cả ngày chọc ta với Lương Gia. Phần lớn thời gian hắn đều một mình ở thư phòng hoặc luyện cung ở hậu viện. Theo lời Lương Gia, Tô Hành chính là đầu gỗ, còn ngốc hơn thằng ngốc.

Lương Gia nói vậy không phải hoàn toàn vô lý, ta với nàng cùng nhau lớn lên, tâm tư của nàng sao ta không hiểu. Ý trung nhân của nàng không phải Lâu Huyên mà là Tô Hành. Không ngại Tô ngốc tử hồn nhiên không biết, mỗi lần nàng đều nhiệt tình như lửa nhưng hắn vẫn lạnh lùng như băng, hệt như Lương Gia đào phần mộ tổ tiên của hắn.

Lương Gia luôn nhắc tới Lâu Huyên trước mặt ta, bất quá là tâm lý khoe khoang của tiểu nữ nhân thôi. Ta từ nhỏ đặc biệt thích so đo với nàng, nếu ta có hôn phu là thiên hạ đệ nhất soái ca, chắc chắn ta cũng sẽ khoe khoang. Lấy hay không lấy hắn là chuyện sau này hẵng tính, trước tiên cứ lợi dụng một chút đã.

Ta đưa mũi tên giấu sau lưng ra cho Tô Hành: "Đây là gì? Khi không ngươi dọa ta làm chi!"

"Đây không phải của ta."

"Không phải của ngươi, chẳng lẽ của ta."

Tô Hành hé miệng cười: "Ta không ra ngoài."

"Ca ca tốt của ta, xin ngươi đừng đùa giỡn ta được không, ta từ Thục Sơn bị người bức hôn sắp chết, ngươi còn giúp phụ thân hại ta, ngươi hãy tha cho ta đi."

Tô Hành cầm mũi tên nhìn nửa ngày, không nói gì. Ta còn nghĩ hắn cam chịu, đang tính mắng hắn vài câu xả giận, hắn đi đến giá sách, lấy trong ngăn tủ một mũi tên đưa cho ta.

"Sao?" Ta tức giận.

Tô Hành thản nhiên: "Đây mới là của ta."

Nhìn kỹ, mũi tên hắn đưa với mũi tên vừa rồi tuy dài như nhau nhưng quả thật có điểm khác. Mũi tên của Tô Hành có khắc hình đầu ngựa ở mặt trên. Tâm ta thật lạnh, thật lạnh, nếu tên không phải của Tô Hành, vậy thì nguy rồi, không phải có người muốn giết ta chứ. Ta run lên, cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Không phải đâu, ta không đắc tội với người nào, ai muốn giết ta?" Răng ta đánh lập cập.

Tô Hành cầm mũi tên để trên bàn quan sát tỉ mỉ, hắn nói: "Nếu người bắn thật sự muốn giết muội, muội không còn mạng đứng đây nói chuyện với ta đâu."

Vừa nói xong, chỉ thấy hắn rút một tờ giấy nhỏ từ trong mũi tên ra.
Ta mở to hai mắt nhìn: "Trên đó viết gì?"

"Muốn cứu Lương Gia, không lấy Tần Lãng." Tô Hành nhẹ nhàng đọc, mở tờ giấy mở để trước mặt ta.

Ta trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "Lương Lương Lương... Biểu tỷ nàng..."

"Gia Gia có thể đang ở trong tay người xấu."

Sao Lương Gia lại ngu xuẩn như vậy, thăm người thân còn để lọt vào hang sói. Hiện tại lại thành con tin để người khác uy hiếp ta, đây là chuyện gì.

Ta nóng nảy: "Làm sao bây giờ, bọn họ có thể giết Lương Gia không?"

"Tạm thời sẽ không."

"Ngươi nói chuyện đừng keo kiệt được không, giải thích một chút, ta hồ đồ rồi. Ta lấy hay không lấy chồng quan hệ gì đến bọn họ, này này... Ngũ ca, ngươi nói có thể là nữ nhân thầm mến Tần Lãng làm hay không?"

Dù ôn hòa cỡ Tô Hành đều nhịn không được khinh thường ta nhưng hắn thật nhịn được, liếc ta không nói gì.

"Ai nha ngũ ca, ngươi đừng thâm trầm, có gì cứ nói, ngươi làm vậy sẽ chết ta!"

Tô Hành thần sắc nghiêm túc: "Chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy, phải báo cho cha biết."

"A? Ngươi nói gì, chuyện này liên quan gì đến cha."

"Cha với Tần tướng quân đều là mệnh quan triều đình, một văn một võ, có thể nói là trụ cột quốc gia, ai lớn gan công nhiên khiêu khích vậy?"

"Hoàng thượng mới có gan, nha ——" Ta cả kinh che miệng lại, "Sẽ không phải là hoàng đế cậu đi?"

Tô Hành hết biết nói gì với ta, hắn hít sâu một hơi, nói tiếp: "Không phải hoàng thượng, người năng lực có hạn, toàn dựa vào cha và Tần tướng quân giúp người thống trị giang sơn, sao có thể vác đá đập mình?"

"Vậy có thể là ai?"

"Hiện triều đình đang chia làm hai phái vì vấn đề ở biên cương, một là phe chủ chiến do Tần tướng quân cầm đầu, hai là phe chủ hòa do Tĩnh vương cầm đầu. Cha chưa tỏ rõ lập trường, lại là trụ cột vững vàng của triều đình, một khi hắn nghiêng về bên nào, bên đó sẽ thắng, bởi vậy hai phe đều muốn mượn sức hắn. Tần Tô hai nhà đám hỏi, cho thấy cha chọn Tần tướng quân."

Ta vỗ đầu: "Ta hiểu, bọn họ muốn phá hỏng quan hệ của Tô gia và Tần gia, khiến cha không về phe Tần tướng quân. Tô Hành ngươi thật thông minh, vấn đề bí hiểm vậy ngươi cũng phân tích thấu đáo, không hổ là ca ca ta!"

Tô Hành cười cười, không nói gì.

"Khẳng định là Tĩnh vương làm, nói cho cùng, hắn tính mượn sức cha, lén lút ra tay, đường đường là vương gia, thật không biết xấu hổ."

Thấy Tô Hành nghiền ngẫm nhìn ta, ta vội vàng giải thích: "Ngươi đừng đoán mò, ta không phải muốn nhanh gả cho Tần Lãng mới nói vậy, ta đây lo lắng vì đại cục, ngươi nói cha nên làm gì đây, người ta tốt xấu gì cũng là thân vương, không dễ đụng đến. Hắn muốn lấy mạng Lương Gia đơn giản như bóp chết một con kiến, Lương Gia chẳng phải rất nguy hiểm? Trời ơi!"

Không biết vì sao, Tô Hành nghe ta nói xong sắc mặt trắng bệch, hắn vờ cứng rắn trấn định: "Cũng không nhất định là Tĩnh vương. Tĩnh vương tuy hơi ngang ngược nhưng vẫn có thể xem là một người chính trực. Sợ là có người cố ý làm vậy châm ngòi hai nhà Tô Tần với Tĩnh vương phủ để làm ngư ông đắc lợi. Nếu thực là thế thì rất phiền toái, Gia Gia nàng..."

"Cứu nàng, phải cứu nàng!" Vừa nghe Lương Gia gặp chuyện không may ta liền đỏ mắt, "Mặc kệ ai làm việc này, nhất định không thể để Lương Gia có việc, ngũ ca ta xin ngươi, ngươi cứu nàng đi, cùng lắm sau khi nàng trở về ta không để nàng phiền ngươi. Đúng rồi, khiến cha từ hôn đi, đúng như ý bọn họ, dù sao ta cũng không muốn gặp Tần Lãng kia."

"Sự tình không đơn giản vậy, nếu tùy tiện từ hôn, mặc kệ là nguyên nhân gì, mọi người khẳng định đều nghĩ cha về phe Tĩnh vương, thế lực triều đình sẽ mất cân bằng. Không chỉ thế, việc này còn đồng nghĩa chúng ta phải cầu hòa với một tiểu quốc ở nơi biên thùy đất cằn sỏi đá, biểu muội của muội, nữ nhi duy nhất của hoàng thượng là Trường Hinh công chúa sẽ gả đến tái ngoại hòa thân."

Không phải chứ, đầu ta hỏng mất thôi, không phải chỉ là chuyện ta thành thân với Tần Lãng thôi sao, tự dưng kéo theo một đống chuyện lớn như vậy. Đầu óc Tô Hành không biết trưởng thành kiểu gì mà rất bác đại tinh thâm, một vấn đề cỏn con cũng bị hắn đưa ra một đống đạo lý như vậy. Không phải làm ta khó xử sao. Ta gả đi thì Lương Gia phải chết, ta không lấy chồng thì Trường Hinh phải sung quân biên cương. Đây là chuyện gì, ta quên mình chết đi không chừng tạo phúc cho bá tánh và cậu hoàng đế còn có thể truy phong.

Ta dùng sức gõ đầu, đã đến nước này rồi ta còn suy nghĩ gì.

Tô Hành quyết định thật nhanh: "Muội mau đi nói việc này cho cha."

"Vậy còn ngươi, ngươi không đi theo ta?"

"Ta... Ngươi đi đi, thời gian cấp bách, ta còn có việc trọng yếu hơn." Nháy mắt hắn đã mất dạng, khinh công quả nhiên lợi hại.

Ta hô to: "Chuyện gì gấp hơn việc này, này, Tô Hành..."

Kêu cũng không ai để ý, ta dậm chân, cầm tờ giấy đi tìm phụ thân thương lượng.

Ai ngờ ta dốc sức kể lể sự tình chân tướng vô cùng sinh động, phụ thân thì lơ đễnh, Tô Nam e thiên hạ bất loạn xen vào: "Nhiễm Nhiễm, ngươi lừa cha. Ta biết ngươi không muốn thành thân, vừa mới đòi xuất gia, giờ lại đem chuyện không thực tế như vậy gạt chúng ta, chậc chậc, ngươi rất không thông minh!"

"Nói gì chứ," Ta phản bác, "Ngươi mới không thông minh, Lương Gia thật sự bị bắt cóc, ta mà gả cho Tần Lãng không chừng ngày mai nàng sẽ bị giết, không tin ngươi thử xem!"

"Ha ha, Gia Gia bị bắt cóc? Nàng không bắt cóc người khác chúng ta liền thắp hương bái Phật, ai dám đánh nàng, ngươi đừng kiếm chuyện."

"Ta không nói dối, không tin ngươi đi hỏi ngũ ca, hắn biết chuyện này."

"Ngũ ca sẽ không giúp ngươi gạt người."

"Vậy chúng ta đi tìm ngũ ca đối chất!"

"..."

"Được rồi, các ngươi đừng ầm ỹ!" Phụ thân tức giận ra mặt, "A Kiên, ngươi mau gọi Hành nhi tới đây."

Tô Kiên gật đầu, đang tính cất bước, ta kêu hắn lại: "Nhị ca đừng đi, ngũ ca không có ở nhà."

"Không có, không phải ngươi nói tìm hắn đối chất sao? Sao, chột dạ ?" Tô Nam một bộ xem kịch vui, ta rất muốn đánh hắn.

"Dù sao ta đều nói thật, các ngươi thích tin hay không, chờ ngũ ca trở về các ngươi sẽ biết."

Ta mếu máo, cảm giác bị nghi ngờ thực không tốt.

Vốn tưởng chờ Tô Hành về ta được minh oan, nào biết năm ngày trôi qua, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Tô Nam hay tới cửa tra hỏi, ta hết đường chối cãi, chỉ có thể sập cửa vào mặt hắn.

Chuyện Tô Hành xưa nay thích ra ngoài ngao du, không nói tiếng nào đã đi mất cũng không phải chưa từng phát sinh, mọi người chỉ nghĩ hắn đi chơi. Tô Nam nhất mực chắc chắn ta giở trò, phụ thân đương nhiên sẽ không tin ta. Ai bảo ta bị ép buộc, chốc lát muốn xuất gia, chốc lát nói bị bắt cóc, đổi lại là ta cũng sẽ không tin. Nói dối nhiều lần sẽ không ai tin, đợi khi nói thật, ta còn có thể làm sao? Chờ chết đi!
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 11

Xuất giá là xuất gia

Ta nghĩ không thành thân cũng không khó. Ta như kiến bò chảo nóng, mắt đỏ lên, các ca ca mỗi người một câu "Chúc mừng, chúc mừng", "Sớm sinh quý tử" khiến ta giận sôi.

Phụ thân thực vừa lòng, gật đầu mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm gả đi, ta là người hiểu rõ tâm sự này nhất, không dễ dàng, không dễ dàng."

Các ca ca phụ họa "Đúng vậy, đúng vậy", giống như ta thật sự không gả không được. Trong lòng ta hét một tiếng thật tức giận. Cảm giác Tô Nhiễm ta như một gánh nặng với bọn họ, ta sớm thành thân bọn họ sớm an tâm.

Nhìn phụ thân và các ca ca hòa thuận vui vẻ, ta rất sợ mình nhịn không được xông lên đánh họ, khó lòng tin tưởng vào sự nhẫn nại của bản thân. Vì không để bi kịch tự chém giết xảy ra, ta thức thời tránh đi.

Ta giận cành hông trở lại phòng, ngã quỵ trên giường, kéo chăn phủ đầu. Nếu ta không đủ bản lĩnh, chỉ sợ lúc này đầu đã sớm nổ tung.

Tuyết Liễu vừa vào cửa thấy thế choáng váng, nàng nói: "Tiểu thư sao vậy, sẽ buồn chết mất."

"Buồn chết thì buồn chết, nếu buồn mà chết thì tốt, đỡ phải ấm ức vì bọn họ!"

Xưa kia tứ sư huynh từng kể một chuyện luôn làm ta sợ, nếu một người chết khi tích tụ oán khí quá lớn, sẽ không thể đầu thai mà sẽ thành cô hồn dã quỷ. Ta nghĩ nếu bây giờ ta thật sự buồn chết, nhất định thành cô hồn dã quỷ, ai bảo oán khí ta lớn như vậy.

Tuyết Liễu xốc chăn lên, cầu xin: "Tiểu thư ngoan của ta, người cũng đừng ép mình, nửa tháng nữa người sẽ thành thân. Chẳng may người ngạt chết, lão gia còn không mắng chết ta."

"Ai thích gả cứ gả, ta không thèm." Ta tức giận, hồ đồ hỏi Tuyết Liễu, "Ngươi có biết làm thế nào mới không cần thành thân không?"

"A?" Tuyết Liễu mông lung, không ngờ ta hỏi nàng như vậy. Nàng nghĩ nghĩ nói, "Nữ tử trưởng thành đương nhiên phải thành thân, chỉ có ni cô mới không lấy chồng."

Ta búng trên giường như một con cá chép, ôm Tuyết Liễu nói: "Tuyết Liễu giỏi, sao ta không phát hiện thì ra ngươi thông minh như vậy! Ni cô, ha ha, ni cô..."

Tuyết Liễu sợ hãi, lắp bắp hơn nửa ngày không nói được một câu đầy đủ: "Tiểu tiểu thư... Ngươi sẽ không... Sẽ không... Sẽ không muốn xuất gia làm ni cô đi, ngươi ngươi ngươi..."

Giọng nàng run run, có thể sợ ta nhất thời nghĩ quẩn, thật sự bỏ chạy đến am ni cô xuống tóc xuất gia. Ta vỗ vỗ vai nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta không làm ni cô, ni cô đầu trọc lóc xấu xí, còn không bằng hòa thượng!"

Tuyết Liễu vỗ ngực, lúc này mới yên lòng, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, híp mắt nói: "Hòa thượng chẳng phải cũng trọc sao, tiểu thư..."

Ta trừng mắt một cái, nàng vội vàng nuốt lời này vào bụng.

"Mau lấy giấy bút đến đây," Ta phân phó, "Ta muốn vẽ."

Tuyết Liễu không hiểu gì, sửng sốt trong chốc lát mới đi. Lúc ra cửa, nàng còn không quên quay đầu liếc ta, phỏng chừng thầm nghĩ tiểu thư bình thường không thích cầm kì thi họa, sao đột nhiên muốn vẽ tranh.

Trước khi trời tối, ta vẫn nhốt mình trong phòng, phụ thân phái người đến bảo ta ra ăn cơm chiều, ta không để ý, gã sai vặt kia cứ thúc giục, kết quả bị ta quăng một nghiên mực ra chạy mất dạng. Ta ghét nhất tại thời điểm mấu chốt bị quấy rầy, nhất là đang trong lúc làm cái chuyện ta không am hiểu như vẽ tranh này.

Khi ta ném bút nói "Rốt cục đã đẹp rồi!", Tuyết Liễu mở to mắt, nhìn chằm chằm bức tranh hơn nửa ngày, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tiểu thư, ngươi vẽ ai vậy? Sao... Sao dáng vẻ lại thế này? Giống như ni cô."

"Giống ni cô là được, ta vốn vẽ ni cô." Ta cực kỳ tự hào hỏi Tuyết Liễu, "Thế nào, nhìn được không?"

Tuy ta không hy vọng gì về tài vẽ vời của mình nhưng bức tranh lần này hẳn khá được đi, ít nhất Tuyết Liễu nhận ra người ta vẽ là ni cô. Không giống lần sinh nhật trước của lục sư huynh, ta vẽ tuấn mã đồ tặng hắn, còn hỏi hắn ta vẽ đẹp không. Lục sư huynh miệng co giật nửa ngày mới phun ra một câu làm ta nghe xong chết đứng, hắn nói: "Vẽ đẹp lắm, ha ha, xem con trâu này, bộ dạng rất mập mạp."

Nắm đấm ta siết chặt, cố nén lửa giận, ta một lần lại một lần nhắc mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, hôm nay hắn là thọ tinh, không chấp nhặt với hắn.

Tứ sư huynh thấy sắc mặt ta khó coi, vội hòa giải: "Nhiễm Nhiễm, mắt lão lục không tốt, ngươi đừng nóng giận. Ha ha, theo ta, ngươi vẽ con lợn rừng thật giống, thật giống!" Nói xong, hắn còn không quên vươn ngón cái về phía ta.

Lửa giận vất vả áp chế lại bị tứ sư huynh trêu chọc, ta nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên òa khóc. Lục sư huynh sợ tới mức liên tục an ủi, mắng tứ sư huynh lỡ lời. Ta thút thít nghẹn ngào, một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "Ta muốn méc sư nương, các ngươi khi dễ ta... Người ta thức đêm vẽ tuấn mã đồ tặng ngươi, định cho ngươi kinh hỉ. Mắt ngươi không tốt bảo ngựa thành lừa ta cũng không trách nhưng ngươi dám nói ta vẽ trâu. Tứ sư huynh càng đáng ghét, rõ ràng ta vẽ ngựa, làm sao giống lợn rừng!" Nói xong ta xé tuấn mã đồ.

Tứ sư huynh cùng lục sư huynh mặt mày xám xịt, liên tiếp giải thích. Bọn họ càng xin lỗi, ta càng khóc lớn, các sư huynh sư tỷ khuyên thế nào cũng không được. Cuối cùng vẫn là sư nương ra mặt, hung hăng mắng bọn họ ta mới ngừng khóc, từ đó về sau ta thề không bao giờ vẽ nữa.

Hôm nay bất đắc dĩ, ta mới không thể không ra hạ sách này, dù sao cũng chẳng có quy định thề rồi không thể đổi ý.

Tuyết Liễu cầm tranh ta vẽ nghiên cứu hồi lâu, rốt cục phun ra một câu: "Tiểu thư, ni cô này là ai, sao bộ dạng như vậy, như vậy..."

"Như vậy cái gì?"

"Như vậy kỳ quái." Nói xong Tuyết Liễu mặt mũi trắng bệch.

Ta cười hớ hớ nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi muốn nói nàng khó coi phải không? Không sao, ngươi cũng đã nói ra rồi, ta không chửi. Ta vẽ ni cô, ni cô đương nhiên khó coi."

"Vì sao ni cô nhất định là khó coi?" Tuyết Liễu chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.

"Ngươi nghĩ xem, vì sao ni cô muốn xuất gia? Đương nhiên là vì không nam nhân nào muốn cưới nàng. Vì sao không có nam nhân muốn cưới? Đương nhiên là vì nàng khó coi. Nếu không, làm gì có nữ nhân vô duyên vô cớ chạy đến am ni cô, làm bạn với thanh đăng cổ phật, trừ phi đầu nàng bị heo cắn."

Tuyết Liễu nghe xong gật đầu, nàng dùng sùng bái ánh mắt nhìn ta nói: "Tiểu thư ngươi thật thông minh, đạo lý sâu xa như vậy ngươi cũng có thể thấu đáo, thật sự rất rất giỏi!"

Ta cũng hiểu mình thực rất giỏi, tùy tiện nói hươu nói vượn vài câu có thể khiến nha đầu quay mòng mòng, không tung hoành ngang dọc thật sự rất uổng phí.

Ta treo bức tranh ni cô trên vách tường, thắp ba nén nhang, thực thành kính cúng bái.

Tuyết Liễu hỏi ta: "Tiểu thư, ni cô là ai, vì sao ngươi lạy nàng?"

"Đây là Tĩnh Từ sư thái," Ta nói, "Ta lạy nàng vì ta sùng bái nàng."

Tĩnh từ sư thái là một vị thế ngoại cao nhân, nghe nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, học vấn bác đại tinh thâm, là nữ trung hào kiệt hiếm có, cũng là thần tượng của ngàn vạn cô nương. Nàng còn khí thế hơn phương trượng trọc đầu của Thiếu Lâm Tự.

"Tiểu thư, ngươi đây là muốn..."

Ta nháy mắt mấy cái: "Ngươi nói với cha ta, ta muốn theo Tĩnh Từ sư thái tu đạo thành tiên, bất quá hiện tại ta đang trong giai đoạn 'suy nghĩ', nếu người cứng rắn bức ta xuất giá, ta sẽ xuất gia."

Tiểu nha đầu nghe xong điên cuồng chạy ra.

Thiên địa chứng giám, ta thật không định xuất gia. Nếu nhất định phải lựa chọn giữa xuất giá và xuất gia, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời phụ thân. Nhưng không phản kháng một chút làm sao biết kết quả, nếu thật sự không được thì ta giương cờ trắng đầu hàng cũng không muộn. Nguyên tắc làm người của Tô Nhiễm ta là tuyệt không mua bán lỗ vốn.

Lúc Tuyết Liễu dẫn phụ thân cùng các ca ca phong trần mệt mỏi tới phòng, ta đang ngồi trước bức tranh niệm kinh, y như thật. Kỳ thật ngay cả ta cũng không hiểu mình niệm cái gì, diễn trò thôi, làm bộ làm dáng là được.

"A, Nhiễm Nhiễm đổi nghề làm ni cô, được lắm, tu tâm dưỡng tính."

Vừa nghe chuyện đức hạnh này là biết ngay lời từ miệng Tô Nam đáng chém ngàn đao, ta quyết định không nói, tiếp tục diễn trò.

Phụ thân nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi muốn làm gì!"

Ta quay đầu, cười tươi như hoa: "Là như vầy, cha, nữ nhi đã giác ngộ, nhân sinh khổ đoản, ta muốn dùng quãng đời ngắn ngủi làm một ít chuyện có ý nghĩa. Tỷ như, chuyện hiện tại ta làm rất có ý nghĩa. Làm người mệt mỏi, phải làm thần tiên. Phụ thân người phải đợi ta, chờ một ngày kia, nhà chúng ta gà chó cũng có thể lên trời, mọi người càng không cần phải nói, đúng không phụ thân?"

"Hồ nháo!" Phụ thân tức giận dựng râu trừng mắt.

Tô Duyên nói: "Nhiễm Nhiễm ngươi chịu đả kích gì phải không?"

Tô Kiên nói: "Khẳng định là phụ thân bức nàng thành thân, bức điên rồi."

Tô Quýnh nói: "Kỳ thật tu đạo thành tiên cũng không phải không tốt." Kết quả còn chưa dứt lời liền bị các huynh đệ hung hăng khinh bỉ.

Tô Nam tựa nửa người trên cửa, ôm hai tay, tựa tiếu phi tiếu nhíu mày nhìn ta: "Nhiễm Nhiễm, người trong tranh kia là ngươi, rất giống."

"Ngươi..." Ta nghiến răng nghiến lợi, rốt cục vẫn nhịn được, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại không phải lúc cãi nhau. Ta muốn diễn xong trận này mới được.

Ta nén giận, tươi cười sáng lạn hơn: "Thất ca ca nói gì vậy, người trong tranh sao có thể là ta, ta sao có thể thần tiên phiêu lãng như vậy. Đó là thần tượng của ta, Tĩnh Từ sư thái ngươi biết không?"

"Biết," Tô Nam gật đầu, "Nàng già như vậy? Không phải chứ?"

"Ai nói không phải, chính là vậy. Sư phụ ta và Tĩnh Từ sư thái là huynh muội kết nghĩa, người nói ta biết, đạo hạnh của sư thái không ai địch lại, chắc chắn là vậy. Sư phụ nói người sẽ thuyết phục Tĩnh Từ sư thái thu ta làm đồ đệ, vạn nhất ta thật không muốn thành tiên thì cũng là chuyện tốt đẹp, đúng không thất ca?" Ta ra vẻ vô cùng khát khao.

Đến đây Tô Nam hoàn toàn hết đường nói nổi.

Gừng càng già càng cay, phụ thân vẫn không hé răng, trước tức giận sau lại thờ ơ, nhìn ta đấu võ mồm với Tô Nam. Người nhìn ta kiểu như "Ngươi cứ từ từ giải thích". Chờ ta dứt nước miếng với Tô Nam xong, hắn gỡ bức tranh Tĩnh Từ sư thái phiêu dật ta thật vất vả mới vẽ được nói với ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi đừng giở trò, nếu thật muốn làm ni cô, chờ ngươi gả cho người ta xong, ngươi thích thế nào, nháo thế nào cha cũng không quản, được không?"

Giờ đến phiên ta hoàn toàn hết đường nói nổi. Cha ơi, sao người có thể thông minh vậy, nhanh thế đã lật tẩy trò xiếc của ta! Vốn định tự sát uy hiếp bọn họ nhưng bọn họ quá rành tính ta thế nào, sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng Tô Nhiễm tuyệt đối không liều mạng.

Phụ thân đi rồi, tam ca Tô Quýnh thực nghĩa khí lại vỗ vai ta: "Nhiễm Nhiễm đừng nhụt chí, kỳ thật tam ca thấy tu tiên rất tốt, thật sự."

"Tránh ra!" Ta hất vai, bỏ tay hắn ra, "Các ngươi đều đến chê cười ta, ta biết, hừ, ta làm ni cô thật rồi các ngươi cũng đừng hối hận!"

Nói xong câu cuối, vãn hồi được chút mặt mũi.

Tô Quýnh bất đắc dĩ nhìn nhìn ta rồi ra cửa. Các ca ca khác thực đồng tình an ủi ta rất nhiều, ta tuyệt không cảm kích. Tô Nam là người cuối cùng, trước khi bước ra, hắn cười cười: "Tiểu muội, ta chờ ngươi đưa ta lên trời làm thần tiên."

Ta sao không nghe thấy, dù sao ta cũng không mong hắn miệng chó phun ra ngà voi, cứ để hắn nói đi.
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 10

Thành thân sẽ chết người

Mới đến cửa nhà, nha hoàn thân cận Tuyết Liễu vội chạy đến nói với ta: "Tiểu thư của ta, cuối cùng người đã trở lại, lão gia đang tìm người."

Xem ra hình như nàng đã đứng đợi ở cửa thật lâu, phụ thân cũng thật là, ta chẳng qua xuất môn dạo một vòng, người cần gì khẩn trương như vậy. Ta nói: "Đã biết, đã biết, ta cũng không phải con nít ba tuổi, không cần suốt ngày theo dõi."

Nhạc Phong nói: "Nhiễm Nhiễm ngươi đã đến nhà, ta đây đi trước, hai ngày sau ta sẽ tìm ngươi đi chơi."

"Đừng," Ta nói, "Đã đến đây, thuận tiện ngươi vào thăm nhị tỷ ngươi đi."

"Không cần, không cần, nhị tỷ khỏe lắm, ha ha." Nhạc Phong không định ở lại.

Ta một phen giữ chặt hắn, năn nỉ: "Cha ta xem trọng thể diện, có ngươi ở đây người sẽ ngại mắng ta, ngươi là người tốt được không, giúp ta đi, không chết người đâu."

Nhạc Phong ngàn vạn lần không tình nguyện, chỉ có thể theo ta đi vào. Hắn tốt với ta lắm, đối với yêu cầu của ta, chỉ cần không quá đáng, tỷ như bảo hắn đi giết người phóng hỏa, gian dâm, cướp của, hắn đều đáp ứng.

Trước kia lúc ở Thục Sơn, Dao Băng sư tỷ thường nói: "Trong toàn bộ sư đệ, sư muội Thục Sơn, cửu sư huynh tốt với ngươi nhất, ngươi nói một hắn tuyệt không nói hai, không phải hắn thích ngươi chứ?"

Ta vờ chê cười, nói: "Đó là vì cho tới bây giờ hắn không xem ta là nữ nhân, không tin lần sau ngươi hỏi hắn đi."

Không ngờ Dao Băng sư tỷ rất siêng năng học hỏi, hoặc là nói siêng năng bát quái, nàng quả nhiên đi hỏi. Đáp án của Nhạc Phong không khác gì ta, hắn lớn giọng với Dao Băng sư tỷ: "Tô Nhiễm là bạn ta, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ chết sạch, ta cũng không có ý gì với nàng như ngươi nói."

Khi Dao Băng sư tỷ kể lại, ta tức hộc máu, lập tức trưng diện cho Nhạc Phong kinh ngạc một phen, không ngờ hắn thật không xem ta là nữ nhân. Từ đó về sau, chỉ cần có ai hỏi Nhạc Phong vì sao tốt với ta vậy, hắn trả lời: "Ta xem Tô Nhiễm là tỷ muội!"

Từ cửa chính tướng phủ đến sảnh chính phải vòng qua một hành lang, vừa đến đó đã gặp phụ thân, người thấy ta với Nhạc Phong cùng về, nói còn chưa nói, đã sớm đảo mắt dò xét hai chúng ta. Không cần đoán, ta biết chắc phụ thân đang liên tục phát huy khả năng tưởng tượng siêu phàm của người.

"Sao đến giờ mới về, nữ tử một mình xuất môn không tiện, sau này phải về sớm một chút, biết không!" Phụ thân trước mặt người ngoài luôn giữ bộ dáng uy nghiêm bức người.

May mắn ta đã tính trước, nếu không sẽ không chỉ là một câu đơn giản như vậy đâu.

Phụ thân chuyển mắt qua Nhạc Phong: "Nhạc công tử cũng tới rồi, nha đầu Nhiễm Nhiễm kia không an phận, khiến ngươi thêm phiền toái."

"Không có, sư muội thực ngoan, sao có thể khiến ta phiền toái, ha ha."

Phụ thân lại hỏi: "Nhiễm Nhiễm hôm nay đều đi cùng ngươi?"

"Không đúng, không phải..." Nhạc Phong vội vã giải thích, "Ta định đến thăm nhị tỷ, trên đường tình cờ gặp nàng."

Ta không thể không khinh bỉ hắn, phụ thân không quy định ta không được ở cùng nam nhân khác ngoại trừ Tần nhị công tử, hắn khẩn trương làm gì. Khả năng nói dối của hắn ngày thường không phải rất mạnh sao!

"Vừa hay Tâm Nhiên ở nhà, ngươi đến thăm nàng đi."

"Ta đột nhiên nhớ ra cha bảo ta đến cửa hàng tơ lụa trên phố tây kiểm hàng, lần sau ta lại đến."

Nhạc Phong nói thêm hai ba câu hồ lộng phụ thân, phụ thân cũng không giữ hắn nhưng ta thật khổ, một thân một mình đối mặt với sự truy vấn nghiêm ngặt của phụ thân. Nhạc Phong vừa khuất dạng, phụ thân lập tức cau mày hỏi ta: "Ngươi thích Nhạc công tử phải không?"

Không ngờ phụ thân thẳng thắn như vậy, ta lập tức sử dụng lời nói dối của Nhạc Phong lúc trả lời Dao Băng sư tỷ: "Cửu sư huynh xem ta là tỷ muội, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ chết sạch, hắn cũng không có ý với tỷ muội của mình."

Tuy ta nói không xuôi tai nhưng phụ thân nhìn ta thề thốt son sắt đương nhiên tin ngay. Không ngờ sau đó người thốt ra một câu khiến ta muốn mua đậu hủ đập đầu, hắn nói: "Vậy thì được, ta vừa thương lượng với Tần tướng quân muốn sớm hoàn thành hôn sự của ngươi và Tần Lãng, ngươi cũng không còn nhỏ, hôn nhân đại sự không thể trì hoãn."

Sớm biết phụ thân luôn có tâm tư này, ta hẳn nên thẹn thùng vô hạn, mặt mày ửng hồng mà nói với hắn: "Đúng đúng đúng, ta thích Nhạc công tử, hơn nữa rất rất thích", ta không tin phụ thân thật sự chém nữ nhi thân sinh vất vả sinh ra.

Ta quyết liệt nói: "Phụ thân, ta không lấy chồng, không thành thân cũng không chết người!"

"Nói chuyện vô liêm sỉ!" Phụ thân tức giận trừng mắt, "Ta và mẫu thân ngươi, còn có bà nội ngươi đều thương ngươi, chuyện gì cũng chìu ngươi. Lần này dù thế nào ngươi cũng phải nghe lời, ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, hừ!"

"Cha, cha —— "

Phụ thân nói xong bước đi, ta kêu hắn thế nào cũng không để ý. Ta nóng nảy, dậm chân chạy theo, Tuyết Liễu theo sát đằng sau.

Đi tới nơi ta mới phát hiện trong nhà hình như có gì không ổn, hạ nhân qua lại mặt mày vui vẻ, nhìn kỹ, chính sảnh bày đầy rương đỏ thẫm. Xem ra đang chuẩn bị lễ hỏi. Tô Nam, Tô Quýnh còn có Tô Duyên ngồi trên ghế nhìn ta cười cười, nhất là Tô Nam, cười thật gian trá, thật không có ý tốt, mới nhìn thôi đã sợ.

"Cha, đây là chuẩn bị lễ hỏi cho ai? Người cũng quá nóng vội, mới nói muốn ta thành thân, hiện tại lại muốn xử lý hôn sự của ca ca nào? À, ta đã biết, là ngũ ca. Người không sợ ngũ ca đào hôn? Ta nhớ hắn nói trước hai mươi lăm tuổi tuyệt không thành thân, gần đây sao người thích bức hôn vậy..."

Phụ thân nhìn ta thao thao bất tuyệt, nghiêm mặt không nói gì. Hẳn ta đã đoán đúng, Tô gia chín con trai đã có bốn thành gia thất, kế tiếp nhất định là ngũ ca Tô Hành. Chắc phụ thân cảm thấy thành thân cũng nên theo thứ tự lớn bé, muội muội ta không thể đi trước ca ca, thế nên mới bắt ngũ ca thành thân rồi mới đến ta? Ai, Tô Hành đáng thương, không biết phụ thân chọn tiểu thư nhà ai cho hắn, hy vọng ngũ tẩu không có bộ dạng rất thực xin lỗi quần chúng. Nói thế nào Tô Hành cũng được công nhận là anh tuấn nhất trong chín người, cưới dâu đương nhiên không thể sơ sài.

Ta một mình phát huy trí tưởng tượng, không chú ý mọi người chằm chằm nhìn ta, chờ ta phục hồi tinh thần, Tô Nam cười vô cùng nịnh nọt với ta. Ta đáp trả lại bằng một nụ cười không kém phần nịnh nọt: "Sao vậy thất ca, không phải ngươi không định cưới vợ sao? Đừng vội, đừng vội, phụ thân nhất định sẽ vì ngươi chọn một siêu cấp mỹ nữ, ngươi chờ làm cha đi, ha ha."

Chọc Tô Nam mấy câu làm tâm tình ta nhất thời tốt hơn. Tô Nam giống ta, đặc biệt không thích phụ thân an bài hôn sự, nghe bà nội kể hoàng đế cậu ta muốn tứ hôn tam quận chúa Hiền Vương Phủ cho hắn, kết quả Tô Nam nghe được nghiêm khắc cự tuyệt. Ai, Tô Nam cũng là một tiểu tử tôn trọng tự do hôn nhân.

Vốn tưởng Tô Nam sẽ bị ta chọc đến choáng váng, không ngờ ta bị hắn làm hôn mê trước, hắn quăng một câu: "Ngươi cũng chậm tiêu quá, nói thật cho ngươi biết, đây là sính lễ Tần đại tướng quân vừa mới phái người đưa tới, muội muội tốt của ta, có phải thực kinh hỉ không?"

"Cái gì!" Ta kêu to, "Kinh hỉ cái đầu ngươi!"

Không thể nào, Tần tướng quân không phải sợ con trai bảo bối của hắn gả không được, à không, sợ con trai bảo bối cưới vợ không được, sao nhanh như vậy đã đưa sính lễ tới. Tốt rồi, giờ muốn từ hôn cũng khó. Tần Lãng cũng thật là, không phải nói tuyệt không cưới ta sao, thấy cha hắn làm vậy cũng không ngăn cản, hại chết ta rồi.

Ta đau khổ hỏi: "Phụ thân, không phải thật chứ, có phải Tô Nam đùa ta hay không?"

Phụ thân còn chưa nói, Tô Nam đã cướp lời: "Đúng, là thật, ta đùa với ngươi.."

Còn chưa kịp sợ bóng sợ gió, hai chữ kế tiếp của Tô Nam khiến ta xúc động muốn bóp chết hắn, hắn nói "..mới lạ".
***