4 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 12

***
Trên đường từ tẩm cung công chúa đi tìm hiểu, rốt cục Lâm San đã tìm được chỗ của Liên Phong, đúng lúc có một tiểu thị vệ lo lắng đi ra, Lâm San rảo bước lên ngăn hắn lại.

Thấy người tới là phò mã, tiểu thị vệ kia hành lễ, sắc mặt vẫn không tốt: "Hồi bẩm phò mã, chúng tiểu nhân vừa đưa Liên đại nhân về phòng."

"Hắn hiện tại thế nào? Thái y đâu? Sao không kêu Thái y đến xem?"

"Việc này..." Tiểu thị vệ biến sắc, "Thái y đã tới nhưng Liên đại nhân nói lần này là do mình thất trách nên phải bị phạt, đã bảo Thái y về..."

Người này ngu chưa! Lâm San hơi sốt ruột, biết hai mươi roi này không phải chuyện đùa. Liên Phong cũng thật là, phạt thì phạt, vết thương thì vẫn nên xem! Vì thế nàng nói: "Ta vào xem."

"A!" Tiểu thị vệ vội vàng ngăn Lâm San lại, "Đại nhân có lệnh, không cho ai vào, phò mã gia, ngài đừng khó dễ thuộc hạ."

Lâm San giận: "Tránh ra, ta là phò mã! Ngươi nghe ta hay nghe đại nhân nhà các ngươi?"

Tiểu thị vệ có vẻ buồn rầu nghĩ ngợi: "Nghe đại nhân ..."

"Ngươi!" Lâm San cắn răng, "Ngươi bức ta nói cho công chúa sao?"

"..." Tiểu thị vệ đáng thương run run, "Phò mã, thuộc hạ xin lui, ngài... Ngài tự nhiên..."

Công chúa nào đó thật tốt! Lâm San đắc ý, vội vàng chạy vào phòng Liên Phong, còn chưa tới cửa đã nghe bên trong có tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Lâm San vội đẩy cửa vào, vừa mở ra đã thấy Liên Phong một thân trắng toát vừa đánh rơi chén nước, chắc là vừa rồi lấy nước không cẩn thận để bị rơi.

"A! Ta đến, ta đến!" Lâm San thấy hắn đứng không vững, vội vàng qua đỡ.

Tay mới để lên hai vai của hắn, chợt nghe một tiếng hừ nhẹ, trong tay dính gì đó. Lâm San cả kinh, vội vàng rụt tay về, nhìn vết máu trên ngón tay lại nhìn máu đang chảy trên áo trắng của Liên Phong, thấy hơi ghê người.

Lâm San chưa từng thấy qua việc này, lập tức sợ tới mức phát hoảng: "Kia... Kia... Ngươi... Lưng của ngươi..."

"Phò mã đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ không đáng..." Miệng tuy nói vậy nhưng người không đứng vững, ngã về phía nàng.

"A!" Lâm San chỉ thấy một khối thật nặng đè xuống mình, may mắn phía sau có cái bàn, bằng không sẽ ngã theo luôn rồi.

"Thần không cố ý, thần... Thần có chút mệt mỏi... Phò mã xin mời..." Liên Phong miễn cưỡng đứng dậy, tay đặt trên vai nàng, môi trắng bệch, suy yếu đến cực điểm.

"Hồi cái đầu ngươi!" Lâm San rốt cuộc nhịn không được, mở miệng mắng, "Ngươi lên giường nghỉ cho ta! Cởi quần áo ra! Thuốc đâu? Thuốc ở đâu?" Loại người hay đâm chém như hắn, trong phòng hẳn là có kim sang dược linh tinh.

"Phò mã, thần bị phạt là đáng tội..."

"Nếu không nghe lời ta, ta sẽ nói công chúa trong cung thiếu mấy tên thái giám, còn thị vệ các ngươi hình như rất nhiều..."

"Phần phật" một tiếng, tất cả thị vệ đang nhìn lén bên ngoài đều ôm hạ bộ, chạy mất dạng.

Liên Phong: "..."

"Thuốc ở ngăn tủ thứ hai bên kia, trong bình màu đỏ." Liên Phong nằm trên giường, hơi bất đắc dĩ.

Lâm San theo chỉ dẫn của hắn, thuận lợi lấy được kim sang dược, thuận tiện sờ soạng cái bình hoa sứ men xanh duy nhất đặt trên tủ kia. Oa! Giá trị không nhỏ?

Liên Phong nằm trên giường, áo khoác còn chưa cởi, trên lưng loang lổ vết máu, không cách nào ngăn máu ngừng chảy ra.

Tuy Lâm San bề ngoài có vẻ hung hăng nhưng đến lúc cầm thuốc đi qua, vẫn có chút khiếp đảm, tay muốn làm nhưng lại không dám đụng vào.

"Nếu phò mã sợ, thần có thể..."

"Sợ cái đầu ngươi! Ta nhìn giống như đang sợ sao?" Lâm San ưỡn ngực, cắn răng một cái, cầm cây kéo tính mở quần áo.

Tuy đã thầm chuẩn bị nhưng quần áo vừa mở ra, trong nháy mắt một mùi máu tươi xộc đến, vị giác nhộn nhạo long trời lở đất. Vết thương bị roi quất ở sau lưng đã da tróc thịt bong, mấy vết thương nghiêm trọng không ngừng chảy máu. Lúc đó, Lâm San ngập tràn áy náy, mũi ê ẩm, hốc mắt nhịn không được có chút phiếm hồng.

"Ngươi kiên nhẫn một chút." Nàng dằn cảm giác buồn nôn, xử lý đơn giản miệng vết thương, đem kim sang dược đổ lên trên đó.

Rõ ràng nàng cảm giác được người trên giường cứng người lại nhưng không hé răng, tay nắm chặt đến trắng bệch.

Lâm San hoảng sợ, vội vàng dừng tay, nói: "Này, ngươi có khỏe không?"

"Phò mã yên tâm, thần không sao."

Giọng điệu này hiển nhiên thật thống khổ nhưng lại ra vẻ bình thản ung dung, Lâm San hơi run tay, lần đầu tiên đụng phải chuyện thế này, tất nhiên nàng hoang mang lo sợ, quýnh quáng cả người rồi bỗng sực nhớ chuyện xưa.

Trước kia mình không cẩn thận ngã bị thương, trầy da khóc lớn, bà nội thổi thổi miệng vết thương nói với nàng: "San San ngoan, thổi một chút sẽ không đau! Không đau đúng không..."

Lâm San nhớ lại chuyện này, vội vàng cúi người, miệng thổi thổi vết thương của Liên Phong.

Liên Phong vốn vẫn cố nén đau, thần trí đã hơi mơ hồ, bỗng thấy trên lưng một trận mát dịu, mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng: "Thổi một chút sẽ không đau! Không đau, không đau..." Thanh âm đứt quãng này truyền đến tai, giống một đôi tay mềm mại, nhè nhẹ vỗ về, dường như tất cả đau đớn vừa rồi dần dần biến mất...

"Cổ kim nội ngoại, rịt thuốc xong là ngủ, phỏng chừng người này cũng vậy!" Sau khi bôi thuốc cho Liên Phong xong, xác định hắn đang ngủ mà không phải ngất, Lâm San vừa nhẹ nhàng thở ra vừa cảm thán như vừa rồi.

Có thể ngủ đã xem như đã ổn, đã ổn thì ta không cần áy náy! Gánh nặng tâm lý của Lâm San nhất thời giảm đi nhiều, cuối cùng xem xét vết thương lần nữa, bảo đảm tất cả đều đã được bôi thuốc mới đứng lên, cất thuốc lại chỗ cũ, chuẩn bị đi ra.

Liền sau đó, ánh mắt nàng chạm phải kim đao đặt trên bàn của Liên Phong, nghiễm nhiên sinh sát ý như nhìn thấy sơn dương đang đợi làm thịt, như một dĩa giò kho tàu đang bày sẵn ở tiệc rượu, giống như đang nói: "Đến đây đi, đến thôi!"

Lâm San bước từng bước về phía trước, lúc đưa tay ra đột nhiên dừng lại, mắt nhìn Liên Phong nằm trên giường, cắn chặt răng, rụt tay về.

"Lần tới ngươi còn như vậy, đừng trách ta lợi dụng lúc ngươi gặp khó!" Nàng nói, cuối cùng lưu luyến đưa mắt nhìn kim đao rồi ra ngoài.

Từ chỗ Liên Phong đi ra, đã gần chạng vạng, trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm. Cũng khó trách, tối qua thích khách vào cung, hôm nay ngự tiền thị vệ thủ lĩnh vì thất trách bị phạt, có thể nào thủ vệ hoàng cung không giới nghiêm? Chẳng qua, so với nam nhân trong cung, nữ nhân lúc này thật kỳ quái?

Chỉ thấy ngự hoa viên hôm nay, phàm là cung nhân Lâm San đi ngang gặp được đều không giống lúc trước, trang điểm xinh đẹp, nét mặt tươi như hoa, tiếng cười vui tươi lan xa, không khác gì các cô nương ở Ỷ Hồng Lâu!

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trong cung chuẩn bị lập đoàn thể phá đám chuyện làm ăn của Ỷ Hồng Lâu? Cũng không sai, cung nhân nhiều như vậy mà không dùng thiệt lãng phí tài nguyên, còn không bằng mở rộng nghiệp vụ mới trong cung... Lâm San lại bắt đầu tưởng tượng, vừa đi vừa nghĩ, bỗng dưng đụng phải hai cung nữ đang vui cười đùa giỡn phía trước.

Hai cung nữ vừa thấy đụng trúng Phò mã, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Nô tỳ lỗ mãng, xin phò mã thứ tội."

"Đứng lên, đứng lên cả đi." Lâm San chịu không nổi đại lễ này, vội bảo hai người đứng lên, kết quả khi hai người cùng đứng lên, nàng xém ngất xỉu.

Ta thèm vào! Các ngươi cũng không cần hóa trang kinh dị như vậy đi? Các ngươi cứ vậy mà ra ngoài cạnh tranh cùng Ỷ Hồng Lâu chắc chủ tiệm quan tài vui vẻ muốn chết.

Lau mồ hôi lạnh, Lâm San hỏi: "Ta không trách các ngươi, bất quá nói ta biết, vì sao các ngươi cao hứng như vậy?"

Hai cung nữ thoáng nhìn nhau, cúi đầu nở nụ cười si ngốc: "Phò mã không biết, thái tử đã hồi cung!"

Đúng vậy, trường kỳ đệ nhất mỹ nam trên bảng xếp hạng kinh thành, thái tử Đỗ Hạo đã khải hoàn, nghe nói nữ nhân thấy hắn sẽ điên cuồng, nam nhân thấy hắn sẽ xấu hổ tự cung!
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 11

***
Thích khách?

Nghe được từ này, Lâm San phấn khởi, hai mắt lóe sáng ngóng tin, lỗ tai dựng thẳng để nghe rõ hơn.

Nhưng thị vệ kia thì thầm với Liên Phong, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, đặc biệt tiểu thị vệ kia càng nói, mặt càng trắng bệch.

Lâm San thấy không ổn, chẳng lẽ hoàng đế có chuyện? Đang muốn hỏi, Liên Phong đã tới bên cạnh.

"Phò mã, thần còn có việc phải làm, xin mời hồi cung trước." Giọng hắn nghe có vẻ rất bình tĩnh như không phát sinh đại sự gì.

"Thích khách kia..."

"Phò mã đừng lo lắng, thích khách đã bị bắt."

Thì ra đã bắt được! Lâm San nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hưng phấn lại bắt đầu lóe lên: "Dù sao ta cũng rảnh rỗi, ngươi dẫn ta tới mở mang kiến thức một chút?"

"Thích khách mặc dù đã bị bắt nhưng không biết còn có đồng bọn hay không, nay hoàng thành đã giới nghiêm, thần khuyên phò mã tốt hơn nên hồi cung sớm."

Còn có đồng đảng?! Lâm San lập tức lại khẩn trương, tuy rất muốn đi xem thích khách trong truyền thuyết nhưng mạng nhỏ đương nhiên quan trọng hơn. Nàng liên tục gật đầu, chuẩn bị trở về, ngay lúc nàng chưa đi xa, Liên Phong bỗng gọi nàng lại.

Lâm San quay đầu nhìn thân ảnh cao ngất đứng dưới nắng sớm, bóng dài đổ phía sau, lan trên tường thành bất giác có cảm giác trang nghiêm.

"Đa tạ." Liên Phong mở miệng, ngữ khí nhạt nhẽo như thường.

Lâm San không nói gì, cười cười gật đầu với hắn, xoay người bước nhanh rời đi.

***

Từ cửa thành đến tẩm cung công chúa, mí mắt Lâm San giựt liên hồi, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Liên Phong, trong lòng bất an nhưng tột cùng không biết là gì.

Trở lại tẩm cung vừa vặn đụng phải Đỗ Minh Nguyệt đang tính xuất môn, đối phương vẫn ra vẻ khổng tước cao ngạo như trước, không liếc nàng một cái, chỉ ngẩng đầu uốn éo đi qua, vốn định mượn cơ hội biểu hiện một chút uy nghiêm công chúa, không ngờ Lâm San đến liếc cũng không thèm liếc.

Nhất thời, Đỗ Minh Nguyệt nổi giận hét lớn: "Tống Lạc, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Vốn Lâm San đang thất thần, bỗng nghe một tiếng hét như vậy liền dừng bước, nhìn khắp một vòng, mới phát hiện Đỗ Minh Nguyệt ở sau, đùng đùng nổi giận trừng mắt nhìn mình, đám nô tài sợ tới mức lùi ra chỗ khác hết.

"Tống Lạc, vì sao thấy bản công chúa mà không thỉnh an?"

Thỉnh an cái đầu ngươi! Lâm San mắng thầm, tâm tình vốn đang phiền chán, nào còn sức vòng vo với công chúa, mở miệng một câu: "Công chúa thật thích đùa! Từ xưa đến nay, người làm tướng công đều được nương tử thỉnh an, thật đúng là học mà không biết dùng."

"Ai... Ai là nương tử của ngươi!" Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, khí thế yếu đi rất nhiều.

"Điều này thật kỳ quái, thần và công chúa đã lạy thiên địa, động phòng, nếu công chúa không phải nương tử của thần, chẳng lẽ người trên lễ đường là mèo là chó? Đương nhiên, nếu công chúa không ngại, thần cũng sẽ không để ý!"

"Tống Lạc, ngươi ngươi ngươi..." Đỗ Minh Nguyệt ngậm bồ hòn, chỉ vào mũi Lâm San, không nói lại được.

"Ta ta ta làm sao?" Lâm San ưỡn ngực, ngực bà đây còn lớn hơn ngươi! Ngươi là cái thá gì! "Công công công chúa nếu không có việc gì, thần thần thần về phòng nghỉ ngơi trước, tối qua chơi ở Ỷ Hồng Lâu thật sự quá mệt mỏi."

Thấy Lâm San nhại lại lời mình, Đỗ Minh Nguyệt rất tức giận nhưng rất nhanh nàng để ý đến một chuyện: "Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi đi Ỷ Hồng Lâu?!"

"Hồi bẩm công chúa, thần vốn không định đi nhưng tam hoàng tử lôi kéo, thật sự không thể chối từ thịnh tình. Ai u, thần mệt nhọc, đi ngủ trước, công chúa không cần tiễn." Lâm San nói xong quay đầu, hắc hắc cười gian: "Đỗ Cảnh, ngươi dám giành kim đao với ta, đi chết đi!"

Quả nhiên, Đỗ Minh Nguyệt biến sắc: "Hay cho ngươi Đỗ Cảnh, dám giúp người ngoài đùa ta! Ngươi chết chắc rồi!"

Cùng lúc đó, bọn hạ nhân ở phía sau Đỗ Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Lâm San rời đi, trong mắt đều lóe ra tia sùng bái: "Phò mã rất mạnh mẽ, ngay cả công chúa cũng dám chống đối! Anh hùng!!!"

Từ đó về sau, có tin đồn công chúa sợ phò mã, hình tượng Tống Lạc lập tức sáng chói hơn. Từ hình tượng tể tướng gia nhị công tử khuôn mặt thanh tú đã hoàn toàn vươn lên một tầm cao mới, nghiễm nhiên thành thần tượng của toàn bộ cung nữ, thái giám cùng thị vệ trong cung, leo lên mười vị trí đầu bảng xếp hạng 108 mỹ nam kinh thành, thanh danh cao ngất, tương lai vô hạn.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này, trước mắt mà nói, Lâm San còn không biết năng lực khắc chế công chúa của mình mạnh mẽ cỡ nào, nàng đang ngồi bên bàn, vừa bóc hạch đào, vừa nhớ lại chuyện lúc sáng.

Kỳ quái, không phải chỉ là thích khách đột nhập hoàng cung thôi sao? Người đã bắt được thì bất an gì nữa? Cho dù hoàng đế trách tội xuống, nhiều lắm thì cũng trách thị vệ thất trách mà thôi... Đợi chút! Lâm San bỗng nhiên tỉnh ra.

Liên Phong hắn... là thị vệ mà? Bingo!

Còn là thủ lĩnh thị vệ? Bingo!

Tối hôm qua, hắn không ở hoàng cung? Bingo!

Thì chẳng phải là thất trách? Bingo!

Sẽ bị phạt? Bingo! Bingo! Bingo!

Mẹ ta nha! Lâm San vỗ bàn đầy xác hạch đào, trách không được lúc sáng Liên Phong giống như là "Trời rét sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về!", nghĩ mất nửa ngày thì ra là do bị phạt!

Xong rồi xong rồi, đều nói gần vua như gần cọp, tiểu tử này làm hoàng đế tức giận, sẽ rơi đầu, như vậy... Lâm San bỗng thấy không đành lòng. Hơn nữa, tối qua hắn bị mình đánh một gậy choáng váng, tính ra mình cũng có ít nhiều trách nhiệm.

Lâm San càng nghĩ càng không thông, vòng vo vài vòng trong phòng, quyết định đi xem sao.

Ngay lúc đó Tiểu Lục nghe nói Tống Lạc đã trở lại, vội vàng: "Ai u phò mã gia, cuối cùng ngài đã trở lại! Tối qua hù chết nô tỳ! Nghe nói thích khách kia thật lợi hại! Cao như vậy! To như vậy! Đầu lớn như vậy! Trong tay có ba thanh kiếm! Còn biết phi thân nha!"

Ngươi nói như hắn là siêu nhân chắc? Lâm San xấu hổ, bỗng nhiên sực nhớ: "Đúng rồi, thích khách kia bị bắt rồi?"

"Đúng vậy." Tiểu Lục gật đầu, "Nghe nói trong cung xuất động đại nội cao thủ mới miễn cưỡng bắt được hắn, người kia giết người không chớp mắt, một kiếm chém xuống là rơi đầu, chết hết mười mấy thị vệ."

Lâm San cả kinh: "Vậy hoàng thượng..."

"May mà hoàng thượng tối qua không ngủ ở tẩm cung, không phạm thánh giá. Đúng rồi, còn có chuyện này! Tối qua sau khi thích khách bị phát hiện, không thấy bóng dáng thống lĩnh ngự tiền thị vệ Liên Phong đâu cả, hoàng thượng hình như rất tức giận, sáng sớm đã kêu Liên Phong đến hỏi tội."

Lâm San trong lòng lộp bộp.

"Vậy... Vậy người khác thế nào?"

"Đương nhiên là bị phạt! Tuy hoàng thượng luôn ân sủng hắn hơn nhưng lần này hắn biến mất rất không đúng lúc, nghe nói long nhan giận dữ, đã sai người đánh hắn hai mươi roi ngay tại chỗ, ngài đừng xem thường hai mươi roi kia, đó là roi đặc chế, bề trên đã có ý trừng phạt, rất rắn chắc ... Ai, Phò mã! Ngài, ngài đi đâu?"

Lâm San đã sớm tông cửa xông ra, không thấy bóng dáng.
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 10

***
Sáng hôm sau, khi Liên Phong tỉnh lại, thuốc cũng đã hết tác dụng nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, ngực tựa hồ hơi nặng, trợn mắt liền thấy phò mã Tống Lạc đang say ngủ gục trên người mình, nước miếng giàn giụa. Hắn không khỏi nhíu mày, định đánh thức nhưng không ngờ đối phương giống như con mèo nhỏ cọ cọ lên ngực mình, chép lưỡi, tiếp tục ngủ.

Bộ dáng kia thật không khác gì nữ tử, tay Liên Phong nhất thời dừng lại giữa không trung. Hắn chợt hoảng hốt, bỗng dưng nhớ lại tối qua mình vì dược tính thiếu chút nữa phạm lỗi, nhất thời hai má hơi nóng.

Hắn thân là thủ lĩnh ngự tiền thị vệ, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, cũng không muốn dính dáng đến nữ sắc nên mới có lời đồn Liên Phong là nam nhân tốt. Nhưng trên thực tế, tình cảm của hắn cơ hồ là một tờ giấy trắng, thế nên tối qua khi dược lực phát huy, hắn mới không chịu nổi. Nếu không nhờ một gậy kia của Tống Lạc, hắn thật đúng là hết cách, không dám cam đoan kế tiếp có thể phát sinh sự tình khó đoán gì hay không.

Nhưng nói gì thì nói, người này tuy tay chân mềm yếu nhưng một gậy kia không nhẹ, hoàn toàn tương phản với bộ dáng mèo con trước mắt này.

Dù sao vẫn là nam, sao có thể so sánh với nữ tử trói gà không chặt? Liên Phong bỗng thấy vừa rồi mình có ý so hắn với nữ tử thật buồn cười, tâm tình không khỏi thả lỏng, quyết đoán đánh thức hắn.

Cảm thấy có người lay mình, Lâm San còn đang buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn người đeo mặt nạ, định thần hồi lâu mới tỉnh ngộ, giật mình một cái, chạy trối chết giống như sau đó không còn đường lui.

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng tới đây!" Nàng tuy vừa tỉnh ngủ nhưng vẫn nhớ rõ chuyện tối qua, đặc biệt chính tay mình còn đánh người ta một gậy, bao nhiêu sức lực từ lúc còn bú sữa đến giờ đều đem ra sử dụng đến mức hiện tại tay còn đau. Soái ca đương nhiên đẹp cảnh vui lòng nhưng nếu chọc giận soái ca, đặc biệt soái ca này còn vác một cây đao trên lưng thì không phải chuyện đùa.

Nhìn Tống Lạc khẩn trương như vậy, Liên Phong ngẩn ra, lập tức hiểu lầm. Chẳng lẽ vì mình hôm qua dọa hắn, hắn mới sợ mình như vậy? Nhất thời, hơi áy náy: "Phò mã đừng khẩn trương, dược tính đã qua, vi thần hiện tại có thể khống chế được mình."

Bởi vì ngươi khống chế được mình ta mới sợ! Ta sợ ngươi tìm ta báo thù! Lâm San vừa nghe càng sợ, liên tục lui về sau thiếu điều muốn chui xuống dưới bàn.

Liên Phong đáng thương thật sự không rõ tối qua mình đã làm chuyện trời đất không tha gì, nhất thời cảm giác áy náy biến thành tội lỗi, ngự tiền thị vệ đại nội trải qua đủ loại nhiệm vụ gian khổ lần đầu gặp chuyện như vậy không biết làm sao.

Lâm San sau một hồi né tránh sau bàn, thấy Liên Phong tựa hồ không có ý trả thù, đánh bạo hỏi một câu: "Cái kia... Ngươi... Đầu ngươi có sao không?"

Liên Phong lại hiểu lầm. Không ngờ phò mã tuy sợ mình nhưng còn quan tâm đến thương tích trên đầu, đây là tình thương dữ dội, vĩ đại đến nhường nào, nhất thời vì vậy mà cảm động.

"Hồi bẩm Phò mã, thần không sao."

"Thật sự? Ngươi xác định?"

"Thần xác định."

Thấy hắn khẩu khí thật tình, không giống nói dối, Lâm San nhẹ nhàng thở ra, nếu đầu không sao, hẳn là hắn sẽ không trả thù mình, vì thế sử dụng tứ chi bò ra khỏi bàn, chớp ánh mắt ngưỡng mộ Liên Phong: "Vậy... Chúng ta hồi cung?"

Liên Phong ngẩn ra, cảm giác không nói thành lời, sau một lát, hắn gật đầu: "Thần tuân mệnh."

***

Hai người thuê một chiếc xe ngựa rời Ỷ Hồng Lâu hồi cung, dọc đường Liên Phong không nói gì chỉ có mỗi Lâm San ở một bên líu ríu lải nhải.

"Ta nói Liên thị vệ, ngươi cũng quá không cẩn thận, người ta muốn ngươi uống rượu ngươi liền uống, ngươi cũng không nhìn xem Đỗ Cảnh là loại người nào, rõ ràng nhã nhặn biến chất, mặt người dạ thú, vừa thấy là biết ngay xấu bụng, về sau đừng nói hắn muốn ngươi uống rượu, hắn mời nước ngươi cũng không thể uống!"

"Hắt xì!" Đỗ Cảnh đang ở trong tẩm cung của mình liền hắt xì, tay xoa xoa mũi, "Tiểu Phúc Tử? Ta thấy có người đang mắng ta..."

Tiểu thái giám Tôn Phúc bên người Đỗ Cảnh vội vàng nói: "Hắt xì một cái là có người nhớ thương điện hạ."

Liên Phong khóe miệng co rút, không đáp lại.

Lâm San tiếp tục mắng: "Ta biết hắn mời chúng ta ra ngoài không phải chuyện tốt, làm hoàng tử như hắn cũng thật là thất bại, con mẹ nó, ngay cả kim đao của ta... A, không đúng, là khi dễ thị vệ ngươi? Quả thực chính là không bằng heo chó, không không không! So hắn với heo chó là vũ nhục heo chó!"

"Hắt xì!" Đỗ Cảnh lại hắt xì một cái, "Tiểu Phúc Tử, ngươi có chắc là không có ai đang mắng bổn hoàng tử?"

"Hồi bẩm điện hạ, hắt xì hai lần là có người rất nhớ thương điện hạ."

"Hắt xì!"

"Ba cái chính là có người vô cùng nhớ thương điện hạ."

"Hắt xì, hắt xì, hắt xì!"

Tôn Phúc lau mồ hôi: "... Điện hạ, không phải ngài nhiễm phong hàn chứ?"

Đỗ Cảnh: "..."

Cứ thế, từ Ỷ Hồng Lâu về cung, Lâm San cứ thế thao thao bất tuyệt mắng Đỗ Cảnh suốt dọc đường, khẩu khí còn chưa bớt giận được chút nào, đáng thương cho Liên Phong, trên đường nghe hết, chịu đủ tàn phá về mặt tinh thần, mặt đều cứng đờ. Nhưng bạn học Lâm San vẫn chưa cạn ý.

"Phò mã."

"Đê tiện không đáng sợ, đáng sợ nhất là đê tiện có nội hàm như hắn vậy, cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người đê tiện là vô địch..."

"Phò mã!" Liên Phong cao giọng.

"A?" Lâm San lấy lại tinh thần, vẻ mặt mê mang: "Sao vậy? Có chuyện gì?"

Liên Phong không còn lời nào để nói: "... Phò mã, đến cung rồi."

"A? Nhanh vậy!" Lâm San lúc này mới giác ngộ, ngượng ngùng cười, "Ha ha, mắng rất hăng say, không chú ý... Liên thị vệ, lần tới có cơ hội chúng ta lại cùng nhau mắng hắn, người như thế chính là để mắng, không mắng hắn, hắn còn không thoải mái... A!" Đây là xe ngựa xuống một bên, đang phân thân nói xấu, không cẩn thận liền chúi đầu ngã xuống.

May mắn Liên Phong lanh tay lẹ mắt, đỡ kịp.

Lâm San chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người lập tức bay giữa không trung, mở mắt ra nhìn thấy nắng sớm trên đỉnh đầu xuyên qua một bên mặt Liên Phong, chiếu vào mắt. Ánh mắt nàng hơi mê ly, ánh bạc của mặt nạ dưới ánh mặt trời lóe sáng, trong một phần ba giây, một tia kỳ diệu xẹt qua lòng Lâm San nhưng ngay sau đó lập tức bị gián đoạn bởi một thị vệ.

Thị vệ sắc mặt tái nhợt, khẩn trương nói: "Liên đại nhân, sao bây giờ ngài mới trở về! Xảy ra đại sự không hay! Trong hoàng cung tối qua có thích khách!"
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 24

Đạo trưởng giải thích

Bóng đêm dày đặc ánh trăng mê người, vốn phải là thời cơ cô nam quả nữ chung đụng củi khô lửa cháy, đáng tiếc không gặp đúng người đành phụ lòng cảnh đẹp. Thanh Vận ôm ta nãy giờ vừa mới thở dốc ồ ồ như trâu nay đã mong manh, yếu ớt như người sắp chết.

Thật tình thì đã gần đến tháng mười, cả người ướt đẫm, tiêu sái trong gió đêm sẽ lạnh thấu xương. Ta thấy vậy càng rúc vào lòng Thanh Vận, Thanh Vận vừa ôm thì cả người ta đã nóng lên thế nên ta cực kì vô sỉ bám chặt lấy cổ Thanh Vận sưởi ấm. Ta đoán Thanh Vận cũng không bao giờ nghĩ ta là cô nương rụt rè.

Lúc tới gần Thanh Vận Quan, ta trông thấy một bóng người cầm đèn lồng đứng ở cửa đạo quán, vừa thấy ta với Thanh Vận lập tức chạy tới. Sau khi thấy rõ mặt mũi, cặp mắt ôn nhu kinh ngạc nhìn ta và Thanh Vận.

"Sư phụ, sư muội làm sao vậy?"

"Hô... Trúng... Trúng... Thuốc mê... Té... Té xuống sông... Trúng..."

Thanh Vận vất vả phun ra từng từ một mới nói xong khiến ta nghe thấy mà chua xót vô cùng.

Sư phụ a sư phụ, ngày thường người thích giảng đạo lắm mà? Giờ chưa già đã lắp bắp như vậy?

"Sư huynh, huynh yên tâm, ta không sao!" Ta cố gắng cười nhẹ với Thanh Dạ, cải thiện hình tượng hà bá hiện tại, sợ dọa Thanh Dạ chạy mất.

Thanh Dạ nhìn hơi thở mong manh Thanh Vận, lại nhìn ta đang tươi cười nằm trong lòng hắn rồi nói: "Sư phụ, chi bằng để ta ôm sư muội về phòng."

Nhất thời người ta không thể ngừng run, đầu óc lập tức khởi động phân tích ý tứ sâu xa trong câu nói vừa rồi của Thanh Dạ. Kết luận sau đó ắt là...

Thanh Dạ muốn ôm ta... Thanh Dạ muốn ôm ta... Thanh Dạ muốn ôm ta... Thanh Dạ muốn ôm ta!!

Nhất thời ta thấy ánh nắng rực rỡ nơi nơi, hoa rơi đầy trời.

Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, tổ sư gia, cảm tạ các ngươi rốt cục đã khiến Thanh Dạ thấy được tấm chân tình của ta, chủ động yêu cầu được ôm ta.

Ta lập tức gật đầu như trống bỏi.

Trăm ngàn cố gắng đã kiếm được một cái ôm, không thể bỏ qua!
Thanh Vận cúi đầu liếc cái người đã hóa thân thành trống bỏi, nghiến răng nghiến lợi thốt lên: "Vô lương tâm!"

Ta lập tức nháy đôi mắt hoa đào nhìn Thanh Vận: "Sư phụ, đồ nhi đúng là đã khiến người mệt nhọc đưa về, sợ ngươi mệt mỏi quá độ nên mới muốn sư huynh ôm về phòng." Nói xong lập tức buông tay khỏi cổ Thanh Vận, vươn tay ra như trẻ con đòi ẵm bồng, nhào về phía Thanh Dạ, chớp chớp đôi mắt vô cùng thuần khiết.

Ôm ta đi! Chà đạp ta đi! Sư huynh!

Đừng vì sư muội mỏng manh như đóa hoa nhỏ mà thương tiếc! Hãy biến tâm tư của sư muội, thể xác của sư muội thành người của ngươi! Hãy thiêu đốt hai ta đi!!

Thanh Dạ tiến lên từng bước, vừa định đỡ ta từ tay Thanh Vận, ai ngờ Thanh Vận không nói không rằng xoay người ôm ta vào nội điện.

Ta ngơ ngác nhìn đôi tay trống vắng, đây là tình huống gì chứ?

Thanh Vận đưa ta vào hậu viện, đá văng cửa phòng đặt ta trên giường.

"Mau thay quần áo, đừng để cảm lạnh." Thanh Vận hào hển nói, xoay người tính ra khỏi phòng ta.

"Sư phụ..." Một giọng nói vô cùng oán hận, lạnh lẽo như oán phụ vang lên.

Lúc này nếu có gương đồng ở đây, nhất định trong gương sẽ phản chiếu một gương mặt xanh mét như oan hồn ngàn năm.

Thanh Vận biết ta muốn nói gì, xoay người lạnh lùng nhìn ta: "Cả người ngươi ướt đẫm, chẳng lẽ ngươi muốn Dạ nhi cũng giống ngươi sao?"

"..."

Được rồi, ta thừa nhận hiện tại mình như xác chết trôi, hại Thanh Vận ra nông nỗi này không sao nhưng nếu khiến Thanh Dạ cũng ướt sũng thì thật không hay ho chút nào.

Thanh Vận thấy ta không thể phản bác liền đẩy cửa phòng đi ra, tiện tay giúp ta đóng cửa lại.

Ta mất mát tìm khăn lau mình, tiếp đó trút bỏ đạo bào ướt đẫm.
Người ta cũng không có thương tích gì, chỉ dính nước, dưới thân cũng chật vật, cô nương ta thật đáng thương, đã có quỳ thủy còn bị nhúng nước, toàn thân nhuộm máu đỏ sẫm, thật sự là...

Sau khi lau rửa sạch sẽ, ta mở tủ tìm quần áo khô. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói nóng lòng của Đoạn Tang Mặc, hơn nữa xuyên qua phòng ta bằng tốc độ ánh sáng, ngay sau đó cửa phòng mở toang.

"Sư tỷ!!" Đoạn Tang Mặc đang gấp gáp, sau khi bắt gặp ta ngồi xổm bên giường liền hóa đá.

"A!!!!!!!!!" Một tiếng thét chói tai hơn một trăm tám mươi đề-xi-ben xuyên thủng nóc nhà cao dày của Thanh Vận Quan, vút tận chân trời.

"Sư, sư, sư tỷ! Ta, ta, ta không, không cố ý!!" Đoạn Tang Mặc rốt cục bình tĩnh lại, thất kinh nói.

"Ngươi còn không mau đi ra ngoài!!" Ta nhanh chóng nhảy lên giường, dùng chăn quấn chặt.

Nhìn không sót chỗ nào rồi còn dám đứng đây! Cho dù ta đang nghiêng người nhưng bao nhiêu đường cong nên xem, không nên xem cũng thấy được! Tính xem xuân cung đồ sống miễn phí sao!

"A! Dạ, dạ!" Đoạn Tang Mặc chưa dứt lời đã rời phòng, nháy mắt chạy thật xa.

"..." Ta nhìn cửa phòng toang hoác, nhất thời rơi lệ đầy mặt.

Đoạn Tang Mặc chết tiệt, đi ra cũng không biết đóng cửa!!

Ta dùng chăn quấn người, giống như kẻ trộm, nhảy tới chuẩn bị tự mình đóng cửa.

Đều nói chuyện tốt thành đôi nhưng hầu như mọi người đã bỏ qua chuyện xấu cũng thành đôi.

Trong quá trình bật nhảy, ta không cẩn thận để chân trái móc chân phải, chân phải đạp phải chăn, sau đó ngã lăn quay xuống đất.

Hình như ông trời thấy còn chưa đủ nên để Thanh Vận nóng vội, bối rối lập tức xuất hiện trước mắt.

"Thất nhi, đã xảy ra chuyện gì!!" Thanh Vận hơi ngẩn người khi thấy ta chật vật ngã ra đất, sau đó nhanh chóng lại gần, đỡ ta dậy.

"Đừng, sư phụ, sư phụ người đừng tới đây!!" Ta nói năng lộn xộn.

Dưới chăn là thân mình trần trụi của ta, nếu Thanh Vận nâng ta dậy như vậy, không phải muốn ta lộ hàng lần nữa sao!!

Thanh Vận nhíu mày đi đến trước mặt ta, ra sức nâng vai ta lên.

"Không, không cần! Ta không cần!!" Ta như cá nằm trên thớt, giãy dụa bất lực.

Danh dự của ta, trinh tiết của ta, đền thờ trinh tiết của ta!! Ta yêu các ngươi nhất, các ngươi đừng bỏ ta đi...

Đang lúc ta cố gắng, phấn đấu vì trinh tiết của mình, chuyện không may hơn đã xảy ra.

Không biết từ khi nào, Thanh Dạ đã đứng ở cửa.

"Sư phụ, sư phụ người!!" Thanh Dạ khó tin nhìn Thanh Vận, rốt cuộc phun không nổi một câu.

Ta nhìn tình cảnh hiện tại của mình và Thanh Vận.

Thanh Dạ chỉ mặc một cái áo ướt đẫm, mỏng như cánh ve dán sát người, vạt áo mở toang, cổ áo trễ xuống hở cả vai lẫn thân mình gầy gò. Hiển nhiên vừa rồi đang thay quần áo trong phòng, nghe thấy tiếng thét chói tai của ta lập tức chạy lại đây, còn chưa kịp thay xong.

Mà ta đang nằm trên mặt đất, không một mảnh áo che thân, trên mình chỉ có một cái chăn, tóc tai hỗn độn, nửa tránh né nửa bị Thanh Vận giữ trong tay, vẻ mặt còn hơi xấu hổ.

Đừng nói Thanh Dạ sẽ không hiểu lầm, ngay cả ta cũng nghĩ mình bị oan uổng!!

Đây rõ ràng là Thanh Vận muốn quấy rối ta, sau đó ta ra sức phản kháng!

"Khụ khụ... Không phải, khụ khụ khụ... Dạ nhi, ngươi nghe sư phụ... Khụ khụ... Giải thích... Khụ khụ..." Thanh Vận càng vội vã che giấu càng thất thố, cuối cùng ra vẻ không cẩn thận bị sặc nước, ho sù sụ.

Đúng lúc này ta vội vàng quấn chăn lén ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Thanh Dạ sư huynh, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối một lòng một dạ với ngươi...

"Sư muội, muội không sao chứ?" Khuôn mặt ôn nhu của Thanh Dạ lo lắng khác thường.

Nhưng hắn cũng biết nếu bây giờ lên ôm ta thì không được nên đành phải đứng một bên lo lắng suông.

Ta đẫm lệ liếc nhìn Thanh Vận, sau đó hơi sợ hãi quay đầu, bối rối trả lời: "Ta, ta không sao..."

Đôi mắt hiền hòa của Thanh Dạ lập tức trở nên băng giá, quét qua Thanh Vận.

"Không, không phải... Khụ khụ... Thất nhi... Khụ khụ... Ngươi còn không mau giải thích!!" Thanh Vận sặc đến đỏ cả mặt, thấy Thanh Dạ cáu giận liền nhìn ta ra vẻ muốn chém ta một nhát thật thống khoái.

Ta sợ run vì ánh mắt này của hắn, yếu ớt giải thích: "Sư... Sư phụ mới vừa rồi... Mới vừa rồi chính là... Chính là muốn đỡ ta mà thôi... Thật, thật sự..." Toàn bộ đều như giấu đầu hở đuôi.

Hiển nhiên, Thanh Dạ tuyệt không tin lời giải thích giả dối đó. Chỉ nghĩ ta vì bị Thanh Vận áp bức mà không dám nói thật.

"Sư phụ, sư muội như bây giờ, hai nam tử chúng ta ở lại e không tiện. Huống hồ sư phụ cũng ẩm ướt, vẫn nên về phòng mau chóng thay đồ." Thanh Dạ nhíu mày nhìn Thanh Vận, dáng vẻ ôn nhu nhất thời thêm một chút tàn khốc.

Ta ở một bên lau nước miếng nghĩ: Thì ra Thanh Dạ sư huynh cũng có mặt nam tính như thế, thật sự là ngàn năm khó gặp...

"Ngươi! Ngươi... Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Thanh Vận bị ta chọc giận bốc khói, càng không ngừng ho khan.

Lúc này, ta thật sự cảm nhận được sư phụ đã già đi...

Tuy nhìn qua hắn chưa đến nỗi nhưng tính tình đã rơi vào thời kỳ mãn kinh, cơ thể suy nhược, không khác gì mấy dấu hiệu bị lão hóa.

Thì ra lúc chúng ta không để ý thì người trước mặt đã vô tình già đi. Cho nên lúc hắn còn ở bên cạnh ngươi, phải biết quý trọng.

Đừng đợi đến lúc hắn qua đời, ngươi có hối hận cũng không kịp…

Thanh Vận thấy không còn cách nào giải thích rõ ràng, đành suy sụp theo Thanh Dạ ra khỏi phòng, ít nhất làm vậy cũng có thể vớt vát lại chút hình ảnh của hắn trong lòng Thanh Dạ.

Sau đó, Thanh Dạ còn tinh tế đóng cửa lại cho ta.

Ta ngồi dưới đất, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Sư phụ a sư phụ, không phải đồ nhi cố ý hủy hoại hình tượng thần thánh của người trong lòng Thanh Dạ sư huynh đâu.

Dưới tình huống ái muội như hiện tại, dù chúng ta có giải thích thế nào đi chăng nữa thì trong mắt người khác cũng là giấu đầu hở đuôi, sư huynh sẽ không tin. Chi bằng ngươi hy sinh một chút, giúp cho hình tượng rụt rè hoàn mỹ của ta trong lòng Thanh Dạ không sứt mẻ chút nào. Sau này nếu ta thành đôi với Thanh Dạ sư huynh, nhất định không quên ân tình này.

Nhưng nói đi phải nói lại, ngươi thật sự chẳng có chút hình tượng nào trong mắt ba sư huynh muội chúng ta. Nếu ngươi đức hạnh, người bị Thanh Dạ nghi ngờ là ta mới phải?

Cho nên, thật sự việc này cũng không trách được ta!
***