***
Trên
đường từ tẩm cung công chúa đi tìm hiểu, rốt cục Lâm San đã tìm được chỗ của Liên
Phong, đúng lúc có một tiểu thị vệ lo lắng đi ra, Lâm San rảo bước lên ngăn hắn
lại.
Thấy
người tới là phò mã, tiểu thị vệ kia hành lễ, sắc mặt vẫn không tốt: "Hồi bẩm
phò mã, chúng tiểu nhân vừa đưa Liên đại nhân về phòng."
"Hắn
hiện tại thế nào? Thái y đâu? Sao không kêu Thái y đến xem?"
"Việc
này..." Tiểu thị vệ biến sắc, "Thái y đã tới nhưng Liên đại nhân nói
lần này là do mình thất trách nên phải bị phạt, đã bảo Thái y về..."
Người
này ngu chưa! Lâm San hơi sốt ruột, biết hai mươi roi này không phải chuyện đùa.
Liên Phong cũng thật là, phạt thì phạt, vết thương thì vẫn nên xem! Vì thế nàng
nói: "Ta vào xem."
"A!"
Tiểu thị vệ vội vàng ngăn Lâm San lại, "Đại nhân có lệnh, không cho ai
vào, phò mã gia, ngài đừng khó dễ thuộc hạ."
Lâm San giận: "Tránh ra, ta là phò mã! Ngươi nghe ta
hay nghe đại nhân nhà các ngươi?"
Tiểu thị vệ có vẻ buồn rầu nghĩ ngợi: "Nghe đại nhân
..."
"Ngươi!" Lâm San cắn răng, "Ngươi bức ta
nói cho công chúa sao?"
"..." Tiểu thị vệ đáng thương run run,
"Phò mã, thuộc hạ xin lui, ngài... Ngài tự nhiên..."
Công chúa nào đó thật tốt! Lâm San đắc ý, vội vàng chạy
vào phòng Liên Phong, còn chưa tới cửa đã nghe bên trong có tiếng đồ vật rơi
xuống đất.
Lâm San vội đẩy cửa vào, vừa mở ra đã thấy Liên Phong một
thân trắng toát vừa đánh rơi chén nước, chắc là vừa rồi lấy nước không cẩn thận
để bị rơi.
"A! Ta đến, ta đến!" Lâm San thấy hắn đứng
không vững, vội vàng qua đỡ.
Tay mới để lên hai vai của hắn, chợt nghe một tiếng hừ
nhẹ, trong tay dính gì đó. Lâm San cả kinh, vội vàng rụt tay về, nhìn vết máu
trên ngón tay lại nhìn máu đang chảy trên áo trắng của Liên Phong, thấy hơi ghê
người.
Lâm San chưa từng thấy qua việc này, lập tức sợ tới mức phát
hoảng: "Kia... Kia... Ngươi... Lưng của ngươi..."
"Phò mã đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ không đáng..."
Miệng tuy nói vậy nhưng người không đứng vững, ngã về phía nàng.
"A!" Lâm San chỉ thấy một khối thật nặng đè
xuống mình, may mắn phía sau có cái bàn, bằng không sẽ ngã theo luôn rồi.
"Thần không cố ý, thần... Thần có chút mệt mỏi...
Phò mã xin mời..." Liên Phong miễn cưỡng đứng dậy, tay đặt trên vai nàng,
môi trắng bệch, suy yếu đến cực điểm.
"Hồi cái đầu ngươi!" Lâm San rốt cuộc nhịn
không được, mở miệng mắng, "Ngươi lên giường nghỉ cho ta! Cởi quần áo ra!
Thuốc đâu? Thuốc ở đâu?" Loại người hay đâm chém như hắn, trong phòng hẳn
là có kim sang dược linh tinh.
"Phò mã, thần bị phạt là đáng tội..."
"Nếu không nghe lời ta, ta sẽ nói công chúa trong
cung thiếu mấy tên thái giám, còn thị vệ các ngươi hình như rất nhiều..."
"Phần phật" một tiếng, tất cả thị vệ đang nhìn
lén bên ngoài đều ôm hạ bộ, chạy mất dạng.
Liên Phong: "..."
"Thuốc ở ngăn tủ thứ hai bên kia, trong bình màu
đỏ." Liên Phong nằm trên giường, hơi bất đắc dĩ.
Lâm San theo chỉ dẫn của hắn, thuận lợi lấy được kim sang
dược, thuận tiện sờ soạng cái bình hoa sứ men xanh duy nhất đặt trên tủ kia.
Oa! Giá trị không nhỏ?
Liên Phong nằm trên giường, áo khoác còn chưa cởi, trên
lưng loang lổ vết máu, không cách nào ngăn máu ngừng chảy ra.
Tuy Lâm San bề ngoài có vẻ hung hăng nhưng đến lúc cầm
thuốc đi qua, vẫn có chút khiếp đảm, tay muốn làm nhưng lại không dám đụng vào.
"Nếu phò mã sợ, thần có thể..."
"Sợ cái đầu ngươi! Ta nhìn giống như đang sợ
sao?" Lâm San ưỡn ngực, cắn răng một cái, cầm cây kéo tính mở quần áo.
Tuy đã thầm chuẩn bị nhưng quần áo vừa mở ra, trong nháy
mắt một mùi máu tươi xộc đến, vị giác nhộn nhạo long trời lở đất. Vết thương bị
roi quất ở sau lưng đã da tróc thịt bong, mấy vết thương nghiêm trọng không
ngừng chảy máu. Lúc đó, Lâm San ngập tràn áy náy, mũi ê ẩm, hốc mắt nhịn không
được có chút phiếm hồng.
"Ngươi kiên nhẫn một chút." Nàng dằn cảm giác
buồn nôn, xử lý đơn giản miệng vết thương, đem kim sang dược đổ lên trên đó.
Rõ ràng nàng cảm giác được người trên giường cứng người
lại nhưng không hé răng, tay nắm chặt đến trắng bệch.
Lâm San hoảng sợ, vội vàng dừng tay, nói: "Này,
ngươi có khỏe không?"
"Phò mã yên tâm, thần không sao."
Giọng điệu này hiển nhiên thật thống khổ nhưng lại ra vẻ bình
thản ung dung, Lâm San hơi run tay, lần đầu tiên đụng phải chuyện thế này, tất
nhiên nàng hoang mang lo sợ, quýnh quáng cả người rồi bỗng sực nhớ chuyện xưa.
Trước kia mình không cẩn thận ngã bị thương, trầy da khóc
lớn, bà nội thổi thổi miệng vết thương nói với nàng: "San San ngoan, thổi
một chút sẽ không đau! Không đau đúng không..."
Lâm San nhớ lại chuyện này, vội vàng cúi người, miệng thổi
thổi vết thương của Liên Phong.
Liên Phong vốn vẫn cố nén đau, thần trí đã hơi mơ hồ,
bỗng thấy trên lưng một trận mát dịu, mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến giọng
nói dịu dàng: "Thổi một chút sẽ không đau! Không đau, không đau..." Thanh
âm đứt quãng này truyền đến tai, giống một đôi tay mềm mại, nhè nhẹ vỗ về, dường
như tất cả đau đớn vừa rồi dần dần biến mất...
"Cổ kim nội ngoại, rịt thuốc xong là ngủ, phỏng
chừng người này cũng vậy!" Sau khi bôi thuốc cho Liên Phong xong, xác định
hắn đang ngủ mà không phải ngất, Lâm San vừa nhẹ nhàng thở ra vừa cảm thán như
vừa rồi.
Có thể ngủ đã xem như đã ổn, đã ổn thì ta không cần áy náy!
Gánh nặng tâm lý của Lâm San nhất thời giảm đi nhiều, cuối cùng xem xét vết
thương lần nữa, bảo đảm tất cả đều đã được bôi thuốc mới đứng lên, cất thuốc
lại chỗ cũ, chuẩn bị đi ra.
Liền sau đó, ánh mắt nàng chạm phải kim đao đặt trên bàn của
Liên Phong, nghiễm nhiên sinh sát ý như nhìn thấy sơn dương đang đợi làm thịt, như
một dĩa giò kho tàu đang bày sẵn ở tiệc rượu, giống như đang nói: "Đến đây
đi, đến thôi!"
Lâm San bước từng bước về phía trước, lúc đưa tay ra đột
nhiên dừng lại, mắt nhìn Liên Phong nằm trên giường, cắn chặt răng, rụt tay về.
"Lần tới ngươi còn như vậy, đừng trách ta lợi dụng
lúc ngươi gặp khó!" Nàng nói, cuối cùng lưu luyến đưa mắt nhìn kim đao rồi
ra ngoài.
Từ chỗ Liên Phong đi ra, đã gần chạng vạng, trong hoàng
cung thủ vệ sâm nghiêm. Cũng khó trách, tối qua thích khách vào cung, hôm nay
ngự tiền thị vệ thủ lĩnh vì thất trách bị phạt, có thể nào thủ vệ hoàng cung
không giới nghiêm? Chẳng qua, so với nam nhân trong cung, nữ nhân lúc này thật
kỳ quái?
Chỉ thấy ngự hoa viên hôm nay, phàm là cung nhân Lâm San
đi ngang gặp được đều không giống lúc trước, trang điểm xinh đẹp, nét mặt tươi
như hoa, tiếng cười vui tươi lan xa, không khác gì các cô nương ở Ỷ Hồng Lâu!
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trong cung chuẩn bị lập đoàn thể phá
đám chuyện làm ăn của Ỷ Hồng Lâu? Cũng không sai, cung nhân nhiều như vậy mà
không dùng thiệt lãng phí tài nguyên, còn không bằng mở rộng nghiệp vụ mới
trong cung... Lâm San lại bắt đầu tưởng tượng, vừa đi vừa nghĩ, bỗng dưng đụng
phải hai cung nữ đang vui cười đùa giỡn phía trước.
Hai cung nữ vừa thấy đụng trúng Phò mã, vội vàng quỳ
xuống cầu xin tha thứ: "Nô tỳ lỗ mãng, xin phò mã thứ tội."
"Đứng lên, đứng lên cả đi." Lâm San chịu không
nổi đại lễ này, vội bảo hai người đứng lên, kết quả khi hai người cùng đứng lên,
nàng xém ngất xỉu.
Ta thèm vào! Các ngươi cũng không cần hóa trang kinh dị như
vậy đi? Các ngươi cứ vậy mà ra ngoài cạnh tranh cùng Ỷ Hồng Lâu chắc chủ tiệm quan
tài vui vẻ muốn chết.
Lau mồ hôi lạnh, Lâm San hỏi: "Ta không trách các
ngươi, bất quá nói ta biết, vì sao các ngươi cao hứng như vậy?"
Hai cung nữ thoáng nhìn nhau, cúi đầu nở nụ cười si ngốc:
"Phò mã không biết, thái tử đã hồi cung!"
Đúng vậy, trường kỳ đệ nhất mỹ nam trên bảng xếp hạng
kinh thành, thái tử Đỗ Hạo đã khải hoàn, nghe nói nữ nhân thấy hắn sẽ điên
cuồng, nam nhân thấy hắn sẽ xấu hổ tự cung!
***