4 thg 4, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 23

Đạo trưởng rơi xuống nước

Ta ê mặt xấu hổ trốn về phòng, rửa ráy sạch sẽ rồi thay đổi đạo bào. Sau khi xong xuôi và an toàn, ta bắt đầu vòng vòng quanh phòng, nói sao cũng không ló mặt ra ngoài.

Lần này thật sự quá mất mặt! Ta thật sự không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp bà con cô bác...

Đang lúc mình ta đứng trong phòng làm rùa đen rút đầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, ta chột dạ hỏi: "Ai a!"

"Là sư phụ..." Ngoài cửa truyền vào giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Vận.

Tim đập bình bịch, mặt dày đi ra mở cửa, chỉ thấy Thanh Vận cầm phất trần đứng ngoài cửa, thần sắc bình thường nhìn ta.

"Sư phụ, người tìm đồ nhi có việc gì sao?" Ta ra vẻ lạnh nhạt hỏi.

"Thất nhi, sư phụ muốn nói riêng với ngươi..." Thanh Vận nói đến đây cố ý dừng lại một chút, cặp mắt gian xảo nhìn ta chằm chằm.

"Sư.. sư phụ định nói gì với đồ nhi?" Ta lắp bắp hỏi, thật xấu hổ muốn chết.

Hắn không phải ‘lửa cháy thêm dầu’ trách ta nữ tử tùy tiện, nay dọa người khiến cả sư phụ cũng mất mặt!

"Sư phụ tính nói, mình ngươi ngây ngẩn trong phòng cả buổi chiều rồi. Sư phụ có thể hiểu tâm tình của ngươi nên để ngươi yên lặng một chút. Nhưng giờ đã gần đến giờ Thân canh ba, nếu ngươi không đi chợ, hàng quán đóng cửa, bữa tối đêm nay của bốn thầy trò chúng ta chỉ sợ không có gì." Thanh Vận từ tốn diễn giải, ngắn gọn chỉ là nếu ta không mau đi chợ thì trời sẽ sụp xuống.

"..."

Mối bận tâm của Thanh Vận, trừ tiền công đức, đó là ăn cơm!

Ta không nói gì nữa, nhận bốn mươi quan tiền trong tay Thanh Vận, không quay đầu lại bước ra phòng, lúc đến tiền điện bèn cúi đầu không muốn gây sự chú ý. Nhưng tên Đoạn Tang Mặc kia chưa bao giờ hiểu ý ta, lại tiến lên.

"Sư đệ, hôm nay sư tỷ đi chợ một mình được rồi, ngươi ở lại đạo quán tiếp khách đi." Ta xấu hổ nói.

Đoạn Tang Mặc không biết đọc suy nghĩ cũng biết nhìn sắc mặt, chắc cũng đã biết vết máu sau lưng ta là gì, thức thời nói: "Sư tỷ đi sớm về sớm, ta ở đây chờ người."

"Được." Ta lên tiếng rồi đi ra đạo quán.

Trên đường đi nhìn thấy sông trong suốt tới đáy mới chính thức thả lỏng người, yên lặng tự an ủi: Đường Thất a Đường Thất, đàn bà ai cũng có quỳ thủy, ngượng ngùng gì! Nữ nhi nào không có mới đáng xấu hổ! Nghĩ vậy hồi lâu tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ra chợ mua đồ xong, ta không quên âm thầm tính toán, hôm nay ăn bớt được tám quan trong bốn mươi quan tiền chợ, thật tiến bộ! Còn có một thôn phụ thấy Hà tiên cô ta bèn tặng một cây cải trắng, nhờ ta phù hộ con nàng sớm ngày cưới được người vợ xinh đẹp, sau đó lại sinh một đứa cháu đích tôn mập mạp cho nàng.

Ta cảm tạ thôn phụ xong thì quên hẳn chuyện quỳ thủy đáng sợ vừa rồi, thầm nghĩ hôm nay đường như xa hơn vì không có Đoạn Tang Mặc làm bạn, vì thế mau chóng đáp lời thôn phụ rồi cắp giỏ bước nhanh về. Nghĩ đến buổi tối còn phải đến phòng Thanh Vận học Thanh Đạo, ta lại uể oải chậm bước.

Tổ sư, khi nào mới có thể chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ thế này!

Lúc về được nửa đường, phía sau bỗng vang lên tiếng hai bước chân vội vã, con đường này chỉ dẫn đến Thanh Vận Quan và Thủy Vân Am. Có phân nửa khả năng là khách của Thanh Vận Quan, vì thế ta quay đầu liếc nhìn, nếu đúng là khách đến đạo quán thì có người trò chuyện rồi.

Nhưng ta vừa xoay người, đập vào mắt là hai nam tử khôi ngô mặc trang phục gia đinh, nếu ta nhớ không lầm thì trang phục này là của Đoạn phủ.

Hai gia đinh vừa thấy ta quay đầu lập tức đánh tới tấp, một người giữ chặt ta lại khiến giỏ rau rơi xuống. Khi ta vừa định kêu cứu thì tên còn lại cầm một mảnh vải bịt vào mũi ta. Ta hít một hơi dài xong liền ngửi thấy một mùi quỷ dị, ngọt ngấy. Trong đầu bật ra một suy nghĩ, lập tức nín thở nhưng đầu óc đã bắt đầu hỗn loạn, thân mình cũng mềm nhũn.

Hai gia đinh thấy thế lập tức nâng ta lên, quăng ta xuống con sông trong vắt.

‘Oành’ một tiếng, cả người ta rớt xuống giữa sông.

Nước sông nháy mắt xộc mạnh vào mũi miệng, cảm giác hít thở không thông khiến ngực đau đớn. Nhưng nước sông lạnh lẽo khiến đầu óc đần độn của ta hơi tỉnh lại. Ta cố gắng giãy dụa để nổi lên nhưng cả người đã mềm nhũn nên giãy dụa bao nhiêu cũng vô ích.

Nếu chết rồi, không biết có thể về lại thế giới của mình không. Thiếu ta rồi, không biết Thanh Vận có mỗi ngày cắn bánh ngô rồi phát điên hay không.

Nhưng suy nghĩ này mới xuất hiện lập tức bị ta bác bỏ, nếu ngay cả mình cũng bỏ cuộc thì lần này chết chắc! Nước có thể lật thuyền cũng có thể nâng thuyền, nếu không tự ngoi lên thì nương theo làn nước mà nổi! Ta như xác chết trôi sông, thả lỏng thân mình, giang tay giang chân, nước sông bắt đầu bì bõm vỗ bên tai. Thân mình dần dần nổi lên, sau đó ta bắt đầu hít thở cầm cự.

Ta suy yếu đến độ hít thở cũng sắp không xong, lại không thể nhúc nhích, rốt cục đầu óc tới cực hạn, hôn mê. Ta đã cố gắng hết sức, nếu vẫn phải chết thì chỉ đành oán hận Diêm Vương.

Lúc ta vừa bị người lay tỉnh còn nghe được một giọng khàn khàn bối rối không chịu nổi.

"Thất nhi! Thất nhi!!"

"Thất nhi! Thất nhi!! Ngươi mau tỉnh!!"

Ta khó chịu vì có ai ép lên bụng, rốt cục hộc ra hai ngụm nước rồi yếu ớt mở mắt.

Chỉ thấy trước mắt một người đầu đen thui, tóc dài ẩm ướt dính sát trên người, trán kề sát, nước nhỏ từng giọt xuống mặt ta, giờ phút này một đôi mắt gian xảo đang bối rối nhìn ta chằm chằm.

"Khụ khụ... Hà bá!" Ta khụ hai tiếng, yếu ớt phun ra hai chữ.

"Ngươi mới là hà bá!! Đi chợ cũng có thể rơi xuống sông, trên đời này chỉ sợ có mình ngươi thôi!!" Hà bà hầm hầm quát ta nhưng sắc mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm, yên tâm hơn.

Chuyện này không đề cập tới cũng không sao, vừa nhắc tới đã khiến trí nhớ dời non lấp biển hiện lên trong đầu.

"Oa... Không phải ta tự ném mình xuống sông!! Là bị người khác xô xuống!! Oa..." Vạn nhất ta bị hại chết như vậy, vạn nhất ta sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai, vạn nhất ta không thể ăn bớt tiền chợ được nữa thì nên làm sao bây giờ!!

Sợ hãi rốt cục lên tới đỉnh điểm khiến ta bạo phát.

Cho nên nói, xúc động là ma quỷ!!

Vì người ta đang ôm chặt trước mặt là nam nhân duy nhất có thể dựa dẫm vào lúc này, cho dù hắn hơi gầy gò, võ vàng nhưng giờ phút này có thể sử dụng được là được, ta không yêu cầu cao.

Thân hình gầy gò, võ vàng nháy mắt cứng lại, sau đó từ từ mềm ra, hai tay vây quanh ta, hơi trúc trắc nhưng dịu dàng vỗ về: "Ngoan, Thất nhi ngoan, đừng khóc... Có sư phụ ở đây..."

"Ô..." Ta không quan tâm, ôm Thanh Vận phát tiết, nước mắt nước mũi chùi hết lên mình hắn.

Dưới ánh trăng mông lung, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người ẩm ướt, tóc tai bù xù hư hà bá ôm nhau ở bờ sông, một cái đèn lồng giấy vô tư thay bọn họ tạo hiệu ứng ánh sáng rợn người, còn có tiếng khóc thê lương rợn tóc gáy. Thật sự khiến người ta nổi da gà, hồn xiêu phách lạc.

Sau khi ta xả hết sợ hãi trong lòng, lúc này mới phát giác có chút kỳ quặc bèn buông Thanh Vận ra.

"Khóc xong rồi?" Thanh Vận nhìn ta, khóe miệng tươi cười.

"Dạ." Khóc lóc no nê, thỏa mãn gật đầu.

"Chúng ta về đạo quán trước rồi mới nói chuyện sau." Lúc Thanh Vận nói, ánh mắt lại thâm sâu còn nhăn mặt, tiếp đó chậm rãi đứng lên, nhìn nhìn đạo bào ướt đẫm của mình ra vẻ bất đắc dĩ.

Ta ngẩng đầu nhìn Thanh Vận, thân mình vẫn không nhúc nhích.

Tuy tóc tai tất cả hỗn độn rối tung rớt trên bờ vai, hai bên trán sũng nước nhưng đôi môi mỏng ướt át bỗng gợi cảm lạ thường. Còn có, đạo bào thấm nước ôm sát thân hình gầy gò, lộ ra những đường nét hoàn mỹ, thật quyến rũ!

"Sao vậy? Vì sao còn không đứng dậy?" Thanh Vận buồn bực nhìn ta hỏi.

"Ta mới bị người hạ dược, hiện tại cả người mềm nhũn, sao còn sức đứng lên?" Nếu không như vậy, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ này nhìn thân mình gầy gò của ngươi sao?

Buồn cười!!

Ta cũng không phải đám hồng nhan oanh yến hay tới đạo quán!!
Thanh Vận nhíu mày: "Còn sức cầm đèn lồng không?"

"Cầm đèn lồng thì được." Nếu cả cái đèn lồng giấy này mà ta không cầm nổi thì không phải cả người mềm nhũn mà là toàn thân tê liệt.

"Vậy thì được, ngươi cầm đèn đi." Thanh Vận nói xong bèn đưa đèn lồng nãy giờ luôn luôn yên lặng tạo hiệu ứng ánh sáng rợn người xung quanh chúng ta, kế đó... Cúi xuống ôm ta lên...

Chẳng lẽ, đây là ôm công chúa trong truyền thuyết?

Ôi chao... Thật đáng tiếc...

Nếu đây được xem là ôm công chúa, chỉ sợ sẽ phải đổi lại thành đôi hà bá cùng dắt nhau về đạo quán.

Ta dùng sức nép vào lòng Thanh Vận, không thể không thừa nhận, cơ thể gầy yếu của đạo trưởng keo kiệt Thanh Vận cũng có lúc phát huy tác dụng. Thấy ngươi tối nay đã cứu ta, khiến ta thoát khỏi số kiếp bi thảm của hồng nhan bạc mệnh, sau này ta sẽ không vụng trộm oán thầm ngươi.

Thanh Vận mới ôm ta đi một chút, hô hấp bắt đầu nặng nề, từ trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói không còn chút sức: "Thất nhi, ngươi thật nặng!!"

Không biết vì sao nghe xong, mặt ta hơi nóng lên.

"Tuyệt đối không phải đồ nhi nặng, là sư phụ ngày thường lười vận động, thiếu rèn luyện! Cho nên thân hình nhỏ nhắn như đồ nhi cũng ôm không nổi!!"

Ta ta, ta nặng chỗ nào! Ai nói ta, ta béo!! Rõ ràng tay ngươi không có sức!

"Nhỏ nhắn..."

Rõ ràng ta thấy lúc Thanh Vận nói lời này, hai má có dấu hiệu co rúm...

Thanh Vận dùng tốc độ rùa bò ôm ta về Thanh Vận Quan, sau đó không lâu bỗng có một tiếng động quỷ dị truyền đến.

"Cô lỗ lỗ... Cô lỗ..."

Ta liếc nhìn Thanh Vận một cách kì cục: "Sư phụ, người đang...?"

"Khụ khụ..." Thanh Vận làm bộ bình thản ho nhẹ hai tiếng, tiếp đó xấu hổ trả lời.

"Ngươi đi chợ mua đồ mãi vẫn chưa về, vi sư lo lắng phải đi tìm ngươi từ lúc chạng vạng đến hơn nửa đêm, lại chưa ăn tối. Cho nên..."

Cho nên, bụng ngươi kêu gào?

Quả nhiên, đối với Thanh Vận mà nói, trời đất bao la ngoại trừ tiền công đức thì ăn cơm là quan trọng nhất!

Nếu không phải vì thức ăn của hắn, chỉ sợ ta mất tích cả tháng trời cũng không khiến hắn vội vã đi tìm ta như vậy!!

Cảm động mới vừa rồi còn tràn trề nhất thời tan thành mây khói, chỉ sót lại đầy mồ hôi lạnh...
***

3 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 9


***
Cửa thật sự bị khóa rất chắc, không chỉ như thế, bởi vì trước lúc Lâm San uy hiếp, mọi người ngại uy nghiêm của chủ tử nên tất cả bọn họ đều cách phòng rất xa, nào dám tới gần. Thế nên dù Lâm San gõ cửa muốn ra ngoài cũng không ai đến.

Lúc này, người phía sau đã đến gần trong gang tấc, Lâm San có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đặc trưng phát ra từ Liên Phong, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Một bàn tay khoát lên vai nàng.

Nhất thời, Lâm San suýt nữa nhảy dựng lên.

"Ngươi đừng xúc động! Ta là nam! Là nam! Ngươi nhìn cho rõ sự thật! Ngực đều không có!" Lâm San xoay người, đem ngực vỗ bình bịch.

Đây là ta nói thật nha! Sao ta phải làm vậy, ngươi còn chưa xâm phạm ta, ta đã muốn hộc máu.

Thấy đối phương tựa hồ không phản ứng gì, Lâm San mới mở mắt, vụng trộm nhìn Liên Phong. Biểu tình của hắn giờ phút này khó có thể hình dung được bằng lời, bất đắc dĩ lộ ra điểm yếu, bất đắc dĩ tràn ngập sự thất thố, trong thất thố lại có chút lý trí.

"Phò mã, ngươi... Đừng lo lắng..." Bởi vì dược tính nên Liên Phong muốn nói cũng phải cố hết sức, dù sao hắn nội lực thâm hậu còn có thể miễn cưỡng khắc chế.

"Ngươi như vậy, ta có thể không lo sao?" Lâm San lôi vạt áo.

Liên Phong khóe miệng co giựt: "Phò mã xin yên tâm... Với nội lực của vi thần... có thể khắc chế được."

"Thật sự?" Lâm San xem vẻ mặt của hắn, không giống như gạt người, nhất thời yên tâm hơn, vỗ vỗ vai hắn, "Ôi, ngươi không nói sớm, làm ta lo chết mất! Lo chết mất!" = =

"Đừng đụng vào ta!" Liên Phong biến sắc, giọng cao vài phần.

Lâm San vội vàng nhanh chóng lùi về, vẻ mặt ủy khuất: "... Không phải chính ngươi nói có thể khắc chế được?"

Một khắc kia, Liên Phong thật sự trăm mối ngổn ngang, vừa rồi nơi bị tay nàng chạm qua giống như lửa đốt, nói một cách sinh động, lúc nào cũng có khả năng bùng nổ, ánh mắt bắt đầu mê ly, hết thảy trước mắt dần dần trở nên mơ hồ giống như đang nhìn thấy một cô nương môi hồng răng trắng, mùi thơm cơ thể nữ nhân khiến hắn không khỏi muốn tới gần để cảm nhận rõ ràng hơn.

Lâm San vừa rồi còn yên tâm, bỗng thấy Liên Phong tiến lại, mũi sắp dán lên mặt nàng. Nàng hoảng sợ, vội vàng lui về sau, lập tức lưng dính sát cửa.

Ngay khi Liên Phong tiến đến gần Lâm San, môi phả ra hơi nóng lên mặt nàng làm nàng sợ hãi, tựa sát vào cửa, cả người lạnh run từng đợt.

Huynh đệ, ta xem trọng kim đao của ngươi, ngươi không cần lấy thân báo đáp khoa trương như vậy! Cùng lắm thì ta không cần đao của ngươi! Lâm San quýnh quáng sắp khóc, tuy nam nhân này quả thật rất được nhưng hắn đeo mặt nạ vậy thì có quỷ mới biết sau mặt nạ đó có phải bị tạt axit hay không, như vậy ta thiệt thòi rồi! Lâm San hò hét, tay dán chặt cửa, sờ soạng khắp nơi.

Cùng lúc đó, lý trí Liên Phong kịch liệt đấu tranh, một trận mê muội qua đi, hắn tỉnh táo hơn, phát hiện vừa rồi dường như không thể khống chế đến cạnh Tống Lạc, hơi ngượng ngùng, mở miệng: "Ta... A!" Sau một tiếng kêu đau đớn, truyền kỳ kim đao thị vệ, thủ lĩnh ngự tiền thị vệ vĩ đại—— đồng chí Liên Phong đã ngã xuống.

Nhìn lại Lâm San, trong tay cầm một cây gỗ dùng để chặn cửa đang thở phào nhẹ nhõm: "Má ơi, nguy hiểm thật!"

Nhìn Liên Phong té trên mặt đất, Lâm San nhẹ nhàng thở ra nhưng rất nhanh nàng lại lo lắng. Người này không phải thủ lĩnh ngự tiền thị vệ sao? Sao chỉ một gậy đã gục? Ngươi động đậy một chút để ta chắc ngươi còn sống! Nàng run rẩy vươn chân, đá Liên Phong một cái, không phản ứng.

Xong rồi! Không phải bị ta đánh chết chứ? Lâm San hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống dò hơi thở của hắn, hoàn hảo, hoàn hảo, còn sống, chỉ là ngất đi thôi.

Lâm San nhẹ nhàng thở ra, lập tức dời tầm nhìn xuống, nhất thời hai mắt sáng lên: Kim đao?! Cơ hội tốt!

Ý niệm tà ác trong đầu Lâm San trỗi dậy, nàng nhìn Liên Phong bất tỉnh rồi lại nhìn kim đao, nội tâm giãy dụa khổ sở, cuối cùng bị lý trí đánh bại.

Huynh đệ, ta nói xấu tốt gì ta cũng cứu kim đao, giúp nó không rơi vào tay người khác, tuy đánh ngươi một côn nhưng coi như huề nhau đi? Đao của ngươi... cho ta mượn sờ một chút. Trong lòng mặc niệm, móng vuốt tội ác của Lâm San hướng về phía kim đao ngày đêm tơ tưởng.

A? Sao không động đậy? Lâm San nhìn kỹ, phát hiện Liên Phong tuy hôn mê nhưng cầm chặt đao trong tay, khí lực mạnh kinh người, hoàn toàn không mảy may nhúc nhích.

Không đến mức này chứ? Không phải chỉ là một cây đao thôi sao? Lâm San buồn bực, trong chốc lát lại cố gỡ vẫn gỡ không ra. Quên đi, xem như cho ngươi nợ ta! Lâm San mệt thở hồng hộc, đặt mông ngồi dưới đất, hờn dỗi trừng mắt nhìn Liên Phong vui vẻ.

Ta nói đao này của ngươi rốt cuộc bao nhiêu? Ngay cả tam hoàng tử còn muốn chiếm, còn ra tay nhanh vậy, sẽ không là thượng cổ thần khí đi? Lâm San nghĩ đao này thật đáng giá, càng nhìn càng khó chịu, chân lại đá Liên Phong một cái. Thấy hắn nằm yên không nhúc nhích nên dùng cả hai chân mà đá cho hả giận, kết quả hắn động đậy.

Ta lải nhải cái gì, không phải hôn mê sao? Lâm San lại hoảng sợ, vội vàng né ra xa, nhìn Liên Phong.

Liên Phong giật mình, thật lâu không thấy động tĩnh, người vẫn nằm đó không nhúc nhích.

Lâm San nhìn xa xa, ánh mắt quét một lần từ đầu đến chân. Bằng lương tâm mà nói, nam nhân này dáng người thật sự là nhất đẳng, xem thắt lưng này, chân này, cánh tay này... Đáng tiếc khuôn mặt sao phải mang mặt nạ? Giống như trong ca kịch, phỏng chừng không may bị hủy dung, đáng tiếc a đáng tiếc...

A?! Mặt nạ này giá trị không nhỏ?

Bạn học Lâm San chúng ta có một đôi mắt chuyên phát hiện những vật có giá trị, mặc kệ là thời điểm nào, tầm mắt của nàng cuối cùng đều dừng lại ở vật đáng giá. Cái gọi là tâm hồn tham tiền, đại khái chính là chỉ loại người này.

Đề phòng nguy cơ Liên Phong có thể tỉnh lại, Lâm San thật cẩn thận đi qua, móng vuốt tội ác đặt lên mặt nạ trên mặt Liên Phong.

Lúc này, Liên Phong không hề cử động nên mặt nạ đã bị Lâm San dễ dàng tháo xuống, tiện đà sự chú ý của nàng cũng dừng lại trên đó, bởi vì khuôn mặt này —— hiển nhiên là người qua đường Giáp nàng gặp trong ngày thành thân!

Lâm San hối hận, bụng dạ sục sôi. Ta khinh! Ngươi không sao thì mang mặt nạ làm chi? Sớm biết là ngươi, ta để ngươi xâm phạm thiệt tốt lắm! Tùy tiện xâm, tùy ý phạm, tráng sĩ, ngươi không nên thấy ta là một đóa hoa mỏng manh thì thương tiếc ta, kỳ thật ta chịu được! (=_= |||)
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 8


***
Quả thật Liên Phong bị bỏ thuốc trong rượu. Nhưng thủ phạm không phải Bạch Liên mà là Đỗ Cảnh.

Vì sao Đỗ Cảnh kê đơn cho Liên Phong? Nguyên nhân rất đơn giản, vì muốn mỹ nhân cười. Mà mỹ nhân này chính là Bạch Liên đang đứng trong phòng đây.

Chuyện này nói ra thật dài dòng.

Nói đến đầu bài của Ý Hồng Lâu Bạch Liên, cứ nghĩ nam nhân muốn gặp nàng có thể xếp thành hàng dài ra đến đầu phố nhưng Bạch Liên rất ít tiếp khách, chỉ có vài người được xem trọng, Đỗ Cảnh là một trong số đó.

Đỗ Cảnh phong lưu, đó là chuyện nam nữ già trẻ toàn kinh thành đều biết nhưng hắn vẫn có thể duy trì khí thế cao như vậy, ngoại trừ thân phận hoàng tử còn có một nguyên nhân rất lớn, hắn hiểu được tâm tư nữ nhân, phàm là nữ tử từng tiếp xúc với hắn, cho dù cuối cùng bị hắn vứt bỏ, đa phần cũng chỉ nói lời tốt đẹp cho hắn. Nói trắng ra là, nam nhân này có thủ đoạn.

Đỗ Cảnh thích Bạch Liên, thấy nàng luôn buồn bực không vui, nhiều lần tìm hiểu, rốt cục đã biết nguyên nhân. Thì ra trước khi Bạch Liên bán mình, từng là con gái một thương nhân, theo cha lên kinh buôn bán, trên đường gặp sơn tặc, đối phương chẳng những đoạt ngân lượng lại mơ ước mỹ mạo của nàng, dục vọng khôn cùng.

Lúc đó Liên Phong xuất cung hành sự tình cờ đã cứu một nhà bọn họ. Từ đó, cô gái nảy xuân tâm, vẫn tính lấy thân báo đáp ân nhân.

Sau lại, việc kinh doanh nhà Bạch Liên thất bại, cửa nát nhà tan, nàng cũng bị chủ nợ bán vào thanh lâu nhưng ý nghĩ lấy thân báo đáp Liên Phong trong đầu vẫn không tài nào dứt ra được.

Biết được nguyện vọng của Bạch Liên, Đỗ Cảnh vì muốn mỹ nhân cười, liền nghĩ ra chủ ý này. Nói gì thì Đỗ Cảnh cũng là một thiên cổ kỳ nhân, vì nữ nhân mình thích có thể giúp nàng tìm nam nhân khác, trách sao nữ nhân từng quen hắn đều nguyện chết vì hắn.

Thế cho nên mới có một màn như hôm nay.

"Ngươi bỏ gì trong rượu?"

Ngay khi Liên Phong nói xong câu đó, nội tâm Lâm San bắt đầu mênh mông: “Ôi! Chuyện tình cẩu huyết như vậy mình cũng chứng kiến được, thật hưng phấn! Thật khiến người ta kích động! (=_ =)

Nhưng rất nhanh, nàng không hưng phấn nổi, chỉ thấy Đỗ Cảnh không biết từ khi nào bỗng gọi rất nhiều thủ hạ có võ công đến, nhìn Liên Phong như hổ rình mồi.

"Đoạt đao của hắn." Đỗ Cảnh ra lệnh, những người đó đều hướng về Liên Phong.

Đao? Lâm San giật mình, nhất thời như gà bị cắt tiết. Ngươi là hoàng tử, thế nhưng vì kim đao lại hạ độc đại nội thị vệ! Ngươi có phải là người nữa hay không! Đao này giá trị không nhỏ đâu!

Hiển nhiên, Lâm San hiểu lầm.

Cùng lúc đó, Liên Phong bị hạ dược, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, trong cơ thể dâng lên một cỗ nhiệt làm người ta nôn nóng, tính dùng nội lực áp chế nhưng lại không thể xuống tay, nhất thời đứng không vững.

Hắn biết mình đã sơ ý, đối mặt với nhóm thủ hạ của Đỗ Cảnh, hắn buộc mình định thần, cầm bội đao bên hông thật chặt.

Mắt thấy đao này sẽ ra khỏi vỏ, tránh không được một trận máu tanh, một bóng người bỗng nhảy ra chắn trước mặt hắn.

"Hết thảy dừng tay cho ta!!!

Một tiếng kêu long trời lở đất, tất cả mọi người trong phòng đều ngây người, đến lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện đúng là Phò mã Tống Lạc, vẻ mặt tức giận che ngay trước mặt Liên Phong, không cho ai tới gần.

Đỗ Cảnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn người luôn chuẩn xác, vốn tưởng phò mã gia này cả người toát ra khí chất son phấn, khẳng định háo sắc yếu đuối, tưởng đâu sẽ biết điều, dễ hành sự. Không ngờ, phút cuối lại đúng là hắn lao tới, hỏng hết việc tốt của mình, nhất thời hơi đau đầu.

"Tống hiền đệ, Ỷ Hồng Lâu không thiếu cô nương, nếu ngươi thích ta gọi vài người hầu hạ ngươi, vậy nên đừng làm hỏng chuyện tốt, huynh đệ!"

Nữ nhân dùng cái rắm gì được chứ, thứ bà đây muốn là kim đao! Kim đao!!! Lâm San càng thêm tức giận, bước chân lên chắn trước mặt Liên Phong, không nhúc nhích.

Đỗ Cảnh giờ đây nổi giận: "Tống hiền đệ, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" dứt lời, phất phất tay với đám hạ nhân, "Lên."

Giữa hoàng tử và phò mã, đám hạ nhân đương nhiên biết nên nghe ai, lập tức lại xông đến như hổ báo.

Lâm San nóng nảy, đột nhiên thông minh hô to một tiếng: "Các ngươi ai dám lại đây, ta đi bẩm báo công chúa Minh Nguyệt!"

Một câu làm mọi người trong phòng chấn động.

Phải biết rằng nhóm người này tuy như hổ báo nhưng —— công chúa là mãnh hổ!

Trong đám công chúa và hoàng tử, tất cả mọi người thà chọn đắc tội với chủ tử hoàng tử, cùng lắm thì đầu rơi chứ nếu đắc tội với công chúa kia, chẳng khác nào đắc tội với hoàng thượng, bọn họ gánh không nổi!

"Phò mã... bảo bọn họ ra ngoài hết..." Liên Phong ở sau Lâm San, yếu ớt nói.

Lâm San gật gật đầu hô: "Ta đếm tới mười, các ngươi ra ngoài cho ta! Nếu đếm tới mười mà ai còn ở trong phòng, ta sẽ nói công chúa bắt hắn tiến cung, nữ làm cung nữ, nam thiến làm thái giám! Một, hai, ba, bảy tám chín mười!"

Nhất thời, mọi người trong phòng chạy tán loạn, đặc biệt đám chó săn vừa rồi, hết thảy đều ôm hạ bộ chạy ra. Ngay cả Bạch Liên nhỏ nhẹ ôn nhu có thể sánh ngang Lâm Đại Ngọc cũng thùng thùng thùng chạy mất. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại mình Đỗ Cảnh, bất đắc dĩ nhìn Lâm San, dở khóc dở cười.

"Phò mã, kỳ thật..."

"Đi! Nhanh một chút, tính giành kim đao với ta sao, không có cửa đâu, ai quan tâm ngươi là tam hoàng tử hay thập tam hoàng tử!

Đỗ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, đem nửa câu sau "Kỳ thật là ta bỏ xuân dược" giữ lại, mắt nhìn Lâm San kiểu "Ngươi tự cầu phúc đi", đóng cửa rời đi. Ngẫm lại thấy chưa hết giận, đường đường là một hoàng tử bị Phò mã ngươi áp chế rất mất mặt! Vì thế khóa cửa lại rồi mỹ mãn chạy đi tìm cô nương.

Lâm San còn lại trong phòng, đích thân ra tay bảo vệ kim đao, dù Liên Phong không tặng thì sờ một chút hẳn là không thành vấn đề?

Vì thế, nàng cười tủm tỉm xoay người, chuẩn bị lĩnh công. Ngay sau đó, lại ngây ra như phỗng.

Này này này... Mặt nạ Liên Phong sát đến mặt, nhìn có chút không ổn! Sao hồng như vậy? Này này này! Sao ngươi dựa gần ta vậy làm gì?

Một khắc kia, Lâm San trì độn rốt cục tỉnh ngộ.

A! Đỗ Cảnh, ngươi là đồ hỗn đản, vương bát đản! Ngươi chỉ vì muốn kim đao mà hạ xuân dược? Ta... Ta... Ta chạy thôi!

Xoay người chạy tới cửa, vừa tính mở mới phát hiện cửa đã khóa.

Giờ phút này, trong đầu Lâm San chỉ có một suy nghĩ: "Trong sạch của ta... Ngươi phải kiên trì trụ lại nha!"
***

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 7

***
Vì đã bại lộ, Lâm San đành phải đi qua, sau mới phát hiện mình thật rất chênh lệch so với hai người bọn họ. Lúc này các cung nữ vây quanh xem mới phát hiện cách nhìn người vừa rồi của mình thật không chuẩn.

"Thì ra Phò mã không có gì hơn!"

"Đúng vậy, một chút cũng không sánh bằng tam hoàng tử..."

"Hắn ở trước mặt Liên thị vệ, thật mờ nhạt..."

...

Lâm San oán giận: các ngươi đừng yêu cầu cao với một nữ nhân vậy được không? Ta rất áp lực! Có bản lĩnh, bọn họ so ngực với ta đi!

Đối với vẻ mặt buồn bực của Lâm San, Đỗ Cảnh lại cười xấu xa nói: "Sắc mặt phò mã thoáng nhìn không tốt chắc là tối qua mệt chết rồi?"

"Ha ha..." Lâm San cười gượng, kì thực trong lòng đã mắng người này cẩu huyết lâm đầu: "Mệt cái đầu ngươi, ngươi nghĩ ta là ngươi sao? Cẩn thận coi chừng miệt mài quá độ, kiệt sức mà chết!"

"Lần đầu tiên khó tránh khỏi, về sau có kinh nghiệm sẽ tốt... A? Quả thật đây là lần đầu tiên của phò mã sao?"

Quả nhiên mặt người dạ thú, nói đến loại đề tài này mặt không đổi sắc!

Lâm San cười gượng: "Làm sao đây, ta nào có kinh nghiệm phong phú như tam hoàng tử!"

"Đâu có, Tống hiền đệ quá khen."

Ta không phải khen ngươi! Da mặt ngươi có thể mỏng một chút không! Lâm San không nói gì.

Liên Phong ở sau, không nói tiếng nào bỗng ngắt lời hai người họ."Nếu tam điện hạ không có chuyện, thần xin cáo lui trước." Dứt lời, xoay người đi.

"Chậm đã!" Đỗ Cảnh ngăn hắn lại, cười tủm tỉm, "Sao có thể xem như không có việc gì? Ta còn có chuyện thật quan trọng muốn làm, Tống hiền đệ, ta thấy ngươi nhàn rỗi, chi bằng đi cùng?"

Lâm San cảnh giác: "Đi đâu?"

"Xuất cung."

Xuất cung? Lâm San hai mắt lại bắt đầu phát sáng.

Tiểu Lục ở một bên ồn ào: "Công tử, nô tỳ cũng muốn xuất cung đi chơi."

"Không thể được!" Đỗ Cảnh lắc đầu, cười thần bí với hai người bọn họ, "Nơi này, chỉ có nam nhân có thể đi..."

Lâm San lập tức hiểu được, thì ra là đi thanh lâu tìm kỹ nữ! Nghe qua thì có vẻ như đi chơi thôi nhưng... Lâm San nhìn Đỗ Cảnh, cảnh giác nhíu mày, người này cả người tản ra tia nguy hiểm, cùng hắn ra ngoài, dường như nguy hiểm!

Vì thế, nàng quyết đoán nhìn Liên Phong.

Liên Phong không nói, hai mắt dưới mặt nạ bình tĩnh, không hề gợn sóng.

"Liên thị vệ đừng nói bổn hoàng tử không chiếu cố ngươi, chuyện tốt như vậy người khác muốn cũng không được." Đỗ Cảnh cười, tựa hồ trong lời nói có ẩn ý.

Ngoài dự kiến của Lâm San, Liên Phong không cự tuyệt, trong lòng nàng lập tức liền cân nhắc, nói vậy Liên Phong mặt lạnh này có nhược điểm bị tam hoàng tử nắm được! Không ngờ hắn có vẻ không cầu cạnh ai lại có nhược điểm, quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Nếu Liên Phong đi, Lâm San sao không biết điều mà đi theo, mục tiêu của nàng là kim đao đến chỗ nào, ta đi chỗ đó, cái kia... giá trị không nhỏ? (Tiểu San San, ngươi quá cố chấp!!)

***

Ba người một hàng xuất cung, rất nhanh đi đến thanh lâu xa hoa nhất kinh thành —— Ỷ Hồng Lâu.

Đỗ Cảnh hiển nhiên là khách quen của nơi này, xe ngựa mới vừa tới cửa Ỷ Hồng Lâu, đã có một đám cô nương trang điểm xinh đẹp chen chúc tới, môi hồng răng trắng, mặt hoa da phấn, có thể nói đều là hàng chất lượng cao, tố chất chuyên nghiệp.

Trừ Đỗ Cảnh ra, Liên Phong cũng được hoan nghênh, tuy cho tới giờ hắn đều ẩn mặt nhưng khí chất cùng thân hình cao lớn, cảm giác lạnh lùng, thần bí phù hợp với ảo tưởng tiêu chuẩn của phần đông nữ giới, tự nhiên hấp dẫn mười phần.

Lâm San sợ hãi, rụt rè theo sau hai người tới đây lập tức tự động bị che khuất. Một đám cô nương ôm lấy Đỗ Cảnh và Liên Phong còn nàng một mình tội nghiệp, không biết có bao nhiêu thê thảm.

Nông cạn, rất nông cạn! Lâm San yên lặng thầm lên án mạnh mẽ, hậm hực theo sau.

Phòng khách quý đã sớm chuẩn bị chu đáo, mọi người ngồi xuống, rốt cục có người tinh mắt phát hiện Lâm San, tuy rằng hai người trước mắt mới là đại gia nhưng nếu là người tam hoàng tử mang đến, không giàu cũng quý, vẫn nên chào hỏi trước mới tốt.

Vì thế, có cô nương mỉm cười hỏi: "Tam hoàng tử, vị này là..."

"Vị này? Ngươi đoán xem." Đỗ Cảnh giơ chén rượu mời mọc.

"Chán ghét, người ta đoán không ra!" Giọng hờn dỗi của nữ nhân kia có thể so với Lâm Chí Linh khiến Lâm San nghe được nổi hết da gà.

"Vị này là Tống nhị công tử, Tống Lạc."

Cái gì?! Tống nhị công tử, chẳng phải là đương kim Phò mã? Tướng công của công chúa Minh Nguyệt?

Trong nháy mắt, vừa rồi cạnh Lâm San còn có một đống người nhất thời tất cả tự động tránh xa, xung quanh nàng chỉ sót lại hai chỗ trống.

Không thể nào! Lâm San 囧, các ngươi có nhất thiết phải phản ứng rõ ràng vậy không? Ta rất áp lực!

Thanh lâu nữ nhân Giáp tươi cười thật cứng ngắc: "Phụt... Phò mã vừa có hỷ sự không lâu, đến thanh lâu sẽ không tốt lắm?"

"Công... Công chúa Minh Nguyệt, sẽ... sẽ tức giận..." Thanh lâu nữ nhân Ất bổ sung.

"Phò mã nếu không có việc gì, vẫn nên về sớm mới tốt..." Thanh lâu nữ nhân Bính thắm thiết.

Lâm San nổi giận: "Ta nói Đỗ Minh Nguyệt! Ngươi rốt cuộc nổi danh cỡ nào? Người còn chưa tới đã dọa mọi người sợ thế này, quả thực chính là ở nhà giết người diệt khẩu!

"Nam nhân ra ngoài chơi đùa rất bình thường, mọi người không cần khẩn trương như vậy!" Đỗ Cảnh lúc này giảng hòa, "Đến đây, Tống hiền đệ, vi huynh kính ngươi một ly, bù lại tiếc nuối cho ngày đó thành thân không thể, Tiểu Hồng còn không mau châm rượu cho phò mã gia?"

Tiểu Hồng run run cầm bầu rượu, rót cho Lâm San một chén xong nhanh chóng lui về.

Lâm San xấu hổ, chối từ: "Đa tạ ý tốt tam hoàng tử, tiểu đệ tửu lượng không tốt, vẫn nên lấy trà thay rượu."

Đỗ Cảnh nhíu mày: "Hiền đệ bên ngoài nói vậy thôi nhưng ta thấy ngày đó thành thân tửu lượng rất khá."

Khá cái đầu ngươi, thứ bà đây uống ngày đó đều là nước! Ngay lúc Lâm San chuẩn bị cự tuyệt, bỗng nhiên tú bà Ỷ Hồng Lâu đi vào, cười tủm tỉm nói: "Tam hoàng tử, Bạch Liên cô nương đã đến."

Bạch Liên? Lâm San tò mò, đoán đó là hoa khôi ở đây. Quả nhiên, trong chốc lát, một mỹ nữ theo sau tú bà, không! Xác thực nói là một siêu cấp đại mỹ nữ!

Chỉ thấy nàng mặc một bộ la sam xanh nhạt, khí chất ôn tĩnh, da thịt nõn nà, bộ dạng rũ mắt phục tùng, như tiên phàm đối lập với nhóm nữ tử xung quanh, giống như một đóa sen trắng độc nhất trong ao, hương vị pha vài phần phiêu nhiên xuất trần.

Phàm là người xinh đẹp, vô luận nam nữ đều dễ gây chú ý, ngay cả Lâm San cũng nhịn không được, nhìn Bạch Liên mấy lần.

Lúc này, Bạch Liên vẫn cúi đầu kia hơi hơi ngẩng đầu, hạ thấp mình: "Tiểu nữ tham kiến tam điện hạ, Liên công tử..." Lúc hướng mắt về phía Liên Phong, nàng đỏ mặt rồi lại nhanh chóng cúi xuống.

Về phần Lâm San, nàng lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ không được đoái hoài. = =

"Đến đây, Liên huynh, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là đầu bài Ỷ Hồng Lâu, Bạch Liên cô nương, nàng đã ngưỡng mộ ngươi thật lâu. Tiểu Liên, đến đây châm rượu cho Liên thị vệ."

Bạch Liên nhỏ nhẹ cất bước, dáng điệu kia đủ làm nam nhân điên cuồng, nữ nhân đố kỵ.

Nhưng Liên Phong vẫn như trước, giống như đầu gỗ ngồi một chỗ, không nhúc nhích.

"Liên công tử, xin mời." Giọng Bạch Liên tinh tế, người ngoài nghe được đều thầm rung động.

Liên Phong không hề cử động, thậm chí mắt không liếc cô nương người ta một cái, Bạch Liên nâng chén rượu giữa khoảng không, không thể để xuống cũng không thể cầm mãi, nhất thời xấu hổ muốn chết.

Thấy Bạch Liên mắt hồng lên, Đỗ Cảnh lại giảng hòa lần nữa: "Liên huynh, đây là ngươi không đúng, cô nương người ta có ý tốt, sao ngươi có thể lãng phí như vậy? Đến uống một ngụm, không uống là không nể mặt ta."

Đỗ Cảnh nói vậy, Liên Phong mới tiếp chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó không chút do dự để chén lại trên bàn.

Bạch Liên muốn tiếp chén rượu kia nên tay để trong khoảng không, nước mắt ủy khuất lập tức rơi xuống.

Vô cùng thê thảm! Lâm San một bên lắc đầu, đây là số mệnh mỹ nữ —— người ngươi coi trọng lại không ưa ngươi, người để ý ngươi lại không quý trọng. Mỹ nữ, ngươi nên giác ngộ đi, sớm hạ tầm mắt, tìm nam nhân giàu có, dù thế nào cũng tốt hơn so với người dính dáng đến hoàng thất!

Ngay lúc Lâm San liên tục lắc đầu, sắc mặt Liên Phong bỗng dưng biến đổi, ánh mắt sắc bén bắn về phía Bạch Liên, lạnh lùng nói.

"Ngươi bỏ gì trong rượu?"
***