2 thg 4, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 19

Đạo trưởng tiên nữ

"Sư phụ, lần này không phải do đồ nhi chủ động!" Ta trừng mắt phản bác.

Thanh Dạ sư huynh đang đứng cạnh, nếu Thanh Vận nói vậy khiến sư huynh hiểu lầm ta là loại bay bướm thì đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất.

"Vậy chẳng lẽ vi sư nói oan cho ngươi?" Thanh Vận nhíu mày.

"Sư phụ, là ta chủ động, không liên quan đến sư tỷ." Đoạn Tang Mặc thay ta giải thích.

"A? Vậy hai ngươi là lưỡng tình tương duyệt?" Ánh mắt Thanh Vận nhìn ta với Đoạn Tang Mặc vô cùng sắc bén, hỏi ngược lại.

"Sư phụ, người nghĩ nhiều quá..." Cơ mặt ta không thể ngừng run rẩy. Nếu Thanh Vận đến thời hiện đại, hoàn toàn có thể làm biên kịch.

"Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ ôm nhau, sau đó thì sao? Củi khô lửa cháy, mây mưa thất thường, đợi đến lúc đơm hoa kết trái, chứng cớ vô cùng xác thực sao? Vi sư nói vậy mới không oan uổng!" Thanh Vận bước tới gần ta và Đoạn Tang Mặc, nhìn chúng ta chằm chằm.

"Đồ nhi với sư đệ này không phải là tình yêu trai gái mà là tình cảm chị em thân như ruột thịt! Sư đệ thương tâm nên người làm sư tỷ có trách nhiệm an ủi! Chẳng lẽ lúc ta thương tâm thì sư phụ hờ hững, gạt ta qua một bên sao!"

"Tình cảm chị em thân như ruột thịt nên lén hẹn đêm khuya ôm ấp? Thất nhi! Người tu đạo phải tịnh tâm tu thân dưỡng đức, hiểu thấu mọi nhân duyên trần thế. Không giống ngươi cả ngày mong đợi tình yêu đôi lứa!" Thanh Vận vạn phần băng giá nhìn ta mà nói.

"Sư phụ, ta với sư tỷ không phải giống như người nghĩ!" Đoạn Tang Mặc đau đầu giải thích.

Ta âm thầm khinh bỉ, hắn lại bắt đầu lải nhải mớ đạo lý lớn lao, thật chịu không nổi mà.

Ta kéo kéo Đoạn Tang Mặc ám chỉ hắn đừng nói nữa, sau đó tỏ vẻ thấu đáo tường tận, trả lời Thanh Vận: "Sư phụ dạy rất đúng... Đồ nhi nhất định ghi nhớ!"

Thanh Vận nghe xong mới không xáp lại nữa, phe phẩy phấ trần, ra chiều thấm thía nói: "Biết sai mà sửa thì vẫn là đồ nhi ngoan của sư phụ." Cuối cùng còn rất vui mừng vỗ vỗ vai ta.

"..." Tổ sư trên cao, Thanh Vận không phải là Kim Thiền Tử chuyển thế đó chứ?

Nếu theo cụm từ ‘đơm hoa kết trái’ mà Thanh Vận nói ta và Đoạn Tang Mặc, chắc chắn ám chỉ chuyện bầu bì tương lai của hai chúng ta..

Nhờ quan hệ với Đoạn Tang Mặc, ta từ một nữ đệ tử không có tiếng tăm gì trong đạo quán trở thành nhân vật tâm điểm trong mọi chuyện bàn tán xôn xao của bà con cô bác khắp Bình Ngư Trấn.

Nay danh tiếng của ta đã vượt qua cả Thiết Hương Phù cao số và cả sát thủ nữ tử Đoạn Tang Mặc, trở thành người nổi tiếng nhất Bình Ngư Trấn. Câu chuyện hấp dẫn nhất trấn giờ đây đều là nói về ta, cứ đến lúc đó thì quán trà luôn kín chỗ.

Có tổng cộng ba phiên bản, bao gồm:

Phiên bản số một: Đoạn nhị công tử Đoạn Tang Mặc trời sinh sát khí nhưng đối với nữ đạo trưởng Đường Thất trong Thanh Vận Quan vừa gặp đã yêu Đường Thất từ lâu cũng đã chất chứa tình cảm với Đoạn nhị công tử. Hai người tình chàng ý thiếp, tình yêu nhất thời như sét đánh giữa trời quang, khó thể ngăn chặn. Nhưng sát khí của Đoạn nhị công tử khiến hai kẻ yêu nhau không thể sống chung.

Lúc này, Thanh Vận đạo trưởng của Thanh Vận Quan đạo hạnh cao thâm không đành lòng chứng kiến hai người yêu nhau khổ sở chia lìa, thi triển pháp lực lấy một nửa tuổi thọ của Đoạn nhị công tử chuyển cho Đường Thất giúp hai người có thể bên nhau.
Nhưng phiên bản quá đáng này chỉ là bản bình thường nhất.

Phiên bản số hai: Đoạn nhị công tử Đoạn Tang Mặc vốn là một trong bát tiên trên trời - Lữ Động Tân, vì làm vỡ chén ngọc lưu ly của vương mẫu nên bị đầy xuống trần gian mang theo sát kiếp. Mà Hà tiên cô không chấp nhận hàng năm chỉ có thể chờ đến mồng bảy tháng bảy mới gặp được Lữ Động Tân nên lén xuống trần gian hóa thân thành tiểu đạo cô Đường Thất trong Thanh Vận Quan.

Nhưng Lữ Động Tân mạng kim còn Hà tiên cô mạng thổ, hai mạng tương hợp trong càn khôn bát quái nên tiểu đạo cô Đường Thất đã hóa giải được sát khí của Đoạn nhị công tử.

Đây là Lữ Động Tân, Hà tiên cô chứ không phải câu chuyện trùng phùng của Ngưu Lang Chức Nữ sao?

Phiên bản số ba: Tiểu đạo cô Đường Thất trong Thanh Vận Quan vốn là thất công chúa được vương mẫu nương nương sủng ái nhất, lén xuống thế gian nảy sinh tình cảm với người phàm, Ngọc đế biết được rất tức giận, thi triển pháp lực lên người phàm kia khiến hắn đời đời kiếp kiếp mang sát khí không thể thân cận với nữ tử. Sau lại nhốt thất công chúa trong Lôi Phong Tháp hạ lệnh diện bích sám hối, thất công chúa không đành lòng nhìn nam nhân mình yêu cô tịch đời đời kiếp kiếp, vì thế khóc sụp Lôi Phong Tháp. Tình nguyện bỏ kiếp tiên, bị đày xuống gian để chung sống trọn đời bên người kia.

Mà người phàm đó đúng là kiếp trước của Đoạn nhị công tử Đoạn Tang Mặc.

Đây là bản kỳ quái nhất!

Thất tiên nữ, Bạch Tố Trinh còn ngại không đủ, dám lôi thêm sự tích Khương nữ khóc sụp Lôi Phong Tháp!

Ta thật muốn đập đầu chết trước mặt tổ sư!

Ba phiên bản biến hóa khôn lường như ma quỷ nhưng khiến ta mưa gió hỗn độn nhất là Đoạn Tang Mặc.

"Sư tỷ, ngươi thật là thất công chúa của Ngọc đế sao?" Gương mặt anh tuấn của Đoạn Tang chân thành nhìn ta hỏi.

"..."

Sư đệ, sư tỷ đã đủ mưa gió hỗn độn rồi, ngươi có nhất thiết châm dầu vào lửa vậy không!

Ta bắt đầu hoài nghi trong gối thêu hoa của mình có giấu đạo bùa nào không.

Ngay cả Đoạn Tang Mặc cũng hỏi vậy thì nói gì tới đám nông phụ và đám oanh yến kia. Các nàng nghĩ ta là Hà tiên cô hay thất tiên nữ nên lớn gan chạy tới Thanh Vận Quan vây xem, cực kỳ tàn ác.

"Thì ra thất công chúa chẳng qua cũng chỉ có thế này..." Người đẹp Giáp thì thào lẩm bẩm nhưng tiếng nói này cũng đủ rơi vào tai ta.

"..."

Vị tiểu thư này xin đừng trông mặt mà bắt hình dong. Còn có, mời ngươi lấy gương tự soi lại mình rồi hãy đến bình luận bần đạo! Bần đạo không ngại mình đẹp hơn bản mặt rỗ gồ ghề của ngươi nhiều lắm đâu!

"Thất công chúa khóc sụp Lôi Phong Tháp chắc không tốn ít nước mắt, trách không được làn da khô ráp như vậy." Thôn phụ Ất thổn thức không thôi.

"..."

Thím hai này, bần đạo da thịt mịn màng lại mềm mại, hồng nhuận lại sáng bóng, mỗi ngày dùng nước sạch rửa mặt, ngài nhìn chỗ nào mà nói nó khô ráp?

"Sao Hà tiên cô không cầm hoa sen trong tay?" Thôn phụ Bính buồn bực lầm bầm lầu bầu.

"..."

Bà lão này, giờ đã là cuối thu, ngài nói bần đạo đi đâu kiếm hoa sen để thỏa mãn ảo tưởng của ngài đây?

Huống hồ ngài vẫn chưa trả phí vây xem cho bần đạo!

Ông trời ơi!!

Cuối cùng ta được xem là ví dụ chân thật nhất cho câu nói ‘người sợ nổi danh heo sợ mập’ vô cùng bi ai.

Về phần tại sao ta ra nông nỗi này đều do tên đầu sỏ Đoạn Tang Mặc trong khi hắn sống quá dễ chịu. Chỉ mỗi mình ta lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi cao xanh.

Vốn dĩ ta còn rắp tâm sai bảo sư đệ nhưng Đoạn Tang Mặc nói sao cũng là công tử lắm tiền, chuyện gì cũng có gia đinh làm cho, đâu thể bắt hắn động thủ! Vì thế nấu cơm có thể thiêu rụi nhà bếp, quét rác có thể khiến tro bụi đầy trời, rửa mười cái chén có thể chỉ còn hai cái bẩn kinh người!

Trình độ làm việc nhà này của hắn khiến ta nổi trận lôi đình. Vậy cũng chưa đáng nói, ngay cả đạo bào của hắn ta cũng phải giặt giùm. Ta không phải tìm sư đệ hầu hạ mà tìm về một đại thiếu gia.

Việc duy nhất Đoạn Tang Mặc làm được, chỉ có bưng trà rót nước, ít nhất còn không làm vỡ chén.

Nhưng không ngờ Đoạn Tang Mặc từ nhỏ đã không tiếp xúc với nữ tử nào khác ngoài mẫu thân của mình lại vô cùng thân thiết với ta. Trừ lúc ngủ và đi nhà xí, cơ hồ một tấc cũng không rời ta, lẽo đẽo sau ta như cái đuôi, ngay cả đi chợ cũng đi theo.

Thanh Vận thấy Đoạn Tang Mặc ở lại đạo quán cũng không thể tiếp khách, đi rồi hương khói còn vượng hơn nên để mặc cho hắn đi.

Nếu Đoạn Tang Mặc trốn vào Thanh Vận Quan, thì hôn lễ của hắn với Thiết Hương Phùng vào ngày mười lăm ngày đương nhiên không thành. Ngày mười lăm đó, Thiết Hương Phù đến Thanh Vận Quan, váy dài vẫn loang lổ như trước, trong tay cầm theo hai con gà và hai thanh đao.

Nàng thấy Đoạn Tang Mặc không nói gì, quy củ quỳ xuống nói chuyện.

"Đạo trưởng, đạo bùa nguyền rủa ngài cho quả nhiên linh nghiệm vô cùng, Hương Phù xin tạ ơn cứu mạng." Nói xong dập đầu ba cái trước Thanh Vận.

Hương Phù cô nương, đó là làm phép chứ không phải nguyền rủa!

Đoạn Tang Mặc đứng cạnh ta vẻ mặt hơi cứng ngắc, e rằng đã bị dáng vẻ lôi thôi của Thiết Hương Phù dọa rồi.

"Thí chủ không cần đa lễ." Thanh Vận tiến lên đỡ Thiết Hương Phù dậy.

"Đạo trưởng, đây là hai con gà mái, còn có hai thanh đao!" Thiết Hương Phù nói xong dâng hai thanh đao lên.

"Là cha ta bảo ta mang đến tạ ơn đạo trưởng! Nhà của ta rèn sắt, cũng không có gì đáng giá, nếu sau này đạo trưởng cần thêm đao hoặc bất cứ món nào trong tiệm rèn của chúng ta thì xin đừng khách khí!" Nói xong cầm hai thanh đao hào sảng vung vài phát trước mặt Thanh Vận.

Thanh Vận bất giác lui về sau hai bước, cố nặn ra một nụ cười thật tươi, nói: "Bần đạo xin nhận tâm ý của thí chủ." Nói xong thật cẩn thận lách mình nhận hai thanh đao trong tay Thiết Hương Phù, sau đó mới vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

"Thất nhi, đem đao và gà vào bếp đi." Thanh Vận sai ta.

"Dạ." Ta tiếp nhận hai thanh đao từ tay Thanh Vận, đưa sang cho Đoạn Tang Mặc, căn dặn: "Sư đệ, đem đao và gà vào bếp đi."

Đoạn Tang Mặc nhận đồ từ tay ta, bất đắc dĩ nói: "Dạ." Nói xong xách gà với đao đi về phía nhà bếp.

Ta vui mừng nhìn theo bóng dáng Đoạn Tang Mặc, kỳ thật sư đệ này cũng không phải không xài được, vẫn có thể sai hắn làm mấy việc lặt vặt.

Mọi việc đều đúng như tính toán ban đầu của Thanh Vận, chuyến viếng thăm trước của Thiết Hương Phù đã giúp nàng gặp dữ hóa lành nhờ đạo bùa của Thanh Vận, thanh danh của hắn ở Bình Ngư Trấn lại càng vang dội, thăng cấp lên thành Thanh Vận chân nhân.

Đám phụ nhân cùng oanh yến nhất thời dường như không còn sợ Đoạn Tang Mặc nữa, tuy không dám nói chuyện nhưng đã dám lại gần. Nhưng gần đây chuyện khiến ta ngạc nhiên nhất là bỗng dưng có người nhờ ta bốc quẻ.

"Cái gì? Thí chủ chắc chắn đó là bần đạo?" Ta mở to hai mắt nhìn lão phụ nhân trước mặt. Ngươi có chắc là mắt ngươi vẫn chưa mờ nhìn nhầm ta thành Thanh Vận hoặc Thanh Dạ?

"Đúng vậy, không biết tiên cô có thể bốc một quẻ xem lão thân khi nào mới có thể ôm cháu đích tôn không?" Lão phụ nhân nhìn ta lặp lại một lần nữa.

Nghe xong hai chữ ‘tiên cô’, ta mới tin người bà lão gọi thật là ta, thì ra bà lão đã nghe phiên bản số hai.

Ta làm sao mà bốc quẻ gì chứ!

"Thí chủ mời đợi một chút, bần đạo cần sư phụ xin chỉ dẫn." Nói xong vội vàng quay sang cầu cứu Thanh Vận đang bị đám oanh yến vây quanh, ta nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng kêu: "Sư phụ, sư phụ!"

"Ân tiểu thư người đây là bị ngạc quỷ ám.." Thanh Vận nhẹ giọng với vị phấn hồng trước mặt, hoa hoa lệ lệ không nhìn ta.

"Sư phụ! Sư phụ!" Ta không buông tha Thanh Vận, giờ là lúc cần cứu mạng, hắn còn ở đây nói chuyện tào lao với đám ong bướm.
Thanh Vận gian trá liếc ta nhưng vẫn không thèm để ý, lấy một đạo bùa trong tay áo đưa cho Ân tiểu thư kia, nói tiếp: "Ân tiểu thư, người chỉ cần đặt đạo bùa này bên gối lúc đi ngủ, lập tức không còn thấy ác mộng, giải trừ mọi điềm xấu."

"Sư phụ!" Nếu hắn còn dám làm ngơ với Hà tiên cô ta đây thì ta lập tức khiến đám oanh yến xung quanh không thể sinh nở!

"Chuyện gì?" Thanh Vận thấp giọng hỏi nhưng chưa quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười xuất trần thoát tục với đám oanh yến trước mặt.
"Có một thí chủ nhờ ta bói toán giúp nàng!"

"Cái gì?" Lúc này Thanh Vận mới dời toàn bộ chú ý sang ta, kinh ngạc hỏi.

"Có một thí chủ nhờ ta bói toán giúp nàng, hỏi ta khi nào mới có thể ẵm bồng cháu đích tôn!" Đây cũng không phải đoán điềm tốt xấu bình thường mà hỏi ta chính xác năm nào có thể ẵm cháu, không phải nhảm nhí lắm sao? Ta cũng không phải Hà tiên cô hoặc thất tiên nữ!

Thanh Vận nghe xong lập tức quay sang cười nói với đám oanh yến: "Bần đạo có việc phải xử lý, các thí chủ xin chờ một lát." Dứt lời lôi ta vào nội điện đóng cửa lại.
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 18

Đạo trưởng rụt rè

Ngày kế, Thanh Vận điên đảo vì hình tượng đông như trẩy hội ngày xưa nên bắt đầu sửa cửa trước để có thể giăng lưới bắt chim.

Thanh Dạ, Đoạn Tang Mặc và ta rảnh rang ngồi ở góc điện thờ vừa cắn hạt dưa vừa bát quái. Chỉ có mỗi mình Thanh Vận đứng giữa điện nhập vai nhà điêu khắc trầm tư.

"Sư đệ, trăm ngàn lần không cần áy náy, đây không phải lỗi của ngươi!" Ta vỗ vai Đoạn Tang Mặc an ủi.

Sáng sớm hôm nay, cửa chính của Thanh Vận Quan vừa mở ra, hàng loạt khách viếng không kể già trẻ hay đến Thanh Vận Quan chỉ cần nhìn thấy sát thủ nữ tử Đoạn Tang Mặc lập tức chạy trối chết. Vì thế nên tâm tình của sư đệ đáng yêu này cực kì suy sụp, tự ti, tự trách thiếu điều tự xử.

Ta nhìn pho tượng ra vẻ trầm tư kia cảm thán: Thanh Vận a Thanh Vận, ai bảo ngươi tham một lượng vàng của Đoạn Tang Mặc làm chi! Nay dọa hết khách rồi, thật sự là được một mất mười mà! Nói ta vui sướng khi người gặp họa thì cũng không hẳn nhưng đắc ý vênh váo cũng không sai.

"Sư tỷ..." Đoạn Tang Mặc đang suy sụp gọi ta.

"Sư đệ ngoan..." Ta vô cùng tự nhiên sờ đầu hắn ra chiều an ủi.

"Sư đệ, ngươi không cần tự trách, mọi việc đều có an bài." Thanh Dạ khuyên.

Thì ra Thanh Dạ giống ta, không quá quan tâm đến việc không liên quan mình, cũng chỉ có mình Thanh Vận bạc đầu vì chút tiền cơm áo gạo tiền của hắn bị giảm sút.

"Kỳ thật từ lúc ta vào đạo quán, gây phiền toái cho mọi người, trong lòng thật sự băn khoăn." Cặp mắt đen nhánh, sáng ngời của Đoạn Tang Mặc giờ đây ngập tràn áy náy, thật sự khiến người ta rơi lệ thương tâm.

"Sư tỷ không trách ngươi, thật sự." Ta cố gắng ngăn hai mắt đẫm lệ, đợi đến lúc Đoạn Tang Mặc cảm động không ngừng, hờ hững buột miệng: "Đi, đi rót hai chén trà cho sư huynh và sư tỷ!"

Đoạn Tang Mặc ngẩn người trước sự biến hóa thần tốc như vậy của ta, sau đó ảm đạm đứng lên đi rót nước.

Ta ngước nhìn Đoạn Tang Mặc bận rộn, nhất thời cảm động rơi lệ đầy mặt, trước đó không lâu ta cũng bị sai vặt như thế. Nhưng hôm nay đã có sư đệ tri kỷ thay ta quán xuyến không ít.

"Sư muội, đang yên đang lành sao lại khóc?" Thanh Dạ nhăn mày, lo lắng nhìn ta hỏi.

"Sư muội đây là cảm động, cảm động..." Dứt lời ta vô sỉ tựa đầu vào lòng Thanh Dạ tìm kiếm an ủi, tái diễn lại một màn Đoạn Liễu Yên nhào vào lòng Thanh Vận trước kia nhưng ta ôn nhu, từ tốn hơn nàng nhiều.

Thanh Dạ tuy không hiểu vì sao ta cảm động nhưng thấy ta khóc nên khẽ vỗ lưng ta nhè nhẹ, an ủi: "Được rồi, cảm động sao lại khóc, nên cười mới đúng."

Chê cười! Thật vất vả mới có cơ hội lợi dụng quang minh chính đại thế này sao có thể dễ dàng buông tha!

Ta gật đầu lung tung, vẫn vô sỉ chôn đầu trong lòng Thanh Dạ không chịu nâng lên, úp mặt cười gian như chó sói.

"Sư huynh, sư tỷ, trà đến đây..." Giọng nói hơi lạnh lẽo của Đoạn Tang Mặc từ sau vọng đến.

Ta lưu luyến không nỡ rời Thanh Dạ, ngẩng đầu lên vờ lau hai má, thầm mắng: Tang Mặc thúi! Dám phá chuyện tốt đẹp của ta! Thấy ta rúc vào lòng Thanh Dạ phải biết kiêng dè một chút chứ? Rót nước nhanh như vậy làm gì, có rửa chén trà đủ mười lần chưa!

Ta nhận ly trà từ trong tay Đoạn Tang Mặc, vừa uống xong bỗng nghe tiếng rầm rĩ từ ngoài đạo quán truyền tới. Chỉ thấy Đoạn lão gia dẫn theo một vị phụ nhân, còn có một nam tử rất giống Đoạn Tang Mặc bước vào Thanh Vận Quan, sau đó là không ít gia nhân và người hiếu kỳ tới hóng chuyện đang thầm thì với nhau.

Đoạn Tang Mặc tiến lên trước, kính cẩn kêu: "Cha, mẹ, đại ca."

A, họ Đoạn một nhà bốn người đều đã đông đủ...

Đoạn lão gia và phụ nhân vừa thấy Đoạn Tang Mặc một thân đạo phục, lập tức kinh ngạc mở to cặp mắt đầy nếp nhăn: "Mặc nhi, bọn họ nói ngươi trốn vào đạo môn tu đạo, mẫu thân vốn không tin, ai ngờ ngươi thật chạy đến đây!"

"Mẫu thân, ta không muốn tổn hại người khác." Đoạn Tang Mặc hờ hững nói.

"Ngươi trốn vào đạo môn thì ta phải làm sao!" Phụ nhân khó tin nhìn Đoạn Tang Mặc, cặp mắt tràn đầy đau thương.

"Vốn dĩ ta đã tránh ở biệt viện nhiều năm. Mẫu thân đã có đại ca chăm sóc, ta cũng yên tâm. Mong mẫu thân thành toàn..."

"Ta không đồng ý!!" Đoạn phu nhân kiên quyết nói, tức giận không nói ra hơi.

"Mẫu thân, người bình tĩnh một chút, nghe Tang Mặc nói." Nam nhân đang đứng bên cạnh chính là trưởng tử Đoàn gia Đoạn Tang Ân vuốt giận.

Ánh mắt của Đoạn Tang Ân cực giống Đoạn Tang Mặc nhưng ôn hòa hơn một chút, hai huynh đệ đều có nét đặc sắc riêng.

Đoạn phu nhân vô cùng kích động, Đoạn lão gia hiển nhiên ổn trọng hơn nhiều, chậm rãi đi đến trước mặt pho tượng trầm tư Thanh Vận, lễ phép chào một tiếng: "Chân nhân."

"Đoạn lão gia..." Thanh Vận phe phẩy phất trần, lập tức hóa thân thành dáng vẻ xuất trần thoát tục.

"Không biết vì sao khuyển tử lại đến đạo quán của chân nhân?" Đoạn lão gia buồn bực hỏi.

"Bần đạo từng bốc quẻ cho lệnh công tử, nữ nhân duy nhất trên đời này có thể phá sát khí của công tử chỉ có một mình đồ nhi Đường Thất của bần đạo, vì thế bần đạo cho hắn nhập đạo môn."

"Đường Thất?" Đoạn lão gia buồn bực chuyển mắt theo hướng nhìn của Thanh Vận, nhìn ta nghi ngờ.

Ta nghiêm mặt đứng một bên, nhìn người cũng đừng nhìn như vậy chứ, Đường Thất ta cũng không phải trong suốt, soi mói ta làm gì.

"Bần đạo là nữ đệ tử duy nhất tại Thanh Vận Quan —— Đường Thất, từng có duyên gặp mặt Đoạn lão gia, không biết Đoạn lão gia bận trăm công ngàn việc có còn nhớ bần đạo hay không." Ta nương theo ý đồ của Thanh Vận, tự giới thiệu. Năm chữ “nữ đệ tử duy nhất” bày tỏ khí thế, dù người ta hiện đang xem thường ta, ta cũng không thể tự coi nhẹ mình!

"Thì ra là Đường Thất đạo trưởng, lão phu thất lễ." Đoạn lão gia nể mặt Thanh Vận, thái độ có vẻ hơi miễn cưỡng.

"Đồ nhi này của bần đạo đã từng nói chuyện với Đoạn nhị công tử mười ngày trước đây, cho tới bây giờ vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt Đoạn lão gia, nếu Đoạn lão gia không tin có thể hỏi nhị công tử." Thanh Vận tự hào nói, xem ta như vinh dự của hắn.

"Đường Thất đạo trưởng đã từng nói chuyện với con ta?" Đoạn lão gia khó tin nhìn ta.

"Đúng vậy." Ta bình thản đáp.

"Mặc nhi!" Đoạn lão gia nghe xong vẫn còn nghi ngờ, gọi Đoạn Tang Mặc.

"Cha." Đoạn Tang Mặc mau chóng đi tới trước mặt Đoạn lão gia.

"Mặc nhi, cha hỏi ngươi, mười ngày trước ngươi từng nói chuyện với Đường Thất đạo trưởng phải không?"

"Dạ."

Đoạn Tang Mặc hờ hững trả lời, nhất thời ánh mắt của Đoạn lão gia nhìn ta xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Đoạn phu nhân và Đoạn Tang Ân cũng tỏ vẻ không tin.

Thật ngu ngốc! Cho ngươi tận mắt chứng kiến năng lực của ta!

Đoạn lão gia nhìn ta một hồi, không biết nghĩ gì, xoay người nói với Thanh Vận: "Sau này khuyển tử xin trông cậy vào chân nhân."

Đoạn phu nhân vừa nghe lập tức không vui: "Lão gia, ta tuyệt không để Mặc nhi trốn vào đạo môn!"

"Phu nhân, nàng cũng biết việc Mặc nhi thân mang sát khí, nay vào đạo môn không chừng sẽ được giải thoát."

"Nhưng Mặc nhi năm nay vừa mới cập nhược quán, lão gia, hắn còn chưa kịp cưới vợ sinh con, chúng ta không thể để hắn vào đạo quán!" Đoạn phu nhân nói xong nước mắt tuôn rơi, đau thương ngút ngàn.

"Mẫu thân, người đừng khóc." Đoạn Tang Ân khuyên nhủ.

"Ta không đồng ý, ta không đồng ý..." Đoạn phu nhân lắc đầu lia lịa, níu tay áo Đoạn lão gia cầu xin.

"Phu nhân, nàng cũng biết chuyện lúc trước Yên nhi bị mất hồn. Nếu chân nhân nói Đường Thất đạo trưởng là người duy nhất có thể giải sát khí của Mặc nhi, nhất định đó là số mạng của Mặc nhi."

"Mẫu thân, con đã quyết ý, xin người thành toàn." Lúc Đoạn lão gia nói lời này, Đoạn Tang Mặc cũng quỳ gối cầu xin.

"Không được, ta không... Ta không đồng ý..." Đoạn phu nhân khó thở sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Mẫu thân!"

"Phu nhân!"

Đoạn lão gia vội vàng bảo Đoạn Tang Ân đỡ Đoạn phu nhân ra kiệu, còn mình lấy ra hai lượng vàng nhét vào tay Thanh Vận, nói: "Sau này xin phó thác Mặc nhi cho đạo trưởng, lão phu xin cáo từ trước." Dứt lời dẫn gia đinh vội vàng ra khỏi đạo quán.

Đoạn lão gia, có tiền cũng không nên phung phí như vậy...

Thanh Vận cầm vàng xong bỗng trở nên thật quỷ dị, đầu ngón tay hơi co quắp, sau đó mau chóng nhét hai lượng vàng vào tay áo.

Đoạn Tang Mặc cúi đầu không rên tiếng nào, vẻ mặt mất mát, đau thương kia của hắn đều thu vào trong đáy mắt. Cái nhìn không vương chút bụi trần giờ đang cực kỳ thất thần.

"Sư đệ, ngươi đừng lo lắng, mẫu thân ngươi chỉ hôn mê, sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Nếu ngươi thương tâm, sư tỷ cho ngươi mượn vai dựa vào một chút!" Ta chính nghĩa lẫm liệt nói.

Đoạn Tang Mặc rốt cục ngẩng đầu lên, cặp mắt mờ mịt nhìn ta: "Cho đệ mượn vai dựa vào một chút?"

"Đúng vậy, dựa vào vai sư tỷ một chút sẽ đỡ hơn nhiều." Nếu ta là sư tỷ, ta phải có nghĩa vụ làm chỗ dựa ấm áp cho sư đệ.

Đoạn Tang Mặc bình tĩnh nhìn ta một hồi, sau đó hơi chần chừ hỏi: "Ta có thể ôm sư tỷ một chút không?"

"A?" Ta ngẩn người nhìn Đoạn Tang Mặc, ta vốn chỉ định cho mượn bả vai, sao đến cả ôm ấp cũng phải cho mượn?

Đoạn Tang Mặc thấy vậy vội vàng khó xử sửa miệng: "Đệ chỉ... Đệ chỉ buột nói, sư tỷ đừng để ý."

Ta liếc Đoạn Tang Mặc, vẻ mặt mỏi mắt chờ mong. Lại liếc Thanh Dạ đang thản nhiên nhìn chúng ta. Lại liếc Thanh Vận đang mân mê tay áo chứa vàng không biết nghĩ gì. Cuối cùng đành phải trả lời: "Hiện tại không thể, nhưng buổi tối có thể."

Nếu bây giờ ôm ấp Đoạn Tang Mặc, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không rụt rè trong lòng Thanh Dạ, phải cự tuyệt sư đệ dễ mến, đơn thuần thế này cũng thật quá nhẫn tâm nhưng ta chỉ có thể chuyển sang buổi tối.

"Buổi tối?"

Thanh Vận không biết đến cạnh ta từ lúc nào, híp đôi mắt xếch, vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nhìn ta: "Thất nhi, vi sư đã nói bao nhiêu lần, nữ nhi phải rụt rè, đừng yêu đương nhung nhớ lộ liễu!"
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 17

Đạo trưởng hai càng

Thoáng chốc Thanh Dạ cũng tỉnh dậy, vì say rượu mà cặp mắt sâu thẳm kia hơi lờ đờ.

"Sư huynh, uống chén trà giải rượu trước đi." Ta thân thiện bưng chén trà đưa cho Thanh Dạ. Ân cần như vậy tuyệt đối không thể hình dung là ‘tự dưng ân cần, không gian thì là trộm’.

Không biết vì sao, cảnh đôi mắt thất vọng của Thanh Dạ trong giấc mơ đêm qua lại hiện lên nên giờ phút này nhìn hắn ta liền cảm thấy hơi đau đớn. Quả nhiên tại ta suy nghĩ nhiều quá sao?

"Sư muội vất vả." Thanh Dạ ôn nhu cười cười, nhận chén trà ấm uống một ngụm, ánh mắt cau lại nhưng lập tức uống cạn.

Ta và Thanh Dạ cùng ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng, Thanh Vận trời sinh quen thói ta không ra oai, không ai biết ta là chủ, cắn một miếng củ cải, nuốt một hớp cháo mới ra vẻ thấm thía nói với Thanh Dạ: "Dạ nhi, ngươi tửu lượng không tốt, sau này uống ít lại. Hôm qua đã khiến sư muội ngươi mệt mỏi."

"Khiến sư muội mệt mỏi?" Thanh Dạ buồn bực hỏi Thanh Vận.

"..." Sư phụ, lời này của người sẽ khiến người ta miên man bất định...

"Tối hôm qua sau khi ngươi say là Thất nhi đưa ngươi về phòng, hồi lâu mới đi ra, cũng không biết ngươi làm gì trong phòng." Nói xong thâm thúy liếc ta.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Ta nhất thời chột dạ, sặc cháo trong miệng, ho muốn tét phổi, mặt cũng nóng dần lên.

"Thất nhi, ngươi ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi." Thanh Vận đau lòng vỗ vỗ lưng ta.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..." Theo lý thuyết, hôm qua lúc ta lợi dụng Thanh Dạ thì Thanh Vận chắc chắn không thấy, vì sao Thanh Vận vừa nói ta đã ‘có tật giật mình’ trước làm gì?

Ưỡn ngực! Mặc kệ! Ăn sáng tiếp! Ta hôm qua còn rụt rè chưa làm ăn gì được!

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng vẫn thấp đầu húp cháo trong chén.

May mà Thanh Dạ không nghĩ nhiều, nhìn ta hối lỗi nói: "Sư muội, thật xin lỗi. Tối hôm qua vất vả cho ngươi..."

Ta ho khan trả lời: "Không vất vả, không vất vả!"

Sư muội không dìu ngươi về phòng không công, có lấy chút lợi tức cho nên sư huynh trăm ngàn lần không cần áy náy, nếu không sư muội sẽ dằn vặt lương tâm. Nhưng lần sau có say tiếp thì mức độ thân mật sẽ không đơn giản như vậy. Tục ngữ nói trước lạ sau quen, không chừng lần tới sư muội lớn gan ăn ngươi sạch sẽ, sau đó lại bắt ngươi chịu trách nhiệm cả đời.

Cứ thế, ba ngày lại trôi qua.

Hôm nay là mười ba tháng chín, là ngày giao hẹn của ta với Đoạn nhị công tử nên Thanh Vận dẫn ta đến Đoạn phủ. Theo lời Thanh Vận, bẫy giăng mấy ngày, giờ đã đến lúc gỡ bẫy.

Đoạn nhị công tử đáng thương sắp rơi vào bàn tay ma quỷ của Thanh Vận.

Ta và Thanh Vận đến được Đoạn phủ thì vừa qua giờ Tỵ, ai ngờ Đoạn nhị công tử đã chờ ở cửa. Hắn thấy ta bình an xuất hiện trước mặt, cặp mắt đen nhánh tràn ngập ý khó tin.

"Thí chủ, gần đây mạnh khỏe chứ?" Ta ý cười trong suốt nhìn Đoạn nhị công tử.

"Ngươi... Ngươi còn sống..." Đoạn nhị công tử mở to mắt, giống như gặp quỷ.

Làm ơn đi, Đoạn nhị công tử ngươi nhìn ta thế này sẽ khiến ta cảm thấy có lỗi vì diện mạo bản thân ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt thị trấn.

"Đúng rồi, từ nay về sau ngươi là sư đệ của bần đạo, phải lễ phép với sư tỷ." Dứt lời tặng kèm một nụ cười vô cùng sáng lạn như mặt trời. Nghĩ đến chuyện sau này có thể thoát khỏi thảm cảnh bưng trà rót nước khổ sở, còn có đối tượng tha hồ chà đạp, tâm tình không tốt cũng khó ~

Thanh Vận liếc ta, ra vẻ đạo mạo nói: "Thất nhi, bộ dáng này của ngươi sẽ dọa Mặc nhi..."

Ta lập tức quay sang khinh thường Thanh Vận, gọi người ta là Mặc nhi, sửa miệng cũng nhanh lắm, người dọa Đoạn nhị công tử là hắn mới đúng!

Đoạn nhị công tử nhìn ta kinh ngạc, sau đó lập tức có phản ứng, vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Thanh Vận.

"Đệ tử Đoạn Tang Mặc tham kiến sư phụ, sư tỷ..."

"Đồ nhi ngoan, mau mau đứng lên!" Thanh Vận cười cực kỳ dối trá, nâng Đoạn nhị công tử lên.

Lúc đưa Đoạn Tang Mặc về Thanh Vận Quan, lúc đầu Thanh Dạ thật kinh ngạc, dù sao sư huynh cũng không tham dự vào kế hoạch tiểu nhân của ta và Thanh Vận nên đột ngột chui ra một sư đệ thì kinh ngạc cũng phải. Sau khi dọn dẹp phòng ở cho Đoạn Tang Mặc, ta sực nhớ rõ ràng tìm sư đệ tới hầu hạ ta, vì sao bây giờ ta lại ở đây quét tước?

Thanh Vận Quan không có sẵn nhiều đạo bào chăn đệm nên đạo bào phải đi may, chăn đệm phải đi mua. May mà vóc dáng Thanh Dạ với Đoạn Tang Mặc tương đương nên đành mượn đỡ một bộ. Buổi chiều ta và Đoạn Tang Mặc cùng lên trấn. Lần này Thanh Vận thật không keo kiệt, cho hẳn mấy lượng bạc, chỉ cần nhét vào ngực thôi đã thấy sảng khoái cả người.

Tương lai sư đệ này là tri kỷ nên nhất định phải để ý, cố gắng xây dựng quan hệ với Đoạn Tang Mặc. Trước giờ ta với Thanh Vận đều là cuộc chiến một chọi một, Thanh Dạ đứng trung lập. Nay thật vất vả có thêm sư đệ, không tẩy não triệt để, kéo hắn về phe ta thật sự là đi ngược lại với đạo lý.

"Sư đệ, năm nay ngươi bao nhiêu?" Ta cười tủm tỉm nhìn Đoạn Tang Mặc, hỏi han thân thiết.

"Vừa cập nhược quán." Đoạn Tang Mặc trả lời. (Nhược quán: Lễ trưởng thành lúc hai mươi tuổi)

"Ngày thường thích làm gì?" Biết thích gì mới dễ mua chuộc.

"Tính sổ."

"..." Trong lòng bỗng nhiên hỗn độn...

Sư đệ này không phải cũng giống Thanh Vận, chỉ quan tâm đến tiền?

"Ngoại trừ chuyện tính sổ còn thích gì không?" Ví dụ như thích cửa hàng quần áo nào, thích ăn gì...

"Không." Đoạn Tang Mặc trả lời ngắn gọn.

"..."

"Vậy sư đệ thích ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Thích cua chứ?" Ta không ngừng cố gắng đổi câu hỏi.

"Một chút."

"Thích ăn cua hơn hay rau xanh hơn?" Ta không chịu bỏ cuộc, đề cao tinh thần tra hỏi ráo riết.

"Như nhau."

"..."

Ta thừa nhận ta thật sự không thể nhịn được nữa, rốt cục dừng bước, bình tĩnh trừng mắt nhìn Đoạn Tang Mặc: "Nói mau! Ngươi không thích sư tỷ phải không?"

Ta chợt thấy lừa hắn làm sư đệ là một quyết định vô cùng sai lầm!

Đoạn Tang Mặc cũng dừng bước, xoay người, ánh mắt tuấn mỹ thoáng nhíu lại: "Sư tỷ nói vậy có ý gì?"

"Ta hỏi ngươi, ngươi không nói không thì là một chút, như nhau, sư tỷ đang nói chuyện với ngươi, không được ba phải như vậy!"

Đừng tưởng từng làm bao cát cho ta thì có thể đối xử lạnh lùng! Lúc hắn đỡ ta, quan hệ giữa chúng ta bất quá chỉ là người qua đường thế nên hắn lãnh đạm khi ta cảm tạ cũng không sao. Nhưng giờ đã khác xưa, nay ta đã là sư tỷ! Hắn dám lãnh đạm như vậy, đó là tội bất kính!

Đoạn Tang Mặc nhìn ta, hơi khựng lại một chút mới mở miệng: "Ta không phải không thích sư tỷ, chính là từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẫu thân ra, ta chưa từng ở chung với nữ tử khác, sợ nói sai khiến sư tỷ mất hứng." Nói xong cười gượng.

Nghe Đoạn Tang Mặc giải thích, ta mới vừa rồi còn bất mãn lập tức chuyển thành thương tiếc: "Sư đệ, ngươi cúi đầu xuống một chút."

Bạn học Đoạn Tang Mặc dù đang buồn bực nhưng vẫn cúi đầu. Ta lập tức thưởng cho hắn một cú búng mạnh vào trán, Đoạn Tang Mặc đau đớn ôm trán, kinh ngạc nhìn ta.

"Ngu ngốc! Từ nay về sau ta và người sống chung thân thiết như chị em ruột, không có gì ngăn cách. Nếu có gì muốn nói đều có thể nói với sư tỷ, sư tỷ ta tốt bụng không lời nào tả được."

Đoạn Tang Mặc nhìn ta một hồi, thấy ánh mắt thật sự nghiêm túc bèn tươi cười nói: "Dạ."

Đoạn Tang Mặc cười rộ lên thật sự rất đẹp, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, tuy không xuất trần thoát tục bằng Thanh Vận, không ôn nhu như nước bằng Thanh Dạ nhưng lại pha nét ngây ngô lẫn chân thành.

Sau khi nói ra, quan hệ hai bên nhất thời xích lại thêm bước nữa, trên đường đi thao thao bất tuyệt, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, người hỏi người trả lời vô cùng ăn ý.

"Sư tỷ, tỷ thích làm gì?"

"Sư tỷ thích gõ tay..."

"Gõ tay?" Đoạn Tang Mặc buồn bực nhìn ta.

"Đúng, chính là gõ tay." Nếu ở đây có máy tính cho ta gõ, cơn nghiện internet không biết có thể kiềm chế được bao lâu. Nhớ lúc trước lên mạng tán gẫu rất vui mà mẫu thân đại nhân còn ngó nghiêng rất nhập tâm, nói ta đang đánh điện tín.

"Vậy sư tỷ thích ăn cua hơn hay rau xanh hơn?"

"Rau xanh, người tu đạo phải tu tâm dưỡng tính, huống hồ thức ăn chay có rất nhiều tác dụng bồi bổ cơ thể." Ta thần sắc đứng đắn nói với Đoạn Tang Mặc, kì thực cũng y hệt Thanh Vận, là kẻ không ăn thịt không vui.

Nói thật, ta rất cao hứng khi có một sư đệ như vậy. Ngày thường ở Thanh Vận Quan không có ai nói chuyện. Với Thanh Vận thì chả có gì để nói, Thanh Dạ tuy ôn nhu nhưng không phải là người giỏi ăn nói, nay xuất hiện một sư đệ thế này giống như được mở máy, giống như đã lâu rồi chưa nhiều chuyện sảng khoái như vậy.

"Sư đệ, sau này đừng trách sư tỷ không nói trước cho ngươi! Sư phụ không phải người tốt, lúc nói chuyện với hắn không thể lơi lỏng, bằng không sẽ rơi xuống vực sâu khó cứu. Mặt khác, nếu ngươi có chút tiền bạc đều phải giấu thật kỹ, đừng để sư phụ phát hiện, nếu không sẽ có một ngày lâm vào cảnh không cánh mà bay." Ta dặn dò cẩn thận.

"Sư phụ thật như sói như hổ giống sư tỷ nói sao?" Đoạn Tang Mặc có vẻ cười cợt hỏi.

"Không phải như sói như hổ giống sư tỷ nói, mà là khủng bố hơn ngàn vạn lần. Ngươi chỉ cần nhớ rõ sau này nên đề phòng sư phụ là được!" Tuyệt đối tẩy não Đoạn Tang Mặc là tất yếu!

Ta không hy vọng tri kỷ sắp tới của mình khổ sở vì lão hồ li Thanh Vận. Cẩn thận vẫn hơn, nếu Đoạn Tang Mặc biết được tội ác chồng chất của Thanh Vận, không chừng sau này sẽ về phe ta, cùng chung mối hận mang tên Thanh Vận.

Hai người vô cùng cao hứng trở về đạo quán, Thanh Vận thấy ta và Đoạn Tang Mặc thân thiện, ánh mắt rất quỷ dị.

Nếu Đoạn Tang Mặc đã đến đây, việc cơm nước sau này cũng là bốn người nên tiền chợ cũng tăng lên thành bốn mươi quan khiến ta mừng rỡ muốn hát vang một bài ca ngợi tổ quốc, mặc kệ đó là tiền của Thanh Vận bòn rút từ Đoạn Tang Mặc mà có.

Bữa tối tất nhiên có thêm đồ ăn, một tô rau xanh, một tô cá kho tàu, một dĩa cà tím thịt băm, một dĩa lạc rang, một dĩa thịt bò. Bữa cơm phong phú đó mất hết bốn mươi tám quan, mười quan kia là ta tự móc hầu bao, mặt khác còn mua thêm một vò rượu hoa cúc, chúc mừng sư đệ mới tới Thanh Vận Quan, kì thực có chủ ý ăn đậu hủ của Thanh Dạ thêm lần nữa.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, vò rượu hoa cúc kia cuối cùng bị Thanh Vận và Đoạn Tang Mặc uống sạch. Thanh Dạ không dính lấy một giọt rượu, dù ta khuyên can mãi cũng không chịu phối hợp uống một hớp, nói tửu lượng kém cỏi sợ lại phiền ta.

Sư huynh, sư muội không sợ ngươi phiền, chỉ sợ ngươi không phiền, ngươi có thể hiểu được tâm tình phức tạp này không?

Quả nhiên ta ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo! Thanh Vận và Đoạn Tang Mặc là con sâu rượu, vững bước về phòng, Thanh Dạ sư huynh cũng tỉnh táo về phòng, chỉ còn lại mình ta đối mặt với một bàn bừa bãi, khóc không ra nước mắt.
***