2 thg 4, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 16

Đạo trưởng hỗn loạn

Ta cười lạnh hỏi lại Thanh Vận: "Vậy không biết song thân sư phụ khoẻ mạnh không?" Lấy ơn báo oán không phải là tác phong của ta.

Thanh Vận biết mình sai trước, dù ta vô lễ như vậy vẫn không giận, thản nhiên cười cười, nói: "Song thân đã mất..." Ngữ khí bình tĩnh giống như thảo luận chuyện thường ngày.

Thanh Vận đáp ngược lại một câu khiến ta ngây người, ban đầu cũng tính trêu chọc hắn nhưng bây giờ nghe nói song thân đã mất thì cảm thấy giống như mình nhằm vào vết sẹo của người ta. Ta yên lặng nhìn Thanh Vận không biết nên xin lỗi hay chuyển đề tài, kết quả Thanh Vận tự mình giải vây.

Thanh Vận cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, vẫn làm ra vẻ bình thản ung dung như trước, không dài dòng phán một câu: "Thất nhi, hôm nay rượu thơm cua béo, rảnh rỗi nên lên trấn thường xuyên. Đêm đã khuya, thu dọn xong thì về phòng ngủ đi." Nói xong đung đưa phất trần đi mất.

Ta nhìn Thanh Vận rời đi, nhìn bình rượu bị Thanh Vận với Thanh Dạ uống cạn, đứng dậy gom chén bát trên bàn, lau dọn sạch sẽ.

Theo bộ dáng vừa rồi của Thanh Vận, tuy bình thản không lộ vẻ dối trá nhưng dù sao cũng không ai tự dưng nguyền rủa cha mẹ mình. Huống hồ nếu cha mẹ Thanh Vận còn khoẻ mạnh trên đời thì sao lại để hắn trốn vào đạo môn tu đạo?

Việc này phức tạp quá mức, thân thế Thanh Vận kỳ thật không liên quan đến ta, sống chết có số. Một mình dọn dẹp xong liền thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng.

Cảm giác mềm mại từ hai gò má của Thanh Dạ sư huynh vẫn còn đọng lại trên môi, sau khi về phòng ta liếm liếm khóe miệng, thầm nghĩ sao lúc nãy không hôn môi Thanh Dạ.

Kế đó, ta lập tức bị tư tưởng đáng khinh đó khiến bản thân xấu hổ đỏ mặt, ta sao có thể không rụt rè như Thanh Vận đã nói vậy chứ! Ta ngượng ngùng dùng chăn che kín mặt, lăn qua lộn lại trên giường. Hậu quả một chân đá trúng tường, ngón chân bị thương nặng, vô cùng đau đớn.

Ta hai mắt đẫm lệ mông lung, ôm ngón chân thầm mắng trên đời này vì sao lại có câu vui quá hóa buồn làm gì.

Chờ đau đớn thật vất vả vơi đi một ít, ta lau lệ nơi khóe mắt, bất chợt kinh ngạc nhìn vách tường trước mắt bỗng lõm xuống.

Chỉ thấy một lỗ tròn cỡ lòng bàn tay hiện rõ trên tường, theo phim truyền hình mà nói chắc chắn trong lỗ nhỏ này che giấu một bí mật cực kỳ to lớn, đủ khiến toàn thiên hạ khiếp sợ, nghĩ đến mà máu toàn thân máu sôi trào.

Ta cẩn thận gỡ miếng tường bị lõm ra, trong đó lộ ra một bọc nhỏ. Ta mở ra, chỉ thấy hai mươi mấy lượng bạc trắng bóng xuất hiện trước mắt. Nhất thời cảm động rơi lệ đầy mặt, vạn phần vui mừng vì trên đời này còn có câu ‘tái ông thất mã yên tri phi phúc’ cứu vớt cho câu ‘vui quá hóa buồn’.

Ta đã sớm biết kiếp trước của mình không phải là kẻ ngu dốt vì chút tiền cơm gạo đập đầu vào bàn thờ hôn mê! Có thể lén Thanh Vận giấu nhiều bạc làm của riêng như vậy tuyệt không phải là hạng hời hợt! Ta cẩn thận ôm bạc vào lòng, nay đã có tiền, có thể kéo Thanh Dạ sư huynh lưu lạc thiên nhai, hạnh phúc biết bao.

Ta cảm động, khóe mắt còn đang chớp chớp bỗng thấy một quyển sách lấp ló trong bao, kích thước chỉ bằng bàn tay, bìa ngoài không có lấy nửa chữ. Ta buồn bực giở sách ra, nét mực hỗn độn không chịu nổi, chữ viết giương nanh múa vuốt như gà bới. Ta vận dụng nhãn lực tối đa mới đọc được nét chữ nhỏ li ti trong đó.

Chỉ thấy trong thứ nhất ghi lại thế này:

Phụ thân, xin tha thứ nữ nhi bất hiếu, bất đắc dĩ nữ nhi mới dùng hạ sách này.

Nữ nhi năm nay đã qua mười tám, ngay cả nửa mặt tướng công cũng chưa từng thấy. Đừng chỉ trích nữ nhi mơ mộng! Có nữ nhi nhà ai không tính toán cho tương lai của mình đâu?

Người cũng biết người làm nghề đó, nữ nhi đi theo ngài sẽ không có tương lai, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ nữ nhi đến lúc hoa tàn ít bướm cũng cô đơn chiếc bóng. Cho nên nữ nhi đành phải tự tìm cách!

Chỉ mong phụ thân không giận.

Ta buồn bực nhìn quyển sách, rốt cuộc phụ thân Đường Thất làm gì, vì sao theo hắn không có tương lai? Làm ruộng? Rèn sắt? Mua bán? Trong đầu hiện lên một đám dấu chấm hỏi, ta nhanh chóng lật xem tiếp, trang sau ghi lại ngày Đường Thất mới vào Thanh Vận Quan.

Phụ thân, chính nữ nhi đã vụng trộm mượn ít ngân lượng của người, phòng khi tìm được chỗ dừng chân sẽ cần dùng đến.

Trong Thanh Vận Quan, tuy Thanh Vận đạo trưởng tính tình kỳ kỳ quái quái, có vẻ vội vã tìm nha đầu làm bếp nhưng nữ nhi đã nhìn trúng Thanh Dạ đạo trưởng ôn như như nước. Ánh mắt ôn nhu, hàng mi ôn nhu, không cần nói lời nào đã khiến nữ nhi động tâm, xiêu lòng, trái tim nữ nhi lập tức bị luân hãm.

Phụ thân, chờ nữ nhi dụ dỗ được Thanh Dạ sư huynh, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy tự hào vì nữ nhi đã thay ngươi tìm được một con rể vĩ đại như thế!

Ta chảy mồ hôi lạnh nhìn quyển sách của Đường Thất, thì ra nàng cũng chấm Thanh Dạ sư huynh. Tình địch này thật đúng là quỷ dị, tức là ta cũng không phải là ta, ghen cũng không biết nói năng thế nào. Ta cố sức lật qua một trang nữa, Đường Thất này có thói quen ghi lại mỗi tuần, chủ yếu mô tả Thanh Dạ tốt thế nào, Thanh Vận keo kiệt thế nào.

Phụ thân, nếu nói nữ nhi đời này có nhìn lầm người, đó chính là Thanh Vận, hắn chỉ được cái đạo mạo, nghiêm nghị, ngụy quân tử. Xưa kia người thường xuyên dặn dò nữ nhi giang hồ hiểm ác. Nữ nhi còn xem như gió thoảng bên tai, vào tai này ra tai khác, nay mới thật thấu hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ thân.

Ta mừng rỡ chết khiếp trước những lời vừa hối hận ảo não này, nếu Đường Thất trước kia không khôn khéo để rơi vào tay Thanh Vận thì sẽ hại ta giờ đây phải làm trâu làm ngựa cho hắn. Nhưng nếu Đường Thất tiền nhiệm còn làm gì đúng đắn chắc cũng vì Thanh Vận Quan, vì ở đây có Thanh Dạ.

Sau khi xem xong, ta đem nó và ngân lượng bỏ lại vào lỗ nhỏ, dù sao cũng chưa cần dùng.

Sau khi đắp chăn, ta mỹ mãn chìm vào giấc ngủ, trong mơ ta với Thanh Dạ đang tiến vào lễ đường trong tiếng nhạc kết hôn kinh điển. Hai người nhìn nhau thâm tình, chân thành nói ta yêu ngươi, sau đó trao nhẫn cho nhau. Đúng lúc này, nhẫn trong tay ta bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Thanh Vận, đau thương nói với ta: "Thất nhi, người yêu ngươi nhất là sư phụ, ngươi sao nỡ để sư phụ khổ sở?"

Ta bị dọa đánh rơi nhẫn trong tay, mau chóng ngồi xổm xuống tìm. Ai ngờ lúc này cửa giáo đường bị mở toang, Đoạn nhị công tử một thân tây trang màu đen, đứng dưới ánh sáng chói mắt trong giáo đường khiến người ta luyến tiếc không nỡ rời mắt. Chỉ thấy hắn cầm một bó cúc, mạnh mẽ đi về phía ta, một tay kéo ta qua nói: "Sư tỷ, sư huynh không thích hợp với nàng, hắn không biết nàng thích hoa cúc nhất. Sư tỷ, gả cho ta đi..." Nói xong lập tức quỳ xuống, dâng hoa đến trước mặt ta.

Ta nổi gân xanh cuồn cuộn tính hành hung Đoạn nhị công tử một chút thì chiếc nhẫn trong tay bỗng hóa thành Thanh Vận, dùng phất trần gõ mạnh vào đầu Thanh Dạ đang đứng cạnh ta: "Nghiệt đồ! Dám có ý đồ với sư mẫu!"

"Sư mẫu?" Thanh Dạ đỏ mắt, nhìn ta đau tận tâm can, nhẫn trong tay rơi xuống đất.

"Không phải, Dạ... Chàng nghe ta giải thích..." Ta túm tay áo Thanh Dạ tính giải thích, ai ngờ lại bị Thanh Dạ hất ra.

"Sư mẫu... A... Sư mẫu... Sư mẫu... A... Ha ha ha..." Thanh Dạ dốc hết can đảm gọi ta, một lần lại một lần. Sau đó bỗng rơi lệ đầy mặt, vừa cười vừa chạy ra giáo đường.

"Thanh Dạ!" Ta nhìn bóng dáng bi thương của hắn rời đi, cô đơn, lạnh lùng như bị toàn thế giới bỏ rơi, ta muốn đuổi theo giữ hắn lại.

Thanh Dạ, ta không dây dưa gì với Thanh Vận, chuyện sư mẫu gì gì đó, tất cả đều là hắn nói hươu nói vượn!!

"Thất nhi, ngươi muốn thế nào?" Thanh Vận kéo tay ta lại, giữ chặt không buông.

"Buông ra!" Ta nổi giận, trừng mắt nhìn Thanh Vận, nếu không đuổi theo Thanh Dạ, ta sợ hắn rời đạo môn mà xuất gia!

Nếu quả thật là xuất gia thì phải đợi rất lâu mới được thành thân!!

"Sư phụ xin người tự trọng, đừng níu kéo người không thuộc về mình!" Đoạn nhị công tử bắt lấy tay kia của ta, cặp mắt đen như mực trừng trừng nhìn Thanh Vận.

Thanh Dạ đi đến cửa giáo đường, nhịn không được quay đầu lại liếc ta, thấy Thanh Vận và Đoạn nhị công tử lôi kéo ta, rốt cục tuyệt vọng xoay người rời đi.

Ta nhìn thân ảnh Thanh Dạ biến mất, đau đớn rã rời gọi: "Thanh Dạ!..."

"Thanh Dạ!" Ta giãy giụa trên giường như cá chép nhảy.

Sau khi nhìn thấy nóc nhà mờ ảo, ta mới phát hiện chỉ là một giấc mộng. Lòng còn sợ hãi, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, đều nói ngày nghĩ đêm nằm mộng, ta thật vất vả mơ thấy Thanh Dạ sư huynh, mà còn thành thân với Thanh Dạ sư huynh nữa! Tại sao Thanh Vận ngăn cản! Khó hiểu nhất là còn nhảy xổ ra một Đoạn nhị công tử, hắn còn chưa vào đạo quán đã đại náo hôn lễ của ta, ầm ĩ không nói nổi.

Nhìn thấy sắc trời đã gần sáng, một chút nữa con gà trống bên Thủy Vân Am kia cũng sẽ gáy gọi bình minh. Thanh Dạ chắc đã tỉnh, ta nghĩ mình cần pha một ly trà giải rượu cho hắn để bớt đau đầu nên dậy sớm.

Dạo gần đây ta thật không khác gì gia súc, dậy sớm hơn gà, cực khổ hơn trâu, ngủ trễ hơn chó...

Sau khi rửa mặt chải đầu, ta xuống bếp pha một ly trà đậm cho Thanh Dạ, lấy mớ cơm thừa hôm qua nấu cháo.

Nấu vừa xong liền thấy Thanh Vận tiến vào, mặt còn ngái ngủ mông lung, che miệng ngáp: "Thất nhi dậy sớm quá..." Nói xong câu này xem như đã chào hỏi, đặt mông ngồi xuống, bưng chén trà mới pha kia tính uống.

"Sư phụ, chậm đã, chậm đã! Chén trà này không phải của người!" Ta mau miệng ngăn cản. Đây là trà giải rượu cho Thanh Dạ, sao để Thanh Vận uống được.

"Không phải cho sư phụ?" Thanh Vận buồn bực nhìn ta.

"Dạ, đó là cho Thanh Dạ sư huynh."

"Vì sao Dạ nhi có trà giải rượu mà sư phụ không có?" Thanh Vận thoáng bất mãn nhìn ta.

"Sư phụ đêm qua không say, muốn trà giải rượu làm gì?"

"Thất nhi, ngươi nghĩ đêm qua sư phụ chưa say? Ngươi thiên vị cho Dạ nhi, cô lập vi sư sao?" Thanh Vận đau thương nhìn ta khó tin.

"..."

"Sư phụ, ngài nghĩ nhiều quá..." Có ai như hắn không, đã keo kiệt lại càng keo kiệt, ngay cả một ly trà cũng tính toán chi li.

"Nếu không thiên vị thì tốt, vi sư sẽ uống hết chén trà giải rượu này." Thanh Vận vừa dứt lời, đau thương trong mắt đã lập tức bay biến, bưng chén trà uống một hớp. Khuôn mặt như vẽ lập tức nhăn riết, nửa ngày không nói.

Ta đang hoài nghi không biết trong chén trà có bỏ thuốc hay không, hại Thanh Vận ra nông nỗi này thì Thanh Vận cuối cùng đã chịu mở miệng: "Rất đắng..."

Ác giả ác báo!

"Sư phụ, trà giải rượu đều vậy, chỉ có đắng mới có thể giải rượu." Ta vui sướng khi người gặp họa đứng một bên nói.

Thanh Vận cau mày đặt chén trà trước mặt ta, buông lời chính nghĩa: "Thất nhi, bỏ thêm chút đường vào cho vi sư!"

"..."

Ta liếc nhìn Thanh Vận rồi để mặc hắn đi pha lại một ly trà khác cho Thanh Dạ. Thanh Vận tự mất hứng thở dài, bắt đầu cúi xuống húp cháo.
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 15

Đạo trưởng say rượu

Tri huyện hiển nhiên cũng sửng sốt một chút nhưng lập tức cười xa lạ, nói: "Vô công bất thụ lộc, tha lỗi bản quan không thể nhận phần đại lễ này của cô nương."

"Tri huyện đại nhân, đây là chút tâm ý của tiểu nữ, mong tri huyện đại nhân không từ chối." Cầm Nhiên vẫn không rút bàn tay ôm chậu Lục Vân về, cố chấp dâng trước mặt tri huyện đại nhân, làn da trắng mịn dần dần ửng hồng.

Ta đứng một bên nhìn, lệ rơi đầy mặt.

Cô nương, khắp chân trời nơi nào chẳng có hoa thơm cỏ lạ, nếu ngươi tham sắc, trong Thanh Vận Quan của bần đạo còn có hai đại mỹ nam tử, dù ngươi thích dối trá hay ôn nhu, mắt sâu lắng hay mắt gian xảo đều có, tội gì phải bám lấy tri huyện đại nhân.

Hôm nay tri huyện đại nhân đến lễ hội hoa nhưng chỉ là đi dạo, một chậu cúc cũng không mang theo, ngươi làm sao biết người ta yêu hoa? Cho dù người ta thích sưu tầm cũng là sưu tầm mấy bông hoa như ngươi.

Nếu ngươi tham tiền thì lại không nên biếu không cho tri huyện đại nhân, năm nay Thượng Lục Mẫu Đơn của tri phủ đại nhân không đoạt giải, nếu ngươi dâng cho tri phủ, còn có thể thiếu tiền sao, vì sao cố tình làm chuyện ngu ngốc thế này!

"Cô nương, không phải bản quan không để tâm đến tấm lòng của ngươi nhưng lễ vật quý như vậy, bản quan thật sự không thể nhận." Tri huyện hình như không phải kẻ hám tài, vẫn đưa đẩy.

Cầm Nhiên nghe xong, hai má ửng hồng nhanh chóng tái nhợt, cặp mắt hạnh quyến rũ động lòng người ứa lệ, nói vô cùng thương tâm: "Cầm Nhiên không hiểu tri huyện đại nhân, Cầm Nhiên tặng Lục Vân cho đại nhân kỳ thật là có việc muốn nhờ."

"Cô nương nếu có chuyện cần, bản quan có thể làm được chắc chắn sẽ làm hết sức, nhưng lễ quý như thế vẫn mời cô nương thu hồi."

Cầm Nhiên nhìn tri huyện đại nhân, cặp mắt hạnh dần dần ướt át, từng giọt tuôn rơi, giọng nói nghẹn ngào: "Cầm Nhiên từ nhỏ sống cùng gia mẫu, nương tựa lẫn nhau, ai ngờ mấy ngày trước gia mẫu bỗng nhiên nhiễm bệnh qua đời, Cầm Nhiên lẻ loi một mình không biết phó thác cho ai, chỉ mong tri huyện đại nhân thu nhận." Nói xong liền quỳ gối xuống, thân mình nhu nhược run rẩy.

Ta nhìn một màn trước mắt không nói gì, ấn tượng với Cầm Nhiên lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Loại tình huống cẩu huyết thế này đều chiếu đầy rẫy trên kênh phim truyền hình tám giờ, sau đó sẽ chịu đựng mọi gian khổ chờ cơ hội leo cao, chờ được ái sẽ lộ bản tính thật, kiêu ngạo ương ngạnh. Cầm Nhiên này cũng rất khéo chọn, tri huyện đại nhân tuy chỉ là chức quan thất phẩm nhưng nắm mọi quyền hành tại Bình Ngư Trấn, có quyền có tiền cũng có bề ngoài, vẹn cả đôi đường.

"Phương thí chủ, chúng ta đi thôi." Dù sao lễ hội đã xong rồi, ở lại cũng không còn ý nghĩa.

Phương Hải Kinh nhìn ta thản nhiên cười nói: "Được."

Sau khi cùng đi mua thuốc với Phương Hải Kinh, cả hai chia tay, mỗi người một ngả.

Ta đứng ở chợ nhìn bốn mươi quan tiền trong tay thở dài. Vốn dĩ ta muốn mua cây trâm kia, ai ngờ hôm nay hàng quán đều đóng cửa vì lễ hội, chẳng lẽ quả thật số mệnh đã định sẵn ta vô duyên với cây trâm kia sao?

Cuối cùng không hiểu vì sao, ta đổi bốn mươi quan thành sáu con cua.

Phù phù...

Trên con đường tu hành, đến tột cùng Thanh Vận đã yểm bùa gì trên người ta...

Sau khi Thanh Vận thấy ta cầm sáu con cua lủng lẳng trong tay, suýt nữa sung sướng bay thẳng lên trời, luôn mồm nói ‘rất tốt’, còn khen ta là đồ nhi có một không hai trên đời rồi ra ngoài đi dạo. Ta âm thầm khinh bỉ, đem cua vào bếp.

Bữa tối hôm đó đương nhiên phong phú lạ thường, món cua ăn kèm với rượu hoa cúc, đúng như lời ngâm nga lúc sáng từ miệng Thanh Vận ‘hoa cúc nở, nghe cua đến’.

Ba thầy trò hòa thuận vui vẻ, Thanh Vận với Thanh Dạ uống rượu, ta cũng ham vui lén nhấp một hớp nhỏ, lập tức cay chết khiếp, sau khi xuống cổ quả thật giống như lửa đốt, vì thế chỉ ngoan ngoãn ăn cua, không dám dính tới một giọt rượu.

Ta thuận miệng kể lại chuyện lễ hội có đủ các loại hoa cúc kỳ lạ ban sáng, bao gồm cả chậu Lục Vân và Cầm Nhiên cô nương.

Thanh Vận múc một miếng gạch cua bỏ vào mồm, hớp một ít rượu, nhìn ta nói: "Nàng này thật giống Thất nhi."

"Ta có chỗ nào giống nàng!" Ta giận, sao Thanh Vận nghĩ ta như vậy, ta chưa bao giờ cho không ai cái gì!

Cặp mắt Thanh Vận ửng đỏ nhìn ta một hồi, mặt không đổi sắc nói: "Giống nhưng lại không giống..."

"Sư phụ, ngài say rồi!" Ta nhìn Thanh Vận, bây giờ nhìn hắn cực kỳ giống cái loại một ly đã gục.

Thanh Vận vẫn không để ý lời ta, nhẹ nhàng nở nụ cười xuất trần: "Chuyện yêu thương nhung nhớ rất giống Thất nhi, điểm không giống đó chính là dung mạo Thất nhi kém nàng một bậc, không chừng tri huyện đại nhân giờ đã đưa nàng về huyện nha. Giống như Thất nhi, có thể chịu khổ đưa đẩy với gia đinh kia... Thật đáng buồn, thật đáng tiếc..." Thổn thức xong lại tự rót cho mình một ly rượu nữa.

Nếu lần sau ta còn mua cua về hiếu kính ngươi, ta sẽ tự nguyền rủa bản thân chưa già đã hói!

Thanh Dạ sư huynh cũng uống không ít, rượu khiến đôi mắt xanh thẳm lờ đờ, mông lung nhìn ta, mơ hồ hỏi: "Sư muội, muội thấy sư huynh được chứ?"

"Được, trên đời này chỉ có sư huynh tốt với ta nhất." Ta cười tủm tỉm trả lời.

Không được sao ta có ý với ngươi làm gì, Thanh Dạ sư huynh thân ái của ta, bộ dạng say rượu lờ đờ này thật khiến sư muội ta ngứa ngáy, khó nhịn.

Thanh Dạ dùng cặp mắt mê ly nhìn ta, miệng cười chua xót, nỉ non nói: "Được... thì làm được gì..."

"Ai nói không làm được? Sư huynh đừng xem nhẹ bản thân!" Đáng tiếc mấy lời này như gió qua tai Thanh Dạ vì hắn đã say gục trên bàn rồi.

Sư huynh, tửu lượng của ngươi thật là...

"Thất nhi, dìu Dạ nhi về phòng đi..." Thanh Vận lại châm rượu, tự uống một mình, giống như không uống xong bình rượu này là không được.

"Dạ..." Ta vui sướng trả lời, chuyện tốt đẹp thế này sao lại rớt xuống đầu ta chứ?

Ta khoát tay Thanh Dạ lên vai, một tay ôm thắt lưng của hắn đỡ lên, sau đó sâu sắc cảm nhận được mơ mộng vĩnh viễn đẹp hơn thực tế.

Tuy Thanh Dạ thân mình cao lớn cân đối nhưng cao quá khổ. Chỉ mới nâng Thanh Dạ dậy, ta đã mất sức chín trâu hai hổ chứ đừng nói đỡ hắn về phòng. Mọi âm mưu gian giảo trong đầu đều bị trọng lực đẩy lùi, suy nghĩ duy nhất lúc này là phải cẩn thận kẻo hai người cùng ngã nhào!

Ta thật vất vả lôi kéo Thanh Dạ về phòng, cả người mệt mỏi dựa vào người hắn. Thanh Vận gian trá, tiểu nhân bỉ ổi, toàn sai ta làm mấy chuyện khổ cực, ta cũng muốn vô sỉ nói cho ngươi biết rằng hiếm khi tiếp xúc thân mật với Thanh Dạ sư huynh như thế, ta đau đớn nhưng rất hạnh phúc.

Sau khi điều hòa hơi thở, ta ngẩng đầu nhìn dáng vẻ anh tuấn của Thanh Vận đang gần trong gang tấc. Hai má giờ đây đã ửng hồng, đôi môi hé mở, hơi thở tinh tế còn vương mùi rượu hoa cúc say lòng người, bức tranh này thật khiến người ta mất hồn, âm mưu gian giảo nhất thời nhẹ nhàng quay lại, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Thanh Dạ sư huynh say đến mức này, thật đúng là thời cơ tốt để làm loạn! Đợi ngày mai hắn thức dậy đã thấy hai người quần áo xộc xệch, ôm nhau mà ngủ, ta còn e lệ: "Đêm qua sư muội đã là người của sư huynh, từ nay về sau sư muội sống là người của sư huynh, chết là ma nhà sư huynh."

Chỉ cần để hắn biết đêm qua đã cùng ta loan phượng điên đảo, mây mưa thất thường thì việc của ta với Thanh Dạ còn không thành sao?

Nhưng lập tức lại phát sinh một vấn đề khác, căn bản ta không thể xác định ta còn có thể ngây ngốc bao lâu, có lẽ thêm một ngày bên Thanh Dạ sư huynh thì lúc chia lìa càng hết sức khó khăn, nếu đột ngột quay về lại thời đại của mình, Thanh Dạ sư huynh phải làm sao, ta đây có thể chịu nổi sao?

Nhất thời ta ngồi thừ bên giường Thanh Dạ, lo sợ không đâu.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không thể kết luận mình có muốn lợi dụng cơn say này của Thanh Dạ hay không, miệng thịt béo đã dâng tận miệng còn mất sức đẩy đi thật khiến tim ta đau như cắt. Ta nhìn Thanh Dạ say mèm, chắc đến ngày mai cũng không tỉnh nổi.

Nếu không... thì thân mật chút đỉnh đi?

Cuối cùng cảm tính vẫn thắng lý tính, háo sắc thắng lẽ trời, ta chồm qua hôn một cái lên khuôn mặt nhu hòa của Thanh Dạ. Ta biết nữ nhi nên rụt rè nhưng kiềm chế không nổi, giống như mèo trộm được xương, mừng rỡ lăn lộn trên giường.

Sau khi no đủ, ta mới giúp Thanh Dạ thu vén, ta lấy khăn lạnh lau lau hai gò má ửng hồng của hắn, đắp chăn cho hắn. Quần áo ta vẫn không dám cởi, một nữ nhi cởi đồ cho nam nhân thì còn thể thống gì, nếu khiến Thanh Dạ nghĩ ta là nữ tử không rụt rè thì phải làm sao.

Xong xuôi hết thảy, ta lưu luyến rời khỏi phòng Thanh Dạ.

Ra đến thiện đường, ta thấy Thanh Vận vẫn một mình ngồi trước bàn, ngón tay xanh miết thon dài cầm chén rượu, đôi mắt gian xảo thất thần, không biết đang nghĩ gì, con cua trên bàn còn nguyên, một cái càng cũng không mẻ.

"Sư phụ, nếu người không uống nữa thì về phòng ngủ đi, đồ nhi cũng nên rửa chén." Hắn còn muốn ngồi một mình đến khi nào nữa?

Thanh Vận lúc này mới quay sang nhìn ta, đặt chén rượu lên bàn, nói: "Thất nhi, ngồi xuống tâm sự với ta.."

Ta với ngươi có gì hay ho mà tán gẫu? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng ta vẫn ngồi xuống ghế.

"Sư phụ muốn tán gẫu?" Ngoại trừ chuyện cua Cúc Hoàng, ngươi còn có thể nói gì?

"Thất nhi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám..."

"Cha mẹ trong nhà còn khoẻ mạnh không?"

"..." Ta nhất thời nổi gân xanh.

Có thăm hỏi cha mẹ người ta ân cần vậy không!

Thanh Vận thấy biểu tình đó của ta nhất thời bật cười, giọng nói thấm ý cười, nói: "Vi sư lỡ lời..."

Ta sợ hãi liếc Thanh Vận một cái, không đáp trả.

Thanh Vận dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Trong nhà cha mẹ an khang hay không?"

"..."

Đúng là miệng chó không thể phun ra ngà voi... Thật là chính xác!

"Sư phụ, cha mẹ còn khoẻ mạnh, thân mình an khang, tình cảm vợ chồng cũng thật mỹ mãn, đúng theo chế độ một vợ một chồng, hơn nữa gia phụ cũng không có dấu hiệu ngoại tình. Xin hỏi người còn chuyện gì muốn hỏi?" Ta nghiến răng nghiến lợi.

Nếu ta không khai báo toàn bộ nhân khẩu gia đình, chỉ sợ ngay cả chuyện cha ta có bao nhiêu thê thiếp cũng bị Thanh Vận tra hỏi!

Thanh Vận nghe xong vẻ mặt cũng có vẻ hơi xấu hổ, đành khô khan nói: "Như thế rất tốt... Rất tốt..."
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 3

Lương Gia đi thăm người thân

Tô Nam không gạt ta, lão thái thái đang chơi đùa ca hát ở hoa viên, xem người tinh thần chấn hưng mặt mày hồng hào, đâu giống người sắp chết, phỏng chừng sống thêm mười, hai mươi năm đều không thành vấn đề.

Ta trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của tứ, lục, thất sư huynh mấy chục lần, ngay cả Kinh Hồng Mỹ Nhân tứ sư huynh mê luyến kia cũng không tha. Tô Nam thực may mắn cùng tổ cùng tông với ta, nếu người khác trên đường dám bắt ta về như vậy, ta sẽ đào phần mộ nhà hắn.

Bà nội vừa thấy ta với Tô Nam, nhanh tay ném con chim cho nha hoàn chạy tới, nói: "Tiểu tổ tông của ta, ngươi đã về."

Ta cười khổ, hướng Tô Nam bị xem thường bên cạnh.

"Một năm không gặp, Nhiễm Nhiễm lại cao lên, cũng đẹp hơn. Chậc chậc, thật sự càng nhìn càng cao hứng." Bà nội cười nheo mắt.

Ta nói: "Bà nội, người có mặc kệ thất ca khi dễ ta?"

Bà nội vừa nghe, trở mặt quở trách Tô Nam: "Ngươi lớn như vậy, sao luôn chấp nhặt muội muội, ta sẽ nói cho cha ngươi, xem hắn có dạy dỗ ngươi hay không!"

"Bà nội đừng nghe Tô Nhiễm nói bậy, người không biết nàng thích nhằm vào ta nhất sao?"

"Đang êm đẹp nàng làm sao nhằm vào ngươi, nếu nàng có tật xấu, sao nàng không nhằm vào ta..."

Không hổ là mẫu tử, con bà nó, tư tưởng sâu kín hệt như phụ thân, độc đáo như nhau. Ta mừng rỡ cười trộm một bên, Tô Nam trừng mắt liếc ta một cái, ta thực không khách khí trừng lại.

Bà nội nói: "Cha ngươi vào triều còn chưa về, trước theo ta đi gặp mẫu thân đi."

"Dạ."

Nàng xoay người đi trước, theo sau là một đoàn nha hoàn.

Tô Nam tiến đến bên tai ta, thấp giọng cười: "Tiểu muội, ngươi nhận mệnh đi, sớm sinh cho ta một cháu trai, ha ha..."

"A —— "

Ta chịu không nổi kích thích, tức giận kêu thành tiếng.

Bà nội quay đầu: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, không có gì, bà nội người tiếp tục đi thôi." Tô Nam trả lời.

Bà nội hoài nghi nhìn hắn một cái rồi xoay người sang chỗ khác. Nàng nhìn Bát Ca đang ở trong lồng được nha hoàn phía sau mang theo gọi tới gọi lui, ta thấy nó là đang cười nhạo ta, bèn nảy sinh ý tưởng đen tối với Tô Nam. Vì thế nhịn không được xông lên trước, hung hăng rút mấy cọng lông của nó, ném lên người Tô Nam. Bát Ca đau kêu oa oa làm bà nội quay đầu lại.

Lần này không đợi bà nội mở miệng, ta ác nhân cáo trạng trước: "Bà nội, thất ca giận người vừa rồi mắng hắn, hắn nhổ lông Bát Ca của người."

"Cái gì?" Bà nội thấy Tô Nam một thân đầy lông chim, nổi giận mắng lớn, "Ngươi không thể yên một lát, lớn vậy còn gây chuyện, tức chết ta, tức chết ta..."

Ta nghe xong cười muốn điên. Tiểu nha hoàn vụng trộm quay đầu liếc ta, không dám nói gì.

Tô Nam kêu oan rõ to: "Bà nội, không phải ta, không phải ta nhổ, là..."

"Bà nội, hắn không định nhổ," Ta nói, "Thất ca nói Bát Ca của người nhiều lông ngứa da."

"Tô Nhiễm ngươi..." Tô Nam đã nghẹn lời.

Bà nội mắng Tô Nam là đồ bất hiếu làm ta hết giận, còn có khoái cảm thù lớn phải trả. Tô Nam đại khái sợ bà nội nói hắn không phải trước mặt mẫu thân nên đến khúc quẹo chỗ hành lang liền đi mất.

Mẫu thân và nhóm di nương vẫn một bộ dáng như trước, gặp mặt mới ba câu liền bảo ta thành thân. Ta có điều không rõ, mặc dù Tô Nhiễm ta không phải là mỹ nữ nghiêng trời giống Diệp Khuynh Thiên nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của công chúa Sơ Dương - đệ nhất mỹ nhân kinh thành năm đó, tốt xấu gì cũng là Thục Sơn đệ nhất mỹ nữ, ta không tin đời này gả không được. Xem dáng vẻ sốt ruột của bọn họ, người nào không biết, còn tưởng ta xấu không ai thèm.

Tùy tiện hàn huyên vài câu, ta viện cớ rời đi, một đường thẳng đến phòng Lương Gia.

"Lương Gia, Lương Gia..."

Gõ cửa nửa ngày không người đáp, ta đẩy cửa đi vào, trong phòng rỗng tuếch, không biết nàng lại lêu lổng đâu rồi. Ta thật buồn bực, Lương Gia trở nên ngoan từ khi nào vậy, nàng ở Tô phủ có tiếng "Loạn Thất Giai Nhân", phòng hỗn loạn thê thảm vô cùng, nàng còn không cho nha hoàn dọn dẹp, nếu ai dám dọn nàng sẽ đuổi đi. Nhưng căn phòng trước mắt chỉnh tề kỳ cục, ta thiếu chút nữa nghĩ mình đi nhầm.

Vừa vặn nha hoàn thân cận của Lương Gia là Băng Dương từ xa đi tới, ta gọi nàng lại: "Ngươi tới đúng lúc, tiểu thư nhà ngươi đâu?

"Tiểu thư nàng..."

"Nhiễm Nhiễm," Bác gọi ta, "Về khi nào?"

"Vừa về, sao không thấy biểu tỷ, nàng đâu rồi?"

"Ta cũng không biết nàng đi đâu. Mấy ngày trước, ta và mẫu thân ngươi từ ngoài trở về, thấy nàng cầm một túi nặng xuất môn, ta hỏi nàng đi đâu, nàng nói đi thăm người thân. Ta định hỏi nàng đi đâu thăm người thân, nàng không kiên nhẫn nói 'Nói người cũng không biết' rồi đi. Ta nhớ rõ trừ Tô phủ ra, Lương gia chúng ta hình như không còn thân thích." Bác nhíu mày, tràn đầy nghi hoặc, "Gia nhi thăm người thân nào chứ?"

Ta cười trộm, cũng chỉ có bác tin chuyện ma quỷ của Lương Gia, nàng không phải thăm người thân, khẳng định rảnh rỗi nhàm chán xuất môn đi chơi.

Ta đang tính mở miệng, đại ca Tô Tuấn đột nhiên xông ra: "Bác, lời Gia Gia nói người cũng tin sao, nàng không phải thăm người thân, là vì bị người ta từ hôn, trong lòng không thoải mái nên xuất môn trốn vài ngày."

Không thể nào, Lương Gia bị kẻ gọi là Du Long Công Tử từ hôn? Ta liếc Tô Tuấn một cái: "Thật hay giả, đại ca ngươi đã có nữ nhi sao còn nhàm chán như vậy, không có việc gì đừng nói láo, cẩn thận Lương Gia chém ngươi."

Tô Tuấn cười cười: "Ta đã có con, không giống tiểu cô nương hay đùa giỡn như ngươi, ta đều nói thật, không tin ngươi hỏi bác."

Ta nhìn sang bác thấy sắc mặt không tốt lắm: "Gia Nhi đúng là bị Lâu công tử từ hôn nhưng mấy ngày nay nàng thực bình thường, còn nói từ hôn chính hợp tâm ý gì đó. Ta và cha ngươi vốn định an ủi nàng, thấy nàng vậy cũng an tâm. Nha đầu kia nói đi là đi sao?"

Ta nói: "Nếu không, ta giúp ngươi tìm nàng về?"

"Ngươi cũng đừng tự ý," Tô Tuấn nói, "Đừng cho ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi không muốn thành thân nên tìm cớ trốn đi."

"Sao Nhiễm Nhiễm, ngươi cũng..." Bác nhìn ta.

Ta hoàn toàn tắt thở, Tô Tuấn vẫn là khắc tinh của ta, cưới vợ sinh con xong vẫn khắc ta. Ta mếu máo, không nói lời nào.

Tiểu chất nữ của ta Tô Nhị, con gái của Tô Tuấn, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: "Phụ thân, Nhị Nhị muốn chơi diều, người dẫn ta đi thôi —— a, bác nhỏ đã về, bác nhỏ đi chơi cùng Nhị Nhị không?"

"Không được," Ta nói, "Bác nhỏ bề bộn nhiều việc, ngươi mau đưa phụ thân không hiểu chuyện của ngươi đi đi."

Tô Nhị chớp chớp mắt với ta, không hiểu ta có ý tứ gì. Tô Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, kéo tay Tô Nhị nói: "Chúng ta đi thôi, tìm mẫu thân con cùng chơi diều. Bác nhỏ của con phải thành thân, rất kích động nên đầu óc cần thanh tỉnh, đừng để ý đến nàng."

Tô Nhị cũng không rõ ý tứ cha nàng, đi vài bước rồi còn không quên quay đầu nhìn ta.

Ta rất đắc ý, hướng Tô Tuấn kêu: "Nhị Nhị là một tiểu hài tử sáu tuổi sao biết cái gì gọi là thành thân, ngươi mới phải tỉnh."

Tô Nhị không biết sợ kêu to: "Ta đã biết, bác nhỏ phải thành thân, Nhị Nhị lập tức có tiểu đệ đệ chơi chung."

Tô Tuấn cười to.

"Cười cái gì, không cho cười! Ai nói ta gả đi sẽ sinh tiểu đệ đệ, sao không nói ta sinh tiểu muội muội, hơn nữa, ta sinh tiểu đệ đệ cho ngươi đùa sao, ta..." Nói được một nửa, ta ý thức tự mình nói sai, vội vàng dừng lại, rống lên, "Tô Tuấn, ngươi dạy dỗ nữ nhi cho tốt!"

Tô Tuấn còn cười lớn hơn, vừa cười vừa đi mất. Ta quay đầu thấy trên mặt bác cũng mang theo ý cười, thấy ta nhìn, nàng vội vàng nín nhịn: "Nhiễm Nhiễm ngươi cũng đừng chấp nhặt tiểu hài tử, trước về phòng nghỉ ngơi một chút, dọc đường vất vả. Trong chốc lát, cha ngươi sẽ về."

Ta nói: "Người không lo cho biểu tỷ?"

"Gia Nhi có thể xảy ra chuyện gì," Bác thật rất yên tâm, "Nói không chừng ngày nào đó chơi chán sẽ về."

Đây rốt cuộc là mẹ con kiểu gì!
***

Tô Nhiễm Nhiễm truy phu ký - Chương 2

Nên đến vẫn đến

Đi được một đoạn, ta thật sự đói không chịu được. Vừa vặn phía trước có một quán trà, ta dồn khí lực, ba bước thành hai bước chạy qua.

Tiểu nhị nhiệt tình hỏi ta: "Cô nương muốn ăn gì?"

"Trong quán các ngươi có gì?"

"Khoai lang."

Vừa nghe đến hai chữ khoai lang, trong bụng ta đột nhiên nhộn nhạo, ngực nổi lên một trận ghê tởm. Ta thở hổn hển, hỏi: "Còn có gì khác?"

"Còn có cháo hoa."

"Vậy cho một chén cháo hoa, thêm một cái đĩa củ lạc."

Tốc độ tiểu nhị rất mau, trong chốc lát ta đã ăn cháo hoa. Nơi này nấu cháo khá ngon, có vị ngọt tự nhiên. Đầu bếp mới tới ở Thục Sơn tay nghề còn kém xa người này, cháo bọn họ nấu còn trong hơn nước trong hồ sau núi, căn bản không phải cho người ăn.

Lúc ở Thục Sơn, ta cả ngày chơi bời lêu lổng, thích làm chuyện mới mẻ. Có một lần thấy một tạp dịch phòng bếp đến hậu sơn lấy khoai lang, ta bèn đi theo, người nọ cũng yêu nhàn hạ, vừa nghe ta muốn đi, lập tức kích động ném ngay cái cuốc cho ta. Ta lớn như vậy còn chưa từng làm qua việc này, trong lòng thực hưng phấn.

Đến ruộng khoai lang, ta lấy đông một chút, lấy tây một chút, kết quả tất cả các củ đào ra chỉ còn một nửa. Ta không cam lòng, lung tung cuốc, còn xém cuốc trúng chân. Chờ khi tạp dịch kia tới, hắn thiếu chút nữa quỳ trước mặt ta. Một củ bị ta hủy không nói, đằng này tất cả khoai lang đào ra đều không trọn vẹn, không đầy đủ.

Sau khi sư phụ biết liền mắng ta té tát nhưng đó vẫn còn nhẹ. Vì đống khoai lang không nguyên vẹn không dễ cất trữ nên từ ngày ấy toàn bộ đệ tử Thục Sơn một ngày ba bữa đều là khoai lang, cháo khoai lang, bánh khoai lang, khoai nướng, khoai chưng... Ăn đến độ sau này ta nghe đến hai chữ khoai lang đã muốn ói.

Đang ăn, mấy nam tử áo xanh tới ngồi cạnh ta, gõ đầu ta một cái chào hỏi: "A, Nhiễm Nhiễm đang ăn cháo."

"Đúng vậy, ăn cháo," Ta nói, "Các sư huynh cũng ăn một chén đi, đừng khách khí, hôm nay ta mời khách —— ông chủ, cho ba bát cháo hoa."

Nên đến vẫn đến.

Thực đến giờ khắc này, ta ngược lại không sợ hãi, mặt không đổi sắc tiếp tục tán gẫu cùng bọn họ: "Cháo này thực ngon, so với cháo của phòng bếp chúng ta, quả thực ngon chảy nước miếng —— ông chủ, cho thêm ba đĩa lạc."

Bọn họ dường như thương lượng trước rồi, vẫn đứng đó không nhúc nhích nhìn ta ăn, ta thật không muốn đóng tuồng cho người ta thưởng thức, hơn nữa, bộ dáng ăn của ta quả thật không đẹp mặt.

Ta buông đũa, nói: "Có phải sư phụ gọi các ngươi tới bắt ta về không, các ngươi xin hãy thương xót, để ta đi, coi như làm việc thiện tích đức."

Tứ sư huynh đầu tiên không đáp trả, sau nói một câu: "Bà nội ngươi sắp chết."

"Bà nội ngươi mới sắp chết," Ta chửi ầm lên, "Mỹ nhân Khuynh Thiên nhà ngươi lập tức sẽ chầu Tây Thiên."

Tứ sư huynh nói: "Ta không lừa ngươi, bà nội ngươi thật sự không khỏe."

"Bà nội ngươi mới không khỏe," Ta mắng xối xả, "Cả nhà ngươi đều không khỏe."

Thất sư huynh thấy không xong, đầy thành ý nói: "Tô Nhiễm, tứ sư huynh không lừa ngươi, cha ngươi phái người tới tìm ngươi, người đó quay về báo ngươi đã ra ngoài, bà nội ngươi nghe xong liền hôn mê, còn không biết có thể chống đỡ được mấy ngày."

"Sao không nói sớm!" Ta vội vàng đứng lên, nhanh chân bỏ chạy.

Lục sư huynh ở sau lớn tiếng kêu: "Đừng chạy, ta đưa ngựa cho ngươi mượn cưỡi."

Ta tổng cảm thấy chuyện này có gì quen quen, trong lòng ngẫm nghĩ, lục sư huynh vừa nói đến ngựa ta lập tức nhớ đến người bị ta hạ dược có bộ dạng rất giống hôn phu của Lương Gia trước đó, ta chỉ giải độc cho hắn mà quên ngựa của hắn. Khó trách khi ta định đi, hắn ấp a ấp úng như có gì muốn nói, còn không phải là muốn ta cứu ngựa của hắn sao.

Con ngựa của hắn nhìn qua rất được, xứng làm tọa kỵ cho hắn, so với Bạt Thiên của tứ sư huynh không kém chút nào. Tứ sư huynh đặc biệt xem ngựa hắn như bảo bối, ta xén một chút lông thôi mà bị hắn theo sau lải nhải cả một ngày. Hiện tại ta độc chết ngựa người ta, hắn còn không giết ta.

Khi ta nói câu không hẹn gặp lại với hắn, chỉ mong thật sự không gặp lại hắn.

Không biết chạy bao lâu, sau khi Mã Ly miệng sùi bọt mép, ta cũng mệt mỏi sùi bọt mép, cuối cùng bình an tới kinh thành.

Kinh thành vẫn náo nhiệt, ta đi gần một năm, nơi này một chút cũng không đổi, trên đường vẫn đông người, ngựa của ta không có chỗ nhấc chân. Cưỡi ngựa trên đường nhìn sao cũng không ổn, ta đang định xuống ngựa nhưng đại khái con ngựa này chạy chưa đã ghiền, mặc kệ ta kéo dây cương ra sao nó cũng không dừng lại. Ta một mạch vỗ dưới mông nó, nó hí một tiếng rõ to, đột nhiên giống như nổi điên, chạy trốn. Ta lúc này mới biết sợ, sống chết túm chặt dây cương.

Ta nhắm mắt lại, xem tình huống chắc tránh không xong. Ngay khi ta chuẩn bị ngã xuống, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, thân thể của ta vững vàng rơi vào một cái ôm ấm áp. Còn chưa kịp mở to mắt, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt, giống như ca tụng một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Từ xưa đến nay, chuyện mọi người tối ngày say sưa nói chính là đoạn này.

Đợi khi thấy rõ anh hùng trước mắt là ai, ta bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trong nhà nhiều ca ca, sẽ dẫn tới hậu quả là, trên đường tùy tiện đụng một soái ca đều có thể là ca ca của mình.

Nói lại chuyện năm trước, lúc ta về nhà, vừa đúng lúc có hội chùa, tiếng người tiếng động lớn rầm rĩ rất náo nhiệt, đáng tiếc nam nhân chúng ta gặp đều không ai đẹp. Ta và Lương Gia thật vất vả mới thấy một bóng dáng ngọc thụ lâm phong, theo dõi nửa ngày, kết quả phát hiện nam tử ngọc thụ lâm phong không phải ai khác, đúng là Tô Nam.

Tô Nam nghiền ngẫm nhìn ta cười cười: "Con ngựa này rất được."

"Được cái đầu ngươi, ngươi mới càng được!"

"Tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi, ngươi đối với ân nhân cứu mạng thế sao?"

Ta căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, không trả lời. Một màn hội chùa năm trước tái diễn, Tô Nam này đáng chém ngàn đao, làm ta vỡ mộng bất ngờ gặp gỡ soái ca. Nếu không phải Tô Nam, nói không chừng ta thực mong chờ đó là một nam tử anh tuấn rối tinh rối mù cứu mỹ nhân.

Ta nói: "Tô Nam ngươi thực rảnh rỗi, không có việc gì chạy trên đường làm chi, có phải mơ mộng muốn trên đường bất ngờ gặp gỡ tiểu thư nhà ai, quá hão huyền. Thật sự là thành tật, ngươi đều lớn tuổi còn mơ mộng không thực tế, xấu hổ! Nhìn dáng vẻ của ngươi biết ngay không phải người tốt, tiểu thư nhà ai mắt mù mới có thể coi trọng ngươi, ta thật đau lòng cho ai gả cho ngươi, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu!"

Một hơi nói xong này thiếu chút nữa làm ta không thở nổi, Tô Nam tựa hồ rất thích bị ta mắng, cười hì hì. Hắn nói: "Trí tưởng tượng của ngươi thực phong phú."

Ta nhìn hắn, nổi giận quát: "Bà nội bệnh như vậy ngươi còn không biết xấu hổ ra ngoài chơi đùa, ngươi lớn như vậy cũng không biết hiếu thuận một chút, ta muốn ngươi đâm đầu chết đi."

Tô Nam thực kinh ngạc: "Bà nội bị bệnh? Ai nói bà nội bị bệnh?"

Ta càng kinh ngạc: "Ngươi ngay cả việc bà nội bị bệnh cũng không biết? Thật sự là cháu bất hiếu."

"Bà nội thật sự không bệnh," Tô Nam nói, "Không tin chính ngươi về nhà xem, lão nhân gia còn đang ca hát trong hoa viên."

Phản ứng đầu tiên của ta là, ta đã bị đùa giỡn. Tứ, lục còn có thất sư huynh, bọn họ liên thủ đùa ta.

Nghĩ đến đây ta quay người lên ngựa, Tô Nam hỏi ta: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Về lại Thục Sơn," Ta nghiến răng nghiến lợi, "Tìm bọn họ tính sổ, dám đùa giỡn ta!"

Tô Nam một phen túm ta xuống ngựa: "Đã trở lại còn về gì, theo ta về nhà."

"Ta không về, buông, buông... Tô Nam ngươi còn đáng ghét hơn Lương Gia..."
***