Trốn xuống núi
Cho tới bây giờ, ta còn không thể tin được
ta thật sự có dũng khí bỏ nhà trốn đi, thật sự. Tuy hơi sợ hãi vì dũng khí của
mình nhưng quyết tâm trốn đi cực kỳ kiên định, còn kiên định hơn tên Tô Kiên
của nhị ca.
Về cái tên này của nhị ca, nghe qua giống như
"Tô gian", ta từng vô số lần mãnh liệt yêu cầu hắn đổi tên, Tô Kiên sau
khi nghe xong nghiêm trang hỏi nếu không thì ta đổi đi. Ta lắc đầu vô cùng kiên
định. Giờ ngẫm lại, nếu năm đó ta không nghĩ gì mà đáp ứng hắn, hậu quả sẽ thảm
thiết cỡ nào, khó có thể tưởng tượng cảnh thập lục sư huynh mỗi giờ cơm chiều vừa
nhai vừa nhịp nhàng kêu ta là "Kiên Kiên" kinh tâm động phách ra sao.
Ta lăn lộn nhiều năm ở Thục Sơn, công phu
không học được mấy chiêu, mỗi ngày đều đi chọc cười thiên hạ, thuận tiện còn làm
hỏng mấy tiểu đồ đệ mới thu nhận của tứ sư thúc. Quy củ của Thục Sơn thực
nghiêm, mỗi ngày đều quy định thời gian luyện công. Mà ta đúng là người nhàn
hạ, ỷ vào sự sủng ái của sư nương, không ngại sư nương, sư phụ ngượng ngùng, mất
mặt giống ta. Hậu quả là cứ đến thời gian luyện công, ta lôi kéo mấy tiểu sư đệ,
tiểu sư muội ra sau núi bắt bướm, hái quả dại.
Thập lục sư huynh phụ trách thông báo giờ
cơm cho mọi người, mỗi ngày sẽ đúng giờ đứng ở sau núi, hướng về vách núi đen
ngòm, lớn tiếng kêu tên ta. Một tiếng vang khắp sơn cốc, rung động tâm can. Vốn
cái tên rất dễ nghe, qua thanh âm ẻo lả phát ra từ cổ họng của thập lục sư huynh
liền biến đổi kinh người. Lúc đầu ta lòng đầy căm phẫn, cảm thấy cái tên êm đẹp
của mình bị hắn phá hư, sau nghe mãi cũng quen nên xem như chẳng có việc gì.
Mấy năm trôi qua, mỗi khi tiếng thập lục sư
huynh đúng giờ kêu tên ta vang trên vách núi, toàn bộ đệ tử Thục Sơn chỉ biết
đã đến giờ cơm. Hiện tại ta đi rồi, ta thực lo các sư huynh, sư tỷ có vì vậy mà
bỏ qua giờ cơm hay không, vạn nhất ngày nào đó ta về đây lần nữa, nhìn thấy bọn
họ thành một đám gầy da bọc xương, thì làm sao cho phải?
Quay đầu nhìn thoáng qua hướng Thục Sơn, ta
thật không nỡ. Nếu không phải phụ thân phái người bức ta về nhà thành thân, ta quyết
không rời đi. Năm trước khi về nhà nghe mẫu thân nói người đính hôn cùng ta là nhị
công tử của Tần tướng quân ở kinh thành, tên ta đã quên, bất quá nghe nói bộ
dạng thật cũng được lắm. Ta mới mười sáu tuổi, còn muốn chơi đùa, bảo ta thành
thân sinh con sớm vậy sẽ khiến ta thấy cuộc đời thiếu hụt gì đó, tự nhiên sẽ bài
xích việc hôn nhân này.
Mới đi một đoạn, ta liền thấy bụng rỗng
tuếch, may mắn trước khi đi ta còn nhớ vào bếp trộm vài cái bánh bao, cuối cùng
không đến mức rơi vào kết cục chết đói nơi hoang dã. Ta ăn một cái đỡ đói, đợi
khí lực khôi phục lại tiếp tục đi.
Không nghĩ ra vì sao phụ thân bắt ta thành
thân sớm như vậy. Lúc trước người vất vả cầu thần bái phật mẫu thân mới sinh được
một nữ nhi là ta. Có lẽ phong thủy mộ phần Tô gia rất tốt nên trước khi ta chào
đời, các phu nhân trong nhà đều có con. Lúc đầu phụ thân cũng thật cao hứng
nhưng đến khi Cửu ca Tô Dật ra đời, người bắt đầu lo lắng. Bà nội mỗi ngày đều
nhắc nhở bên tai, "Sinh, sinh, chỉ biết sinh, khi nào thì ta mới có thể ẵm
cháu gái?". Ta thực không phụ sự mong đợi bức thiết của mọi người ở Tô gia,
chào đời vào lúc đó, tự nhiên thành bảo bối của Tô gia.
Muốn biết phụ thân và bà nội sủng ta nhiều thế
nào, nói ra, chính ta còn cảm thấy rất muốn xin lỗi các ca ca, bởi vì ta, bọn
họ chịu ủy khuất không ít. Tỷ như thất ca Tô Nam, hắn môi hồng răng trắng, còn
giống nữ nhi hơn ta, điểm này đặc biệt có thể khiến hắn có ý đồ khi dễ ta.
Nhớ rõ năm ta mười tuổi, vào một ngày tuyết
rơi, sáng sớm ta ném một quả cầu tuyết vào trong chăn Tô Nam, khí lạnh làm hắn lăn
từ trên giường xuống, hắn thực không khách khí vươn quyền đánh vào đầu ta. Kết
quả không đợi hắn đụng vào, tiếng khóc của ta đã làm phụ thân chạy tới. Tô Nam
nhìn ta chằm chằm, mắt sáng như đuốc, dáng vẻ của hắn như là hận không thể đánh
ta thành một quả cầu tuyết. Ta sợ tới mức chạy nhanh tới phụ thân, trốn sau
lưng người.
Tô Nam một mực đoan chắc là ta khi dễ hắn trước,
ta cũng thừa nhận thế mà phụ thân vẫn mắng hắn xối xả. Lúc ấy phụ thân mắng như
vầy: "Lạnh như thế, Nhiễm Nhiễm sáng sớm ngủ không ngon, chạy tới bỏ cầu tuyết
cầu vào chăn ngươi? Muội muội ngươi làm sao có tật xấu đó! Cho dù muội muội ngươi thật sự làm vậy,
nhất định là ngươi đã làm gì khiến muội muội không thể không làm, tốt hơn ngươi nên
tỉnh táo lại..."
Ta chấn động vì lời phụ thân, không ngờ tư
duy người sâu kín như vậy, độc đáo như vậy, khó trách có thể trụ được ở vị trí Tể
tướng nhiều năm. Kỳ thật ta rất muốn nói cho phụ thân, sở dĩ ta dậy sớm là vì bị
biểu tỷ Lương Gia ở phòng bên cạnh đánh thức, không liên quan gì tới Tô Nam. Mà
sở dĩ Lương Gia dậy sớm như vậy, là vì tối hôm qua nàng theo tứ ca Tô Duyên học
một bài hát, rất kích động, ngủ không được, sáng sớm đứng ngay trong phòng gào
khóc thảm thiết. Ta chủ trương bắt nạt kẻ yếu, không dám làm gì Lương Gia, đành
trút giận lên người Tô Nam.
Từ sau sự kiện đó, phụ thân thấy ta ở nhà
sớm muộn sẽ bị đám con này của người làm hư, nếu không chính là sẽ bị bọn họ khi
dễ. Vì bảo vệ nữ nhi duy nhất của Tô gia, phụ thân trải qua nhiều phen trầm tư
suy nghĩ, rốt cục ra một quyết định vô cùng sáng suốt, chính là đưa ta đến Thục
Sơn học nghệ phòng thân, thuận tiện bồi dưỡng bản thân. Bởi vì thời điểm mẫu thân sinh ta tuổi tác đã khá lớn, thân thể ta không tốt lắm.
Ta thật ra đặc biệt hưởng thụ cuộc sống tự
do tự tại ở Thục Sơn, không giống ở nhà, muốn xuất môn phải phí lời trước phụ
thân cả buổi sáng. Sau hai năm ngây người ở Thục Sơn, ta về nhà một thời gian
ngắn, phụ thân cho ta thật có thay đổi lớn, lão nhân gia giàn giụa nước mắt
hối hận về quyết định trước kia của mình. Nếu nói đám con người có thể làm hư ta,
như vậy các sư huynh của ta quả thực đã triệt để hủy diệt ta. Từ nay về sau,
phụ thân hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ bồi dưỡng ta thành một thục nữ có tri thức,
hiểu lễ nghĩa, có lý tưởng to lớn.
Đại khái sợ ta cái gì cũng không biết về
sau không gả được cho ai, phụ thân mới định hôn sự cho ta. Tần nhị công tử không
nói gì, cũng không nhìn xem người kết hôn với mình là dạng gì, tùy tiện đáp
ứng.
Cho dù phải thành thân, ta cũng muốn gả cho
một người giống nhị sư huynh. Từ năm mười tuổi đến Thục Sơn, ta đã rung động vì
một thân áo trắng đứng múa kiếm ở vách núi của nhị sư huynh. Thế nên từ đó về
sau ta đã thầm mến nhị sư huynh. Mà sự thầm mến đó không thành, hoàn toàn là vì
nhị sư huynh si mê kiếm thuật, mỗi lần ta liếc mắt đưa tình nhìn hắn đều bị hắn
xem nhẹ, ngược lại mọi người đều nghĩ ta thích đại sư huynh.
Đại sư huynh cùng nhị sư huynh quan hệ tốt
lắm, không khác gì như hình với bóng, nếu không sớm biết đại sư huynh thích Ngọc
Thanh sư tỷ, ta sẽ khẳng định bọn họ là một đôi.
Có một lần tứ sư huynh hỏi ta: "Nhiễm
Nhiễm, ta phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng, mỗi lần đại sư huynh luyện
kiếm, ngươi như dán mắt trên người hắn, có phải ngươi thích hắn hay không?"
Một lời của tứ sư huynh làm ánh mắt mọi
người trực tiếp dồn lên người ta, ánh mắt của sư tỷ Ngọc Thanh nói cho ta biết hôm
nay nàng nhất định không làm cơm chiều. Tứ sư huynh nhầm lẫn đem tình ý của ta
với nhị sư huynh chuyển sang đại sư huynh thật làm ta tức giận.
Vì chứng minh trong sạch với Ngọc Thanh sư
tỷ, ta lập tức trả lời tứ sư huynh: "Ta mới không thích một người lớn tuổi
có thể làm cha ta!"
Đại sư huynh nghe xong sắc mặt chuyển hồng,
sau đó chuyển trắng, cuối cùng xanh mét, rống lớn với ta: "Ta cũng không
tin cha ngươi chín tuổi có thể sinh ra ngươi!"
Ta lúc ấy liền mờ mịt nhớ lại, đại sư huynh
tuy nhìn qua thành thục, kỳ thật cũng chỉ lớn hơn ta có chín tuổi.
Đều nói nữ nhân để ý người khác khuyếch đại
tuổi tác của mình, thì ra nam nhân cũng rất để ý. Lần đó, ta đắc tội với đại sư
huynh, nhân tiện đắc tội Ngọc Thanh sư tỷ nên ta cũng kết thù cùng tứ sư huynh.
Từ đó về sau, ta chuyên môn đối nghịch với hắn, phàm là đồ hắn nói tốt ta nói
không tốt, phàm là thứ hắn chán ghét đều trở thành bảo vật của ta. Tứ sư huynh
có một con ngựa quý hắn đặc biệt yêu thích gọi là Bạt Thiên, bộ dạng rất cao lớn,
rất uy mãnh, ta thừa dịp hắn không chú ý mỗi ngày đi xén lông Bạt Thiên.
Vừa nhớ đến Bạt Thiên, ta bỗng nghe phía
sau có tiếng vó ngựa. Trong lòng run run, sẽ không tà môn vậy đi, gặp người
khác sẽ từ từ nói chuyện, nếu như bị tứ sư huynh bắt gặp, kết cục sẽ bị lôi về
Thục Sơn, sau đó bị phụ thân bắt về nhà thành thân. Nghĩ đến đây, ta sợ run cả
người.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, cơ hồ sát
bên ta, ta không dám nhìn xem, nhẹ nhàng lắc lắc tay áo về phía sau, chỉ nghe ‘oành’
một tiếng, có gì ngã xuống. Trong lòng ta mừng thầm, tứ sư huynh a tứ sư huynh,
ngươi công phu lợi hại còn không phải bại trên tay ta. Hôm nay sư muội xin lỗi
ngươi, cùng lắm sau này ta không chửi Kinh Hồng Mỹ Nhân Diệp Khuynh Thiên ngươi
yêu thích là người quái dị nữa.
Lần này, vì việc trốn đi nên trước khi
xuống núi, ta vụng trộm cầm theo một ít độc dược cùng thuốc trân quý của sư
nương. Sư nương là con gái nuôi của giáo chủ Ngũ Độc Giáo ở Miêu Cương, mấy thứ
người giữ khẳng định cũng không kém phần lợi hại. Ta đã sớm cân nhắc công phu
bản thân không được tốt lắm, nếu gặp đối thủ lợi hại sẽ chết thế nào cũng không
biết nên chỉ có thể dựa vào chút bảo bối phòng thân này.
Vừa rồi ta chỉ hạ mê dược bình thường với
tứ sư huynh, nhiều lắm là khiến hắn ngủ vài canh giờ.
Ta xoay người, tim muốn vọt ra khỏi ngực. Người
bị ta xuống tay cư nhiên không phải tứ sư huynh!
Không thể không thừa nhận, nam tử đang nằm
dưới đất cùng con ngựa kia đều khiến những nam nhân ta từng gặp qua thành trò
hề, ngay cả nhị sư huynh ta thầm mến nhiều năm cũng chỉ đáng xách giày cho hắn.
Hắn tựa như ngọc thụ chi lan, cả người toát lên khí chất siêu phàm thoát tục tựa
thần tiên, không giống người trần mắt thịt. Mỹ nam hạng nhất trong truyền
thuyết "Du Long Công Tử" Lâu Huyên gì đó cũng không hơn được hắn.
Du Long Công Tử Lâu Huyên là thiếu bảo chủ
Lâu Gia Bảo tiếng tăm lừng lẫy, Lâu quý phi mà đương kim hoàng thượng sủng ái
nhất chính là bác ruột của Lâu Huyên. Ta chưa từng gặp Lâu Huyên, bất quá nghe
nói hắn bộ dạng anh tuấn tú, ngay cả mỹ nam tử như Phan An, Tống Ngọc thấy hắn
đều hổ thẹn, ôm hận mà chết. Bất luận là giang hồ hiệp nữ hay danh môn thiên
kim đều sống chết vì hắn. Nữ nhân gọi Lâu Huyên là "Du Long Công Tử",
cùng võ lâm đệ nhất mỹ nữ "Kinh Hồng Mỹ Nhân" Diệp Khuynh Thiên thành
"Phiên kinh hồng, uyển Du Long".
Vốn ta sẽ không nhàn hạ thoải mái đi hỏi
thăm này nọ, chỉ vì Lâu Huyên là vị hôn phu của biểu tỷ duy nhất Lương Gia.
Trước kia Lương Gia luôn lải nhải bên tai ta Du Long Công Tử nhà nàng anh tuấn bao
nhiêu làm tai ta rất nhanh bị to ra. Ta không khỏi lo lắng cho Du Long Công Tử
về sau không biết sẽ bị Lương Gia tra tấn ra sao.
Đừng nói đến tính tình của Lương Gia, từ
nhỏ đã không an phận, ta thực hoài nghi các ca ca của ta có phải bị nàng làm hư
hay không. Nghe bác nói, lúc Lương Gia còn nằm trong bụng, dượng đã chết, ta
cũng thực hoài nghi có phải dượng tìm được thầy tướng số nói hắn biết về sau sẽ
sinh một nữ nhi không an phận nên buông tay rời bỏ nhân gian trước hay không.
Phụ thân thương muội muội ở Lương gia không người nương tựa, liền mang nàng về
tướng phủ, người lại muốn có nữ nhi nên sủng ái Lương Gia có phần kỳ cục.
Phụ thân phòng ngừa rất chu đáo, không
những định hôn cho ta, phỏng chừng người cũng sợ Lương Gia gả không được nên đã
sớm cấp khối thịt béo Lâu Huyên cho Lương Gia. Nói thật, ta cảm thấy khả năng
gả Lương Gia không đi còn lớn hơn ta.
Ta không thể không bội phục tài xem tướng
của phụ thân, sao người có thể đoán Lâu Huyên lớn lên thành Du Long Công Tử. Cũng
không biết Tần nhị công tử kia lớn lên trông thế nào, hẳn sẽ không kém đi.
Bộ dáng nam tử áo trắng trước mắt này tốt
vậy, chỉ mong hắn không phải Lâu Huyên, nếu không Lương Gia sẽ nổi điên với ta.
Ta kéo nam tử áo trắng tới dưới một gốc cây
ven đường, không nghĩ hắn thoạt nhìn rất gầy nhưng lại nặng như vậy, vốn ta còn
tính thuận tiện kéo luôn con ngựa tới dưới tàng cây mát mẻ, hiện tại ta đành bỏ
cuộc.
Ta mệt thở hổn hển, một bên dựa vào cây một
bên lau mồ hôi mà thở. Không biết ai hỏi ta: "Ta bị làm sao vậy?"
Ta rất mệt nên tức giận trả lời: "Ta làm
sao biết ngươi bị làm sao!"
Nói chưa dứt lời, ta liền hoảng sợ, nam tử
áo trắng đột nhiên tỉnh. Không đúng, hắn hẳn phải ngủ ít nhất vài canh giờ mới
đúng? Chẳng lẽ sư nương đùa ta, mê dược này kỳ thật không lợi hại chút nào?
Nhìn kỹ ta mới phát hiện sự tình không
đúng, mặt hắn sao biến thành màu tím. Không phải là...
Ta đào đào trong tay áo, lập tức tâm lạnh
nửa phần, quả nhiên dùng sai thuốc. Ta vừa mới cho hắn dùng "Hồi hồn
tán", độc dược lợi hại nhất của Ngũ Độc giáo, khắp thiên hạ này chỉ có một
lọ, còn hiếm hơn Thiên Sơn Tuyết Liên. Lòng ta đau chết khiếp, đây chính là ta thuốc
ta trữ để cùng chết với kẻ địch. Ta đã sớm nghĩ, vạn nhất trên đường gặp đệ
nhất cao thủ đánh không chết ta sẽ dùng độc này, ôm cao thủ kia cùng xuống hoàng
tuyền, dù thế nào ta cũng phải kéo theo đệm lưng. Tiểu tử này hoàn toàn chiếm
tiện nghi rồi. Xem như vận khí hắn rất tốt, vừa ra khỏi cửa đã thưởng thức độc
dược độc nhất thiên hạ. Chính là đã hại ta, về sau nếu đụng phải cao thủ ta làm
sao bây giờ!
"Xin hỏi..."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta lập
tức giải độc cho ngươi," Ta nói , "Ngươi trước tiên nằm kia một lát, kỳ
thật dưới tàng cây rất mát mẻ."
Sư nương đã từng nói Hồi Hồn Tán không có thuốc
giải, bình thường người trúng độc sẽ chết sau một canh giờ. Nói vậy, ta chỉ có
thể cho hắn nuốt Hoàn Hồn Đan. Hoàn Hồn Đan tên như ý nghĩa, chính là thuốc rất
hữu dụng, chỉ cần người kia còn một hơi thở, không có bất ngờ gì xảy ra, đều có
thể cứu sống. Ta vốn định giữ để cứu mạng mình, thật hay lại bị hắn chiếm tiện
nghi.
Ta đổ chai Hoàn Hồn Đan ra nửa ngày phát
hiện chỉ còn một viên. Lúc này mới nhớ tới lần trước tam sư huynh luận võ cùng
phái Thanh Thành bị người ta đánh gần chết, sư nương đã cho hắn hết ba viên. Trong
số các sư huynh đệ, trừ ta ra, người sư nương hiểu rõ nhất chính là tam sư
huynh, nghe nói nàng còn tính gả nữ nhi Dao Băng sư tỷ cho hắn.
Nhìn một viên Hoàn Hồn Đan duy nhất trong
tay, ta thực mâu thuẫn, rốt cuộc nên cho hắn hay không. Nếu không cho, hắn lập
tức sẽ chết, nếu cho hắn lần sau ta có chuyện gì ta sẽ chết.
"Cô nương ngươi..."
"Đừng nóng vội, ta lập tức cứu ngươi,
chờ ta."
Từ chối nửa ngày, ta quyết định cất Hoàn
Hồn Đan, hắn cùng ta không thân chẳng quen, cho hắn ta chính là đồ ngốc.
Ta nói: "Đúng rồi, hỏi ngươi một
chuyện, nhìn bộ dạng ngươi, có phải gọi là Du Long Công Tử không?"
"Ta không phải..."
"Không phải là được. Ta lập tức cứu
ngươi, chờ ta."
Chỉ cần hắn không phải là Du Long Công Tử kia,
ta cũng không cần lo lắng sẽ bị Lương Gia đánh.
Ta lần mò lấy Tiểu Hắc từ trong tay áo ra, cười
thân mật với nam tử trước mặt. Tiểu Hắc là con nhện sư nương cho ta, hơn nữa còn
là độc vật rối tinh rối mù. Trước kia nghe sư nương nói Miêu Cương luyện cổ
chính là dùng đủ loại độc trùng, rắn rết, nhện thả cùng một chỗ cho chúng cắn
nhau, con cuối cùng còn sống là độc nhất, cũng chính là cổ vương. Ta nghe xong
rất quan tâm, cầu sư nương nửa ngày người mới đưa Tiểu Hắc cho ta. Nhưng ta thực
buồn bực, hai năm nay ta bắt rất nhiều rắn rết cho Tiểu Hắc cắn mà bộ dạng nó vẫn
như hồi trước. Đây chỉ có thể nói rõ Tiểu Hắc còn chưa đủ độc, ta phải cho nó
ăn cái gì độc hơn mới được.
Nhìn nam nhân trúng Hồi Hồn Tán này, so với
chút sâu bọ kia chắc độc hơn nhiều, Tiểu Hắc của ta hút máu độc của hắn sẽ
thành cổ vương. Hơn nữa, ta cũng sẽ không hại hắn, Tiểu Hắc giúp hắn hút độc,
hắn sẽ không chết. Sư nương đã dạy ta các loại biện pháp giải độc kỳ quái của Ngũ
Độc Giáo, một trong số đó chính là, khi độc chưa xâm nhập lục phủ ngũ tạng,
dùng sâu hút độc ra nhưng con sâu này phải đủ độc để cam đoan nó sẽ không bị
độc chết.
"Cô nương muốn làm gì?" Hắn hỏi
ta.
Ta nói: "Đương nhiên là giúp ngươi
giải độc, vừa rồi nhận sai người nên hại ngươi nửa chết nửa sống nằm ở đây,
ngươi đừng vội, ta lập tức cứu ngươi."
Nói xong ta đặt Tiểu Hắc trên người hắn. Có
lẽ thật lâu rồi mới được ăn cơm, Tiểu Hắc vừa đụng tới hắn liền cắn rất vui vẻ,
tám chân run lên. Nam tử áo trắng đau nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên
trán. Ta nói: "Ngươi kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ tốt, rất
nhanh."
Quả thật rất nhanh, mới trong chốc lát Tiểu
Hắc đã dừng lại, ta bắt mạch cho hắn, tựa hồ không có gì đáng ngại, cam đoan
ngủ một giấc xong có thể bay nhảy.
"Ta phải đi, ngươi ngủ một giấc sẽ
không sao."
Nói xong ta quay người bước đi, vạn nhất
hắn tìm ta đòi tiền thuốc men sẽ phiền toái, trên người ta cũng không có bao
nhiêu bạc. Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là biết chút công phu, nếu ta không mạnh
bạo trước, khẳng định ta không phải là đối thủ.
"Chờ một chút."
Xem ra thực ngoài dự kiến ta, chắc hắn muốn
mở miệng đòi tiền. Thừa dịp hắn còn chưa nói, ta nhanh miệng: "Ta đã biết,
ngươi đang đói bụng phải không, vừa hay ta có hai cái bánh bao, ngươi ăn liền
đi."
Áo trắng nam nhân nhìn ta, vẻ mặt xanh xao.
Ta nói: "Không cần cảm tạ, ta là người
như vậy, đặc biệt thiện lương."
Nhìn hắn sắc mặt không ổn, ta chỉ đành đưa
cái bánh bao cuối cùng cho hắn: "Đây thật là cái cuối cùng, không còn nữa."
Ta đặc biệt không muốn đưa hết bánh cho hắn
nhưng dù sao cũng là ta sai trước. Hắn ít nhất qua một canh giờ mới có thể khôi
phục thể lực, vạn nhất chết đói liền uổng công ta cứu hắn.
Lúc ta đặt bánh bao trên mình hắn, trong
quần áo hắn bỗng lòi ra một vật. Ta vừa cầm đã thấy: "A, đây không phải nguyệt
hoa viên sao?"
Nguyệt hoa mỗi rằm mười lăm sẽ nở rộ dưới
ánh trăng tròn, mỗi tháng nở một lần, khi nở còn có thể phát ra ánh sáng, xinh
đẹp khôn tả. Nghe đồn Kinh Hồng Mỹ Nhân Diệp Khuynh Thiên đặc biệt thích nguyệt
hoa, mặc kệ là người công khai mến hay thầm mến đều sẽ thu thập nguyệt hoa viên
tặng nàng.
Sở dĩ ta biết rõ là vì tứ sư huynh chính là
người thích Diệp Khuynh Thiên thật sự cuồng nhiệt, khắp nơi trong phòng hắn đều
là hoa. Bất quá, tất cả hoa tứ sư huynh có đều không phải nguyệt hoa, nói khó
nghe chính là hàng giả. Mà trước mắt ta bây giờ mới là cực phẩm chân chính, đi
theo sư nương nhiều năm, đối với hoa cỏ linh tinh gì đó ta cũng xem như có chút
kiến thức. Xem ra nam tử áo trắng này xác thực đã tốn một phen công phu, nguyệt
hoa cực phẩm không dễ tìm.
Bình thường nói nữ nhân xinh đẹp đều như
chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì đó, khoa trương một chút chính là
khuynh quốc khuynh thành. Diệp Khuynh Thiên có thể khuynh thiên thì đẹp bao
nhiêu!
Trước kia khi còn giễu cợt tứ sư huynh chỉ
tương tư đơn phương, tứ sư huynh liền rống ta: "Một con bé như ngươi thì biết
gì, đừng thấy trên đời này nhiều nam nhân, ngươi ở trên đường lớn tùy tiện hỏi
bất kỳ ai một chút đều có thể là người tương tư Diệp Khuynh Thiên, cho nên ta
tương tư đơn phương người ta cũng không thật đáng buồn."
Hiện tại, ta thật sự tin tứ sư huynh xác
thực không thể không bi ai, trước mắt ta chính là nam nhân tùy tiện đụng trên
đường, quả nhiên như lời tứ sư huynh, là người tương tư Diệp Khuynh Thiên.
Ta còn muốn tán gẫu cùng nam nhân áo trắng thêm
vài câu, xa xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, lần này hình như không chỉ một người.
Ta quăng hoa trên người hắn: "Ta có việc gấp đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho
tốt, đói bụng thì ăn bánh bao, không hẹn gặp lại!"
"Nhưng là..."
"Đừng bị đói!" Ta bỏ lại một câu,
nhanh chạy lấy người.
***