Trang chủ

14 thg 10, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 27

Lâm San cơ hồ mang theo tâm sự đầy bụng đi tiếp thánh chỉ, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người.

Thánh chỉ này cư nhiên là ngợi khen nàng, ngoại trừ ngợi khen nàng có công cứu thái tử, còn tuyên bố nàng là quán quân của trận đấu tìm bảo vật của hoàng thất mà trọng thưởng.

Lâm San như đang nằm mơ, nếu khen ngợi nàng cứu thái tử còn có thể lý giải, ít nhất mình đã hút chất độc. Nhưng quán quân của trận đấu tìm bảo vật là sao? Dạ minh châu của nàng còn không biết bị người nào lấy mất, đừng nói là tìm bảo vật gì đó.

Mang theo nghi hoặc đầy bụng, Lâm San tiếp thánh chỉ rồi hướng đến vị công công đang chúc tụng nàng định thăm dò mấy câu.

"Tôn công công, tại hạ có một chuyện không rõ, thỉnh công công ngài chỉ giáo."

Tôn công công là lão nhân trong cung, đối với hồng nhân đang được trọng dụng liền bày ra vẻ mặt ôn hòa: "Ta bất tài, sao dám nói chỉ giáo? Phò mã gia có gì muốn hỏi cứ hỏi, những gì ta biết được đều nhất nhất nói cho ngài."

Lâm San nói bóng nói gió: "Công công khách khí, kỳ thật ta chính là muốn biết lúc ta hôn mê, không biết là ai có lòng giúp ta đem dạ minh châu giao cho hoàng thượng, chờ ta hết bệnh rồi, có thể đi đáp tạ người ta."

"Phò mã gia thật có tâm, ai đưa dạ minh châu đến ta không rõ lắm nhưng nghe nói Phò mã sau khi được đưa lên thì Liên đại nhân tự mình đưa người về Tể tướng phủ, Phò mã nếu muốn biết thêm, có thể tìm Liên đại nhân hỏi thăm."

Liên Phong? Khi cái tên này xuất hiện trong đầu Lâm San, đầu tiên nàng nghĩ đến là đêm đó khi mình được cứu, Liên Phong xuất hiện trước mặt nàng, một phen ôm lấy nàng. Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không nói nên lời, hình như đã nhận ra điều gì nhưng lại không thể nào xác định.

Vấn đề này cứ chiếm hết đầu óc Lâm San cho đến khi một cái thùng thật lớn do hoàng thượng ban cho được đưa đến Tống phủ, nàng rốt cục mới dời hết chú ý đến đồ ban thưởng đó.

Ta nói một cái rương lớn như vậy cho dù trang không phải vàng cũng là bạc trắng, số lượng thật không nhỏ nha! Xem ra hoàng thượng lần này rất hào phóng!

Lâm San mừng rỡ không thôi sai Tiểu Lục mở thùng ra, Tiểu Lục đáng thương mất sức chín trâu hai hổ mới mở ra được, trợn tròn mắt.

Sao bên trong còn có một thùng nữa?

Lâm San cũng kinh ngạc, cảm giác đã biết bị hoàng thượng đào hố, liền sai Tiểu Lục mở tiếp cái rương bên trong, thùng vừa mở thì quả nhiên! Bên trong vẫn là một cái rương.

Lâm San há hốc mồm, hoàng thượng, thứ ngài ban cho ta sẽ không là một bộ thùng đó chứ?

Mang theo tâm tình cực độ uể oải, Lâm San mở tiếp cái thùng thứ ba, lúc này bên trong rốt cục không phải thùng nhưng cũng không phải là rương. Chỉ thấy trong rương sâu hai thước rõ ràng chứa một khối đá dùng hồng trù bao quanh, trên tảng đá viết bốn chữ rồng bay phượng múa —— Quốc Thái Dân An.

Lâm San muốn khóc, ông trời, ngươi đùa giỡn với ta sao?

Tôn công công lúc này lại đến chúc: "Chúc mừng Phò mã, chúc mừng Phò mã, đây là một khối thiên thạch do tiên hoàng lưu lại, bốn chữ trên này chính là di bút của tiên hoàng, Thánh thượng lần này ban cho Phò mã, đối với Phò mã mà nói là vinh quang rất lớn!"

Thiên thạch? Vẫn là đá thôi! Lâm San tối sầm mắt, thiếu chút nữa ngã xuống.

Kỳ thật khối thiên thạch này cũng không phải thứ đồ vô dụng, ít nhất thật lâu thật lâu về sau, khi Lâm San đã khôi phục thân phận nữ nhi, ở nhà giúp chồng dạy con, khối thiên thạch này vì sự nghiệp làm cải trắng muối nhà họ mà cống hiến không ít, đương nhiên đó là chuyện sau này.

Sau khi nhận thánh chỉ, Lâm San không quan tâm Tống Hiền phản đối hay không, cố ý hồi cung, mục đích chỉ có một, tìm Liên Phong hỏi rõ ràng.

Tiểu Lục ôm thiên thạch đi theo sau, mồ hôi đầm đìa, không khỏi oán giận: "Phò mã gia, ngài đây là ngược đãi lao công."

A! Nha đầu kia học được rất nhanh, còn biết nói ngược đãi lao công, Lâm San trắng mắt liếc nàng một cái, uy hiếp: "Lại oán giận, cẩn thận ta đưa ngươi đi Ỷ Hồng Lâu."

Tiểu Lục ở một bên cười tủm tỉm: "Công tử, ngài không phải đã nói Ỷ Hồng Lâu chướng mắt nô tỳ."

Lâm San nghẹn lời không nói được gì, cái này kêu là trò giỏi hơn thầy, núi cao còn có núi cao hơn, vì không muốn người ngoài vừa thấy đã biết là nàng ngược đãi lao công, Lâm San đành phải tự mình ôm khối thiên thạch kia, không nghĩ vừa ôm tảng đá đã thấy Đỗ Minh Nguyệt hấp tấp chạy đến trước mặt.

Hai người đối mặt, Đỗ Minh Nguyệt bỗng dưng đỏ mặt, ngoài miệng cũng không vừa: "Ngươi còn chưa chết?"

"Nhờ phúc công chúa, thần còn sống." Lâm San không kiêu ngạo, không xiểm nịnh.

Nàng cũng không ngờ nếu trước kia Đỗ Minh Nguyệt sẽ tức giận nay ngược lại nàng ta do dự trong chốc lát, hướng khuôn mặt đỏ bừng về đám hạ nhân phân phó một câu: "Các ngươi mắt mù rồi sao? Còn không mau cầm giúp Phò mã!"

Lâm San hoàn toàn chấn kinh, ta nói công chúa cô nãi nãi, ngài đang làm ta sợ đi? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, ngài sẽ không phải là coi trọng tảng đá này chứ?

Đỗ Minh Nguyệt bị ánh mắt cảnh giác này của Lâm San làm cho tức giận: "Ánh mắt này của ngươi là sao? Ta... Ta chỉ là muốn cám ơn ngươi cứu đại ca của ta thôi..." Nói xong bĩu môi, dời mắt khỏi người Lâm San, ánh mắt đảo loạn lung tung.

Kia trong nháy mắt, Lâm San bỗng nhiên có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.

Này này này... Công chúa sẽ không là xuân tâm đại động, coi trọng mình? Xong rồi, quả thực là thảm kịch nhân gian!

Kỳ thật Lâm San nào biết sự tích mình anh dũng xả thân cứu thái tử đã truyền khắp hoàng cung, các loại đồn đãi đều miêu tả nàng vô cùng kì diệu, dưới tình huống như vậy, đừng nói là công chúa, ngay cả lão mụ tử ở phòng bếp, nhà kho đều hận không thể gả cho nàng làm tiểu thiếp đâu.

Nữ phẫn nam trang có thể đạt tới độ cao như thế, Lâm San cũng có thể coi như là một kỳ tài trong giới nữ lưu, một cây dưa chuột trong đám nam nhân.

Đỗ Minh Nguyệt đột ngột thay đổi thái độ làm Lâm San nhất thời trở tay không kịp, bỗng nhiên ý thức được mình không thể được ngày nào hay ngày đó như xưa nữa, vỏ bọc giấy của nữ Phò mã này sớm hay muộn sẽ bị đâm thủng, đến lúc đó tai ương không chỉ có mình, còn có toàn bộ Tể tướng phủ, ngày ấy đi xét nhà Ngô Lương Chi đã tận mắt chứng kiến, nếu vì mình liên lụy đến cha mẹ như thế cho dù còn sống cũng sẽ không an tâm.

Lần đầu tiên sau khi xuyên không, Lâm San bắt đầu cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt.

Ngay khi Lâm San còn đang vô cùng thống khổ vì thân phận của mình thì trong cung cũng có ba nam nhân lâm vào tình cảnh tương tự.

Đầu tiên là Tam hoàng tử Đỗ Cảnh, vốn dĩ hắn đã lên kế hoạch rất tốt, vì Lâm San mà toàn bộ hỏng bét, chuyện lấy được thiên thạch dễ như trở bàn tay đảo mắt lại rơi vào tay người khác, trong lòng hắn làm sao chịu được?

"Khởi bẩm thiếu chủ, theo thuộc hạ tìm hiểu, thiên thạch ở trong tay Tống Lạc, chính là chỗ công chúa thủ vệ sâm nghiêm, nếu phải lấy một khối thiên thạch như thế ra, chỉ sợ..."

"Ta đã biết." Đỗ Cảnh ngắt lời nàng, "Về phần Tống Lạc kia, ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi về trước phục mệnh đi."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Quỷ Mị lĩnh mệnh, thân hình chợt lóe, nhất thời biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Cùng lúc đó ở đông cung, Đỗ Hạo vì chuyện Lâm San mà phiền lòng.

"Cố Tả."

"Có thuộc hạ."

"Chuyện ta sai ngươi tìm hiểu thế nào rồi?"

"Hồi điện hạ, từ khi về kinh tới nay, thuộc hạ đã tăng người đi tìm hiểu nhưng vị cô nương điện hạ muốn tìm kia lại không có tin tức gì, thuộc hạ chỉ sợ nàng có thể đã rời khỏi kinh thành."

"Không có khả năng, tiếp tục tìm kiếm cho ta."

"Tuân lệnh." Cố Tả lĩnh mệnh nhưng chưa lui ra.

"Còn có việc gì?" Đỗ Hạo nhìn hắn.

"Kỳ thật thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không."

"Nói."

"Theo ngu kiến của thuộc hạ, vị cô nương điện hạ muốn tìm này, cho dù còn ở kinh thành, đến nay cũng qua hai năm rồi thực sự có thể đã gả cho người khác, điện hạ lao tâm lao lực tìm kiếm như vậy, thuộc hạ thật sự không rõ..."

"Đừng nói nữa!" Đỗ Hạo ngắt lời hắn, "Chuyện đó bổn vương tự có chừng mực, ngươi làm tốt bổn phận của mình là được, lui xuống đi."

"Dạ." Biết tính tình Đỗ Hạo, Cố Tả không nói thêm nữa, hành lễ lui ra, chính là lúc rời đi lộ ra một biểu tình không thể nề hà. Điện hạ như vậy không giống thái tử cơ trí, bình tĩnh mà mình biết.

Nhưng Cố Tả làm sao biết tâm tình Đỗ Hạo lúc này?

Hai năm trước, hắn còn là tiểu tử vừa đôi mươi, ở trong triều, luận tài tình, luận phẩm tính còn thua xa hoàng huynh Đỗ Diệp là con của một sườn phi, cũng chính bởi vì vậy, không ít quan viên trong triều đối với ngôi vị thái tử của hắn kín đáo phê bình, cho rằng hắn tuy là con hoàng hậu nhưng tài mạo, phẩm chất không đủ để đảm nhiệm vua một nước.

Cũng vì vậy mà thánh thượng vì ổn định lòng người, quyết định phái hắn dẫn quân chống giặc ngoại xâm cùng lúc tôi luyện ý chí của hắn, nâng cao danh tiếng trong triều của hắn, về phương diện khác cũng có thể có lấy cớ phái Đỗ Diệp ra ngoài, miễn cho đến lúc đó xuất hiện tình cảnh huynh đệ tương tàn.

Nhưng Đỗ Hạo khi đó dù sao còn là thái tử sung sướng an nhàn trong cung, nghe quyết định này của phụ hoàng, nội tâm cực độ bài xích, thậm chí còn từng bỏ trốn khỏi cung một lần, chính là tại thời điểm đó hắn đã gặp cô nương khiến hắn nhất kiến chung tình kia.

Dù chỉ thoáng nhìn nhưng khoảnh khắc kinh diễm đó lại là cuộc sống tinh thần trong suốt hai năm quân lữ buồn khổ của hắn... Chính vì vậy đã tạo nên hình bóng khó quên của một người trong lòng Đỗ Hạo bây giờ.

Cách biệt hai năm, thiếu niên tóc xanh ngày xưa đã trưởng thành trong lúc chém giết ở chiến trường, một thân khôi giáp, khải hoàn trở về, ngay khi hắn sắp hưởng thụ giờ phút huy hoàng nhất trong đời người, sắp quên mất thời khắc kia thì sự xuất hiện của Tống Lạc lại gợi lên một tia gợn sóng trong đáy lòng của hắn mà tất cả hoa thơm cỏ lạ trong cung gì đó đều không thể khiến hắn có cảm giác như vậy.

Một người tự cho mình là thái tử thanh cao, bỗng nhiên phát hiện mình có cảm giác với một nam nhân, sẽ không khỏi làm Cố Tả cảm thấy hắn khác xa với hình tượng bình tĩnh cơ trí hàng ngày.

Khi nội tâm Đỗ Hạo đang rối rắm thì người có cùng dung mạo với hắn là Liên Phong cũng đang rầu rĩ.

Quần áo của Lâm San quả thật là do hắn thay đổi, tình huống lúc đó nếu hắn không ra mặt, vạn nhất để người khác phát hiện bí mật của Phò mã, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Nhưng sự tình trôi qua nhiều ngày như vậy, hình ảnh thân thể nữ nhân trong đầu lại không thể nào xóa được, làm nội tâm hắn sinh ra cảm giác áy náy, không biết nên đối mặt nàng thế nào.

Theo thị vệ thủ hạ hồi báo, Tống Lạc ngày hôm qua đã trở về hoàng cung, thương thế khang phục rất khá. Hắn thở dài nhẹ nhõm đồng thời nội tâm lại rối rắm, lấy hiểu biết của hắn về Tống Lạc, chuyện hắn sẽ tìm mình hỏi rõ ràng phỏng chừng cũng là chuyện ngày một ngày hai, nếu Tống Lạc biết mình đã sớm phát hiện thân phận nữ nhi của nàng, còn tổn hại trong sạch của nàng, nàng sẽ nghĩ thế nào? Còn có thể để ý mình sao?

Sau một hồi phức tạp như vậy, vừa vặn có một đạo thánh chỉ của hoàng thượng phái hắn dẫn người đi tiêu diệt sơn tặc càn rỡ ở vùng phụ cận kinh thành ngay hôm đó, không thể trì hoãn.

Cứ vậy, chờ đến khi Lâm San hấp tấp chạy đi tìm Liên Phong, lại được báo Liên đại nhân đã xuất phát rồi. 
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét