Sư muội ta lớn nhất
Ra khỏi tướng phủ không xa chính là phố xá
sầm uất, ta nhàn rỗi đi bộ khắp nơi. Vốn cũng không có việc cần xuất môn nhưng
ngại trong nhà buồn bã, muốn ra ngoài hít thở không khí. Trước kia ở Thục Sơn
thâm sơn cùng cốc, ta còn cùng cửu sư huynh vụng trộm xuống núi dạo chợ, hiện
tại về tới kinh thành, muốn ta an phận ở nhà chờ thành thân là chuyện không thể.
Mới nghĩ đến cửu sư huynh, mắt ta sáng
ngời. Sao ta không nghĩ tới cửu sư huynh, hiện tại không phải hắn đang ở kinh
thành sao, ta có thể tìm hắn đi chơi. Ta hưng phấn hừng hực cố nhớ nhà cửu sư
huynh rồi đi.
Cửu sư huynh là tam thiếu gia của Nhạc gia,
là thủ phủ ở kinh thành, nếu là thủ phủ, đương nhiên nhà hắn có thật nhiều tiền.
Hắn từng kể với ta, công việc làm ăn nhà bọn họ là kinh doanh tơ lụa, khách sạn,
tửu lâu, phàm là chuyện liên quan đến tiền bạc đều dính dáng đến nhà bọn họ. Ta
cũng nghe Tô Kiên nói tài lực Nhạc gia rất lớn mạnh, hiệu buôn trải rộng cả
nước, kinh thành có hơn phân nửa sản nghiệp là của bọn họ, người trên quan
trường làm ăn với Nhạc gia cũng không ít.
Về phần Tô Kiên vì sao lại rành chuyện Nhạc
gia như vậy, ha ha, đó là bởi vì phu nhân Nhạc Tâm Nhiên của hắn đúng là Nhạc
gia nhị tiểu thư, cũng chính là nhị tỷ của cửu sư huynh. Lúc ấy cửu sư huynh biết
chuyện này còn luôn miệng nói đó là duyên phận. Ta không thèm nể mặt hắn, rống
lên: "Cút, đó là duyên phận của nhị ca ta với nhị tỷ ngươi, liên quan gì
đến chúng ta. Nếu ngươi thật muốn bàn chuyện duyên phận với ta, ta cũng không
ngại, đưa bạc trước đã."
Cửu sư huynh thấy ta đột nhiên cười sáng
lạn như vậy, không khỏi run rẩy, hắn nói: "Tô Nhiễm, nhà ngươi cũng không nghèo,
ta không hiểu vì sao cứ nhắc đến bạc là ngươi sáng mắt?"
Ta nói: "Ngươi biết gì, có vài thứ
càng nhiều càng tốt, tỷ như bạc!"
Khi đó ta và cửu sư huynh vì thảo luận
chuyện tiền bạc còn xém ầm ỹ, thật sự năm tháng như thoi đưa, nhoáng cái đã là chuyện
một năm trước.
Ta từng ngạc nhiên hỏi cửu sư huynh vì sao cha
hắn đưa hắn đến Thục Sơn học công phu, nhà bọn họ là làm ăn buôn bán, lý ra nên
để hắn học gảy bàn tính mới phải, cùng lắm là binh pháp gì đó vì thương trường
như chiến trường. Nhạc đại tài chủ phỏng chừng lắm tiền, mỗi ngày vì xem sổ sách
thiếu tỉnh táo, dám đưa con lên Thục Sơn cực kỳ xa với mấy chỗ kiếm tiền kia,
hơn nữa một hơi tới mười năm. Thật sự là no cơm rửng mỡ.
Đi một vòng lớn, ta bỗng phát hiện mình lạc
đường, đối với một ngươi mê ra ngoài như ta thì chuyện ấy thật bất ngờ, tốt xấu
gì cũng là nơi Tô Nhiễm ta chơi bời từ nhỏ đến giờ. Năm trước ta và cửu sư
huynh cùng nhau về nhà uống rượu mừng của Tô Kiên với Nhạc Tâm Nhiên, ta còn qua
Nhạc phủ, ta nhớ rõ không đi nhầm đường nhưng tìm mãi không thấy Nhạc phủ trong
ấn tượng.
Ta hỏi một người qua đường: "Ngươi có
biết Nhạc phủ ở đâu không, chính là Nhạc phủ thủ phủ kinh thành?"
Người nọ tay chân chỉ trỏ, ta hận không thể
tự bóp chết mình, khó trách ta đi hơn nửa ngày không tìm được, thì ra là ở
hướng ngược lại. Nhạc phủ ở thành đông, ta lại hướng thành tây. Đi thêm chút
nữa chắc ta có thể trực tiếp nhảy xuống sông đào bảo vệ thành.
Lại đi thêm một đoạn đường dài nữa, thật
vất vả mới thấy cửa chính của Nhạc phủ, ta lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng
đến.
Không hổ là thủ phủ kinh thành, thật khí khái,
ngay cả đôi sư tử đá ở cửa cũng lớn hơn nhà người thường nhiều, năm trước lúc
đến đến đây sao ta không phát hiện ra. Phỏng chừng lúc đó đang mải chơi.
Ta kéo cửa gõ gõ. Không ngờ hạ nhân nhà có
tiền thông minh hơn người thường, ta vừa gõ hai tiếng cửa đã mở ra. Gã sai vặt áo
xanh khom người hỏi ta: "Xin hỏi cô nương tìm ai?"
"Ta tìm cửu sư huynh của ta, ta đã
quên tên, gọi là Nhạc gì đó..." Ta nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, ngượng
ngùng cười cười, "Ta thực đã quên, tóm lại hắn họ Nhạc."
Gã sai vặt áo xanh nhìn ta, sắc mặt là lạ.
Ta nóng nảy: "Ngươi còn không mau đi
gọi tam thiếu gia nhà ngươi ra đây."
Gã sai vặt áo xanh mất kiên nhẫn: "Tam
thiếu gia nhà ta không phải muốn gặp là gặp, cô nương ăn mặc rất chỉn chu,
không giống người đầu óc có vấn đề."
"Đầu óc ngươi mới có vấn đề! Đầu óc
ngươi so với óc heo còn giống óc heo hơn!"
"..."
Ta nổi trận lôi đình, hoàn toàn không để ý
hình tượng thục nữ, hung dữ mắng hắn. Quả nhiên là kẻ có tiền, ngay cả một tên
trông cửa cũng kiêu ngạo như vậy, thật tức chết ta.
Gã sai vặt làm sao là đối thủ của ta, bị mắng
vài câu liền lắp bắp hổn hển, nghẹn họng nhìn ta trân trối. Ta cực kỳ đắc ý, trẻ
con, năm ta ở Thục Sơn đấu võ mồm với các sư huynh, ngươi còn chưa ở đây trông
cửa đâu.
Ta mắng cũng mệt, định nghỉ một chút lại
tiếp tục. Đúng lúc đó, tiếng cửu sư huynh truyền đến: "Các ngươi ầm ỹ cái
gì, thiếu gia ta rất phiền!"
"Cửu sư huynh, là ta!" Ta kêu to.
"Nhiễm Nhiễm?" Cửu sư huynh đẩy
gã sai vặt áo xanh ra, vừa thấy thật là ta, hưng phấn kêu lên, "Thật là
ngươi, thật là ngươi!"
Ta liếc mắt xem thường, không để ý tới hắn.
"Sao vậy, thấy ta ngươi mất hứng?"
"Có gì cao hứng, một tên gác cửa nhà
các ngươi cũng kiêu ngạo vậy, lần sau ta không bao giờ đến đây nữa."
Cửu sư huynh đen mặt, mắng gã áo xanh:
"Không có mắt nhìn, ngay cả thập tiểu thư tướng phủ ngươi cũng dám đắc
tội, thiếu gia ta thấy nàng còn phải cười ba phần, ngươi xứng đáng bị nàng mắng
thảm như vậy. Ngươi vệ sinh hậu viện ba ngày cho ta."
Gã áo xanh dường như vẫn không tin, vẫn giữ
biểu tình trân trối, nghẹn ngào.
Cửu sư huynh thúc giục: "Thất thần làm
gì, còn không mau đi!"
"Vâng."
Cửu sư huynh cười khanh khách hỏi ta:
"Hết giận chưa?"
Ta bĩu môi không nói, lời hắn nói vừa rồi
ta nghe không được tự nhiên, hình như đang nói ta thực hung dữ, ta nào có hung dữ
như hắn nói vậy.
Đi được vài bước, cửu sư huynh hỏi ta:
"Nhiễm Nhiễm, ta có điều không hiểu, ngươi mặc quần áo sang trọng như vậy
vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền. Tên trông cửa kia tuy thấp kém nhưng cũng không
đến mức nhìn không ra?"
Ta nói: "Ai biết, mấy người nhà các
ngươi đều thiếu não. Hắn hỏi ta tìm ai, ta đã nói, 'Ta tìm cửu sư huynh, ta đã
quên tên, tóm lại là họ Nhạc', sau đó hắn liền mắng ta đầu óc có vấn đề."
Cửu sư huynh nhìn ta trong chốc lát, bỗng
nhiên xoay người hướng tới cửa chính chưa đóng, kêu lớn: "Ngươi đó, ngươi
nhanh làm việc, thuận tiện đến phòng thu chi lĩnh mười lượng bạc, nói thiếu gia
ta thưởng."
"Tô Nhiễm a Tô Nhiễm, ngươi bình
thường xấu xa một chút ta không chấp, ngay cả tên ta cũng không nhớ, xứng đáng
bị hắn mắng!" Cửu sư huynh nghiến răng nghiến lợi.
Ta thật không phải không nhớ tên hắn, chẳng
qua vừa rồi nhất thời không nhớ ra thôi, hắn không phải là Nhạc Phong sao. Nhi
nữ của tam sư thúc Tư Nghiên sư muội thầm mến hắn đã lâu, thấy ta giao hảo tốt
với hắn, kêu gào ầm ỹ nhờ ta đưa thư tình giúp nàng, còn suốt ngày ở trước mặt ta
nói Nhạc Phong sư huynh dài, Nhạc Phong sư huynh ngắn này kia, ta không muốn nhớ
cũng khó.
"Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên xuống
núi đến đây?" Nhạc Phong hỏi ta.
Vừa nhắc đến việc này, ta liền phiền lòng,
chán nản nói: "Đừng nói nữa, cha ta bức ta thành thân."
"Thành thân? Không thể nào, ai không may
bị ngươi gả vậy?" Nhạc Phong tuôn một tràng, thấy ta trừng hắn lập tức sửa
lời, "Ai có phúc lấy được ngươi vậy?"
"Là nhị công tử nhà Tần đại tướng
quân, ta đã quên tên, tóm lại là họ Tần."
"Vậy không tốt sao, Tần nhị công tử ở
kinh thành danh tiếng rất tốt, rất nhiều người muốn gả cho hắn mà không được."
Ta liếc mắt khinh thường: "Nếu ngươi
cũng nghĩ vậy, ta không ngại ngươi gả cho hắn."
"Ai, Nhiễm Nhiễm, ta biết ngươi không muốn
gả cho hắn, trong lòng ngươi không phải còn nhớ thương Tiêu Mộc Trần ngu ngốc
kia đi."
Ta trắng mặt, vội hỏi: "Cái gì, đều là
chuyện xưa cũ, ta đã sớm quên."
Nhạc Phong nói vô tình, ta nghe lại động
tâm. Tiêu Mộc Trần không phải ai khác mà
chính là nhị sư huynh ta thầm mến đã lâu. Chuyện này ta không nói cho ai, Nhạc
Phong tinh mắt, vừa thấy đã nhận ra. Ta cũng không tính giấu hắn, toàn bộ Thục
Sơn chỉ mình hắn có quan hệ tốt nhất với ta. Hắn cũng từng bày mưu tính kế cho
ta nhưng trong lòng nhị sư huynh sẽ không có gì khác ngoại trừ kiếm.
Nhờ Nhạc Phong ra tay, ta mới biết nhị sư
huynh kỳ thật rất rõ tâm tư của ta, hắn chỉ cố ý giả ngu, ngoài mặt như không
biết gì nhưng dần dần bất hòa với ta. Mới đầu ta thật khổ sở, thời gian qua lâu
cũng phai nhạt. Hắn là kiếm si, sao còn để tâm đến ta. Nhạc Phong thấy ta khổ
sở, cũng rất tức giận, lựa lúc không có ai liền mắng nhị sư huynh ngu ngốc trước
mặt ta.
"Không nói nữa," Ta nói, "Ta
đã đói bụng, ngươi dẫn ta đi ăn được không?"
"Ngươi muốn ăn gì?"
"Không biết, dù sao ta muốn ăn thứ ngon
nhất. Đi đi."
Ta kéo hắn đi vào một tửu lâu sang trọng.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét