Một mạng đổi một mạng
Hơn nửa đêm, ta lăn qua lộn lại trên
giường, đếm cừu cũng đã đếm, tụng Tam Tự Kinh cũng đã tụng, vẫn không ngủ được.
Phải biết rằng ngày thường ta chỉ cần dính vào gối đã có thể thuận lợi tiến vào
mộng đẹp.
Có nhiều tâm sự thầm kín, vừa buồn bã vừa hoảng
hốt.
Những lời Lâu Huyên nói với ta lúc sáng không
biết đã quanh quẩn bên tai mấy mươi lần. Ba năm trước, ta thích hắn sao? Đoạn
trí nhớ kia nhất định thống khổ như trăm độc cùng phát trong cơ thể, khắc cốt
ghi tâm. Nhưng ta đã quên hết. Biết ta từng thích hắn thì sao, ta thậm chí không
biết còn có thể tìm lại cảm giác này được không.
Suy nghĩ nửa ngày, ta rời giường, mau chóng
mặc quần áo. Trước khi đi U Chỉ để lại cho ta một cái khăn che mặt rất lớn,
nàng không nói ta cũng biết dùng nó làm gì. Đúng vậy, ta tạm thời bị hủy dung,
ngay cả ta nhìn mình còn sợ té xỉu, dọa người khác sẽ không tốt lắm.
Sau giờ cơm chiều, Dao Băng sư tỷ, Lương
Gia, còn có Lâu Ý Ý đến thăm ta. Lúc ấy các nàng đều nghĩ ta định hù dọa. Lâu Ý
Ý vẻ mặt thiện lương: "Ai nha Nhiễm Nhiễm, ta thấy ngươi còn đẹp hơn Diệp
Khuynh Thiên kia, bắt chước nàng che mặt làm gì chứ?"
"Đúng vậy." Dao Băng sư tỷ nói,
"Trời rất nóng, ngươi che mặt gì chứ, sợ buồn sao."
Lời Lương Gia hại ta suýt nữa hộc máu, nàng
nói như vầy: "Nhiễm Nhiễm mặt mỏng, hôm nay bị Tần nhị công tử ôm từ ngoài
trở về, khẳng định là thẹn thùng, che mặt giấu diếm."
Ta liếc các nàng trắng mắt, không thèm quan
tâm các nàng nhăng cuội gì nữa. Người khác không nói, ba vị mỹ nữ này vạn vạn
không thể trêu vào, nếu ta bỏ khăn che mặt ra, các nàng còn không cười đến chết
mới thôi. Ta chính là sĩ diện, đánh chết cũng không chịu để U Chỉ nói chuyện ta
bị hủy dung cho ai khác. Bọn họ thích nghĩ sao thì nghĩ, coi như ta tâm huyết
dâng trào, bắt chước Diệp Khuynh Thiên.
Ta nhẹ nhàng ra cửa, phòng cách vách còn
sáng đèn, thì ra Lâu Huyên cũng chưa ngủ. Nói vậy hắn cũng giống ta, rất nhiều
tâm sự. Ta cũng không rõ nửa đêm mình tính kiếm hắn làm gì, vừa tính gõ cửa,
bàn tay giơ ra nửa chừng thì ngừng lại. Ta lắc đầu, quên đi, nói không nên lời
chẳng phải càng xấu hổ hơn sao.
"U Chỉ, cô nương chưa nói thật với ta,
ta nhìn ánh mắt đã đoán được cô nương còn chuyện gạt ta. Cô nương nhất định có cách
cứu nàng phải không?" Tiếng Lâu Huyên từ trong truyền ra.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, ta ngừng bước, thận
trọng nghe lén.
U Chỉ thở dài: "Ngươi sao vậy, ngươi
muốn cứu nàng, ta làm sao không biết! Nếu thật sự có, Tố Nữ đã sớm dùng, còn
chờ tới bây giờ sao?"
"Ta biết cô nương có cách."
"Ta không có."
"Không, cô nương có! Chỉ cần có thể
cứu Nhiễm Nhiễm, cách gì ta cũng nguyện ý thử một lần!"
"Lâu công tử, ngươi không nên ép
ta," U Chỉ kích động, "Chúng ta hành y cứu người, nếu vì cứu một
người mà hại chết một người, chuyện như vậy ta không làm được!"
"Quả nhiên, quả nhiên có
cách."
Ta có cảm giác khi Lâu Huyên nói những lời
này đã nở nụ cười như trút được gánh nặng. Tim ta lại một lần nữa rung động vì
hắn, hắn không tiếc mạng mình đem đổi lấy mạng ta. Trước mắt có chút mơ hồ, xem
ra ta mệt rã rời, muốn đi ngủ.
Không khí trầm lắng xuống không ít, qua hồi
lâu mới nghe U Chỉ nói: "Đúng vậy, có một cách, một mạng đổi một mạng!
Chính là tìm một người nội công thâm hậu chuyển độc trên người Bạch Thuật sang
chính mình, nói vậy, vận công không thành sẽ chết. Lâu công tử, ngươi nên rõ
ràng, nếu ngươi tính làm vậy, ngươi cảm thấy Bạch Thuật sư muội sẽ vui vẻ
sao?"
"Chỉ cần nàng có thể sống..."
"Không, ngươi lầm rồi. Tuy Bạch Thuật
sư muội vô tư bẩm sinh nhưng nội tâm tinh tế hơn bất kìa ai. Nếu ngươi vì cứu
nàng mà chết, dù nàng có thể sống, nàng cũng sẽ không vui vẻ gì. Cái chết của
ngươi sẽ đặt lên vai nàng một gánh nặng vô hình, ngươi hiểu chưa?"
Trầm mặc trong chốc lát, Lâu Huyên thản
nhiên nói: "Được rồi, ta sẽ cân nhắc. Cám ơn."
Thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, ta lặng
lẽ tránh ra.
Lâu Huyên a Lâu Huyên, ngươi đối với ta như
vậy, bảo ta phải làm sao đây.
Ta không thể nhớ lại chuyện ba năm trước,
ta không thể thích hắn như ba năm trước, ta không thể giống hắn, chấp nhất
trước sau như một. Ân tình này của hắn, với ta mà nói, quá nặng.
Nghĩ kỹ, kỳ thật ta cũng không lợi lộc gì.
Nếu Lâu Huyên thật sự vì cứu ta mà chết, đám người Lâu Gia Bảo còn không mỗi
ngày tìm tới tận cửa đánh người; mỗi tiết thanh minh ta còn phải bất chấp gian
khổ chạy tới viếng mộ hắn, bất chấp mưa gió, rất mệt; lỡ may Lâu quý phi cả đời
ôm hận, thổi gió bên tai Hoàng Thượng, hoàng đế cậu ta nhất thời tham sắc mất
tim, nghe lời nàng lôi ta ra chém, ta đây thật rất oan uổng.
Không nghĩ nữa. Đây đều là chuyện tào lao,
ta hung hăng tự gõ đầu mình. Lâu Huyên người ta tốt xấu gì cũng tình sâu nghĩa
nặng, nếu hắn biết suy nghĩ lúc này trong đầu ta, không ôm hận chết cũng sẽ hộc
máu mà chết.
Sau một phen tưởng tượng bay bổng, ta thấy
đói bụng. Ban ngày trúng độc đau đến chết đi sống lại, ngoại trừ viên thuốc U
Chỉ đưa cho, ta cũng chưa ăn gì. Nếu giờ đi gõ cửa bảo đầu bếp làm đồ ăn cho
ta, người ta không chừng sẽ bóp nát tim ta, hơn nửa đêm không ngủ được thì
thôi, còn quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, thật không phúc hậu. Thêm vào đó ta
mặc áo trắng, lại che mặt, tám chín phần hắn sẽ tưởng mình gặp quỷ. Rối rắm một
phen, ta từ bỏ ý định này, vẫn nên tự mình xuống nhà bếp xem thử, biết đâu tốt số
sẽ có thể tìm được bánh bao còn sót lúc sáng.
Ta sờ soạng đi xuống lầu. Thân là kẻ mù
đường, ta thật tự hào vì có thể tìm được nhà bếp chính xác trong đêm tối. Sờ
soạng nửa ngày trong bếp, ta tìm được một mâm bánh bao như ước nguyện, thật
kích động suýt khóc. Ta lập tức cầm một cái, nhấc khăn che mặt lên nhét vào
miệng, giống như mười năm rồi không được ăn cơm. Khó trách người đời đều nói
thành quỷ cũng muốn thành quỷ no, đạo lý này rất sâu sắc.
Khi ta ăn đến cái thứ ba, cửa nhà bếp bỗng
mở làm ta giật cả mình. Ta vội vàng chui xuống bàn núp, nghĩ rằng đã hơn nửa
đêm, ai nhàm chán chạy tới bếp vậy. Cho dù là trộm cũng sẽ không chọn chỗ này
xuống tay.
Từ cửa sổ hơi hơi hé ra ánh trắng mờ mờ,
tiếng bước chân càng ngày càng gần, xem thân hình ta biết rõ là nam nhân. Nhìn
hắn lén lút, chắc không phải chuyện tốt.
Nam nhân tìm kiếm trên bàn mấy lượt, thấp
giọng thầm oán: "Sao không có gì cả, tức chết ta!"
"A ——" Nghe giọng này, ta cả
kinh, nhịn không được thốt ra.
Thì ra là tứ sư huynh!
Tứ sư huynh cảnh giác: "Ai? Ai ở đâu?
Đi ra cho ta!"
Nếu đã bại lộ, ta thoải mái bò từ dưới bàn
ra, đến đứng trước mặt tứ sư huynh.
"Quỷ ——" Tứ sư huynh gào khóc
thảm thiết.
Ta xông lên che miệng hắn: "Đừng kêu,
đừng kêu, là ta!"
"..." Tứ sư huynh không la nữa.
Ta buông tay ra: "Là ta, Tô
Nhiễm."
"Mẹ ta nha, khuya khoắt còn chưa chịu
ngủ, chạy đến phòng bếp giả thần giả quỷ làm gì, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ
muốn chết!" Tứ sư huynh vừa nói vừa vỗ ngực, lòng còn sợ hãi. Thật sự là
nhát như chuột, ta thật đau lòng thay sư phụ!
Ta hỏi hắn: "Ngươi tới phòng bếp làm
gì?"
"Ta đói bụng, muốn tìm đồ ăn."
"Ta cũng vậy, ngươi đói thì được, ta đói
không được sao, ai quy định!" Ta cố tình không buông tha.
Tứ sư huynh hừ nhẹ một tiếng: "Rõ rồi,
cô gái nhỏ ngươi còn tâm tư giấu diếm ta? Ngươi với Dao Băng sư muội quả nhiên
đức hạnh, từ nhỏ đã không an phận thủ thường, định hù dọa người ta cứ việc nói
thẳng, sư huynh ta cũng không phải chưa từng bị ngươi hù dọa, ta không so đo
với ngươi, ngươi thích nháo thế nào thì nháo đi."
"Trầm Minh Phàm ngươi chú ý một chút,
ngươi nói ta không sao, nói Dao Băng sư tỷ như vậy, không sợ nàng chém
ngươi?"
"Được, vậy ngươi nói thật ra xem, hơn
nửa đêm ngươi che mặt làm gì? Đừng nói là ngươi sợ bị muỗi cắn."
Tứ sư huynh cũng rất hiểu ta. Ta đang định
nói vậy, hắn đã chặn hết đường lui của ta. Ta tự biết đuối lý, ấp úng không nói
được gì.
"Sao, không phản đối?"
"Không phải, vẻ ngoài của ta thật gây
họa rồi, Dao Băng sư tỷ nói ta rất xinh đẹp, hào quang bắn ra bốn phía, sợ bắn
hỏng Diệp Khuynh Thiên nhà các ngươi cho nên... Ta tự hạ thấp mình, ngươi nói
đúng không?" Ta thề với trời, khi nói những lời này ta không nghĩ gì cả.
Chỉ tại Dao Băng sư tỷ mồm miệng xấu xa lây bệnh cho ta.
Quay đầu nhìn tứ sư huynh, hắn đang choáng
váng, sau đó cười điên dại, còn khủng bố hơn gào khóc thảm thiết. Hắn cứ cười
như vậy nữa thì sớm muộn gì toàn bộ khách sạn cũng bị hắn dẫn lại đây, ta nên
nhân cơ hội trốn đi thôi.
Thừa dịp mọi người còn chưa bị tiếng cười
còn khó nghe hơn khóc kia của tứ sư huynh đánh thức, ta lấy tốc độ nhanh nhất
quay về phòng. Từng cửa phòng lần lượt mở, sau đó là tiếng chửi bậy liên tiếp.
"Ai vậy, hơn nửa đêm còn không cho
người ta ngủ!" Giọng này là Tô Nam.
Ngay sau đó, Dao Băng sư tỷ hô: "Ầm ỹ
muốn chết, ầm ỹ muốn chết..."
Sau đó là độc thoại sâu sắc đặc trưng của
Lương Gia: "Không phải mèo hoang, đây là tiếng sét đánh."
Tam sư huynh càng tuyệt: "Ầm ỹ cái gì,
đánh thức ta không sao, đánh thức Dao Băng sư muội của ta, ta xem ngươi làm
sao!"
"..."
"..."
Ta che miệng nín cười, sau đó nghẹn đến
thắt ruột. Tứ sư huynh đã thành kẻ thù của toàn khách sạn, đáng lắm.
"Nhiễm Nhiễm." Có người vỗ vai ta
từ đằng sau.
"A ——" Ta kêu to, huyệt đạo nhanh
chóng bị ai điểm.
Lâu Huyên vòng lên trước, đôi mắt sáng rỡ
khác thường khiến ta không chỉ kinh hoàng mà thôi.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao có thể
ở trong phòng ta?" Ta lo lắng.
Vừa mới cười ngất vì tiếng chửi bậy phấn
khích tuyệt luân của mọi người, ta còn chưa kịp trấn tĩnh lại, Lâu Huyên này đã
bất ngờ đột kích khiến ta hoang mang. Dù sao cũng phải cho ta quá độ cái đã
chứ.
Lâu Huyên không nói, vòng tay lại thong thả
đi lại trước mặt ta, chốc lát quay đầu nhìn ta, chốc lát ngẩng đầu nhìn trần
nhà, im lặng đùa bỡn ta. Địch bất động ta bất động, nếu hắn không nói, ta cũng
giả câm điếc, xem ai lợi hại.
Một nén nhang trôi qua... Nửa canh giờ trôi
qua... Một canh giờ trôi qua...
Thật sự không nhịn được, ta đầu hàng:
"Được rồi, ta nhận thua, muốn làm gì cứ sảng khoái nói ra đi! Chết cũng
phải để ta chết được nhắm mắt, ngươi nói đi."
"Ha ha, sao ta có thể để nàng
chết," Lâu Huyên nở nụ cười, "Ta đang nghĩ cách giúp nàng giải độc,
trước tiên cứ ở yên đó, kỳ thật phòng nàng rất mát mẻ."
"Nhưng ta..."
"Đừng nóng vội, ta lập tức cứu nàng,
chờ ta."
Đoạn đối thoại này sao quen tai vậy? Ta
bừng tỉnh đại ngộ, cả giận nói: "Ngươi... Lâu Huyên thật nhàm chán, không
có việc gì bắt chước cách ta nói chuyện!"
Lâu Huyên cười ha ha: "Nhiễm Nhiễm
ngoan của ta, trí nhớ rất tốt."
"Ngoan cái gì, ngươi mới ngoan!"
Trí nhớ lập tức trở lại lần gặp nhau dưới
chân núi Thục Sơn, Lâu Huyên bị ta hạ độc nhầm, không phải ta cũng đã nói vậy
với hắn sao. Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cái gì gọi
là trước khác nay khác, cái gì gọi là phong thủy luân chuyển... Ta đã hiểu, ta
hoàn toàn hiểu, thật hoàn toàn hiểu.
Lâu Huyên tiến lên trước từng bước, kéo
khăn che mặt của ta xuống. Ta xấu hổ, bất đắc dĩ không thể động đậy, chỉ có thể
sử dụng võ mồm: "Ngươi muốn làm gì, làm gì làm gì..." Đầu hắn càng
ngày càng gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, giọng ta bắt đầu run run, sau đó
nói gì cũng không rõ.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét