Lâu Huyên thật muốn thành thân
Danh tiếng Ngọc Điệp rất lớn. Chúng ta phải
giãy dụa xuyên qua tầng tầng lớp lớp khán giả đến Phiêu Miểu Phường đi vào
phòng trong. Ông chủ rất hối lỗi nói Ngọc Điệp đột ngột nhiễm lạnh, thân thể
không khỏe, không thể ra biểu diễn. Ta bị đả kích rất lớn, vốn dĩ đang hứng thú
lập tức bị một câu kia ném xuống đáy cốc.
Đám người bên ngoài huyên náo, có oán giận,
có chửi bậy, ồn ào nhốn nháo, vây chật Phiêu Miểu Phường như nêm cối. Ta né
tránh đằng sau, rất sợ quần chúng phẫn nộ, kích động sẽ ném gạch vào trong.
Không ngờ mị lực của Ngọc Điệp có thể lên tới mức này, thật dọa người, Diệp
Khuynh Thiên khẳng định bị đả kích không thôi, đường đường đệ nhất mỹ nữ cũng
chưa được đãi ngộ như vậy, người so với người sẽ hù chết người.
Ta oán giận: "Không phải chứ, ngày mai
ta sẽ lên núi niệm kinh, náo nhiệt hiếm có cũng không xem được, thật mất
hứng!"
Tô Duyên vô cùng đồng cảm, vừa lắc đầu vừa
than thở, nhìn hắn có vẻ rất hứng thú với Ngọc Điệp. Tứ tẩu nhà ta là bình dấm
chua, Tô Duyên tốt nhất đừng đắc tội với ta, bằng không ta kể chuyện này cho tứ
tẩu, xem hắn còn sống nổi hay không. Nghĩ vậy ta âm thầm đắc ý, ngay cả Tô
Duyên tự cho mình là siêu phàm cũng để ta nắm được nhược điểm, lại có thêm bùa
hộ mệnh phòng thân rồi.
Ta vừa mới quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt
bí hiểm của Lâu Huyên, bao nhiêu đắc ý của ta chắc đã lọt vào mắt hắn. Ta trừng
mắt lại, hắn he hé miệng cười, vẻ giảo hoạt khiến ta thầm lo lắng.
Người thật sự rất đông, chen tới chen lui,
ta không đứng vững bị đẩy sang một bên, lảo đảo, dưới tình thế cấp bách bỗng có
một bàn tay đỡ ta. May mắn có người giúp, nguy hiểm thật. Nếu ngã trước công
chúng, rất đáng sợ. Sau việc ầm ĩ với Dao Băng sư tỷ, ta đã mất hết hình tượng
nhưng ta còn để ý đến thể diện.
"Cám ơn."
Ngẩng đầu vừa thấy người đỡ ta không phải
ai khác, đúng là Lâu Huyên, hắn mỉm cười nhìn ta, nói: "Dường như Bạch cô
nương giữ thăng bằng không tốt lắm?"
Lời hắn mang theo hương vị vui sướng khi người
gặp họa, ta biết hắn ám chỉ chuyện tối hôm qua ta nghe lén Tần Lãng nói chuyện
với Sở Tức Trữ đúng lúc bị ngã ra ngoài, vừa tức giận vừa quẫn bách, đẩy tay
hắn ra, tức giận nói: "Ngươi lợi hại nhất, ngươi lợi hại nhất, được
chưa!"
Lâu Huyên còn muốn tiếp tục trêu ghẹo thì
Diệp Khuynh Thiên cũng bị người ta xô lại đây, "vừa mới" ngã nhào vào
lòng Lâu Huyên khiến hắn tính nói nữa
nhưng nghẹn lời. Ta đắc ý nhìn, người ta có mỹ nhân ở bên, thật đắc ý làm sao.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta đừng quấy nhiễu việc tốt của người ta.
Nữ thần bị đám người đẩy ra đụng đến ta,
chu miệng thầm oán: "Người đông thật, Ngọc Điệp này đúng là nổi danh, hại
ta hưng phấn một hồi."
"A, đây không phải Đỗ Dao Băng tiểu
thư sao? Ngươi còn nhớ ta sao, ta còn tưởng ngươi có người nào đó liền quăng ta
lên chín tầng mây." Ta làm bộ mất hứng.
Dao Băng sư tỷ kéo cánh tay của ta lắc lắc:
"Được rồi, được rồi, ngươi đúng rồi!"
Đây là kỹ xảo quen thuộc của nàng. Khi ở
Thục Sơn, nàng cũng trưng ra bộ dáng này để nhận tội với ta, khiến ta thật
hưởng thụ. Nữ thần ôn nhu, ai cũng chịu không nổi. Ta không phải người keo
kiệt, thêm vào đó ta vốn không thật tức giận, không chừng nàng với Tô Nam còn
tốt hơn, xét thân phận ta còn phải kêu người ta một tiếng chị dâu.
Chen lấn nửa ngày, đám đông dần dần thối
lui. Dao Băng sư tỷ lôi tay ta, nhìn xung quanh tìm kiếm bong dáng U Chỉ:
"U Chỉ đã chạy đi đâu, sao không thấy, không phải bị người ta xô đi luôn
rồi chứ."
"Miệng quạ đen," U Chỉ vừa đi
tới, "Chúng ta về lại khách sạn đi, đám người này quá điên cuồng, ta cũng
không muốn bị đè chết."
Nữ thần đồng ý: "Được, về đi, ngắm
Ngọc Điệp gì chứ, còn không bằng nhìn Diệp Khuynh Thiên, người ta tốt xấu gì
cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Ta thật sự rất muốn xem đệ nhất mỹ nữ rốt cuộc
đẹp bao nhiêu, rốt cuộc có thể khuynh thiên hay không, dám biến tứ sư huynh
thành như vậy..."
Dao Băng sư tỷ tự mơ màng, đại khái trong
đầu đang vẽ nên hình dáng Diệp Khuynh Thiên. Ta và U Chỉ che miệng cười trộm, U
Chỉ đánh vỡ ảo tưởng của nữ thần: "Ngươi vẫn nên tự soi gương ngắm mình
đi, nói không chừng còn có cảm giác thành tựu hơn."
"Có ý tứ gì? Có ý tứ gì?" Dao
Băng sư tỷ mờ mịt.
U Chỉ ngưng cười: "Không có gì, không
có gì, về đi."
Ta giữ chặt các nàng, cười gian hề hề:
"Ngọc Điệp múa đẹp, không biết người có đẹp hay không..."
Quả nhiên là nữ thần, tâm tư của ta bị nàng
đoán trúng: "Được, chúng ta lén xem đi."
Ba người thương thảo nhất trí, lặng lẽ đi ra
hậu viện Phiêu Miểu Phường.
Mời được Ngọc Điệp danh tiếng lẫy lừng như
vậy, Phiêu Miểu Phường đương nhiên có tiền, sân rất lớn, đầy hoa thơm cỏ lạ.
Dao Băng sư tỷ nhướn mày lầm bầm lầu bầu: "Không biết Ngọc Điệp nghỉ ở
đâu, làm sao tìm đây."
Đúng vậy, làm sao tìm được, ta cũng hoang
mang. Dao Băng sư tỷ giống ta, đều là đồ mù đường. Nếu không có U Chỉ ở đây,
chúng ta thấy cái sân lớn như vậy cũng không dám đi vào mà chuyện trở ra cũng
là một vấn đề.
Vòng đến một bụi hoa bên cạnh, loáng thoáng
nghe được tiếng nói chuyện. Ta thực kích động, chẳng lẽ là Ngọc Điệp, đi mòn
giày sắt tìm không ra. Ta lôi Dao Băng sư tỷ và U Chỉ tới sát bụi hoa. Kết quả
thực ngoài ý muốn, người nói chuyện không phải là Ngọc Điệp mà lại là Lâu Huyên
với Diệp Khuynh Thiên. Hai vị đây cũng thật sự mạnh bạo, hẹn hò cũng không biết
tìm chỗ tốt, phải biết rằng nơi này là địa bàn của người khác.
"Này, Lâu Huyên nhà các ngươi yêu
đương vụng trộm với nữ nhân khác bị ta bắt gặp, hắc hắc." Dao Băng sư tỷ
thấp giọng cười gian. Bát quái là ham muốn lớn nhất của nàng, xem ra nàng với
Tô Nam quả thực là tuyệt phối.
Ta nổi giận: "Ngươi mới là người nhà
bọn hắn! Đỗ Dao Băng ngươi nhớ kỹ cho ta, chọc ta lần nữa, cẩn thận ta đùa chết
Tô Nam!"
"Tô Nhiễm ngươi —— "
"Im!" U Chỉ đúng lúc ngăn chúng
ta lại, "Đừng nói, nghe xem bọn hắn nói gì."
Lúc này lực chú ý của ta mới dời lại đây,
dán lưng tránh trong bụi hoa nghe lỏm. Mỗi lần làm vậy đều đã bị phát hiện, hơn
nữa bị phát hiện thật mất mặt, đã vấp ngã một lần, lần này không thể giẫm lên
vết xe đổ.
Diệp Khuynh Thiên thực ai oán: "Lâu
công tử, sư phụ từng nói, mặt ta không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy,
trừ phi là..."
"Trừ phi là tướng công tương lai của cô
nương?" Lâu Huyên hỏi lại.
Diệp Khuynh Thiên gật gật đầu, hai mắt bỗng
chốc tỏa sáng.
Ai ngờ Lâu Huyên thốt ra một câu: "Đó
là sư phụ của cô nương nói, không liên quan tới ta, sư phụ của cô nương cũng
không phải sư phụ ta."
Một câu ngắn ngủn khiến Diệp Khuynh Thiên
nghẹn tái mặt. Tuy rằng cách một cái khăn che nhưng ta dám khẳng định mặt nàng
đã tái rồi.
Dao Băng sư tỷ túm túm ống tay áo của ta:
"Này, xem ra Lâu công tử nhà các ngươi rất khốc liệt. 'Đó là sư phụ của cô
nương nói, không liên quan tới ta', ha ha."
Ta liếc mắt khinh thường, nhanh kéo các
nàng tránh ra.
Dao Băng sư tỷ không đồng ý: "Sao vậy,
trò hay còn chưa chấm dứt, ngươi không nghe ta còn muốn nghe."
"Ngươi nghĩ họ Lâu ngu xuẩn giống
ngươi? Xét công lực của hắn, hẳn đã sớm phát hiện chúng ta, người ta phúc hậu,
không vạch trần ngươi mà thôi, ngươi còn chờ bị tóm cổ?"
"Vậy ngươi rủ chúng ta nghe lén làm
gì?"
Ta nói: "Làm người phải điều độ."
Lúc này ta thật sự thông minh, cái gì gọi
là vết xe đổ, ta rõ hơn nàng nhiều. Bất quá chúng ta chưa mệt, Ngọc Điệp chưa gặp,
ít nhất đã xem một tuồng hay của Diệp Khuynh Thiên với Lâu Huyên. Sư phụ của
Diệp Khuynh Thiên cũng đùa dai lắm, ta thấy bà ta làm vậy với đồ đệ, ngoại trừ
tăng thêm cảm giác thần bí còn có tác dụng này, thật sự được mở rộng kiến thức.
Ba người đi tới cửa viện, bỗng một bóng
trắng bay qua chặn đường chúng ta. Ta cả kinh, U Chỉ hít một hơi, Dao Băng sư
tỷ run lên, tất cả đều ngây ngẩn. Trước mắt là Lâu Huyên nghiêm trang, làm
chúng ta sợ hãi cũng không xin lỗi.
"Người dọa người hù chết người, ngươi
rất không phúc hậu!" Dao Băng sư tỷ thốt ra.
Lâu Huyên mặt không đổi sắc: "Các
ngươi nghe được những gì?"
Thì ra là khởi binh vấn tội, ta đã nói hắn
nào có tốt như vậy. Ta thực tùy ý trả lời: "Người ta muốn ngươi cưới nàng,
chỉ vậy thôi, việc khác không nghe."
"Chỉ thế thôi?" Lâu Huyên nhướn
mày, đây là động tác sở trường của hắn.
Dao Băng sư tỷ phát huy tinh thần bát quái
của nàng đến cực hạn: "Không có, chẳng lẽ còn gì sao? Nói ra nghe một
chút."
Lâu Huyên co giật, ta với U Chỉ cũng co
giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ta cố ý khuấy động không khí: "Ha ha, có
phải ngươi muốn cưới người ta hay không? Được lắm, Du Long Công Tử cùng Kinh
Hồng Mỹ Nhân, tuyệt phối a tuyệt phối, trăm năm hảo hợp sớm sinh quý
tử..."
Ánh mắt lạnh như băng của Lâu Huyên khiến
ta chưa nói xong đã đông cứng, ta liếm liếm môi, nói thầm: "Người ta không
cố ý nghe lén, ai bảo các ngươi hẹn hò không tìm chỗ. Người ta cũng là nhất
thời tò mò..."
Lâu Huyên trợn mắt lên: "Tô Nhiễm, xem
ra ngươi thật rất biết cách dội nước lạnh vào người khác. Vậy ngươi vui lắm
sao?"
"Ngươi gọi ta là gì?"
"Ngươi gọi nàng là gì?"
"Ngươi nhận ra nàng?"
Ta cùng Dao Băng sư tỷ, U Chỉ ba người trăm
miệng một lời, ánh mắt hung bạo.
"Đúng vậy, ta biết, lần đầu tiên nhìn
thấy, ta đã biết ngươi là ai." Lâu Huyên cười lạnh khiến ta không rét mà
run, "Tô Nhiễm, ta nói ngươi máu lạnh hay ngu ngốc, ta đối xử với ngươi
như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta thật tình muốn cưới Diệp Khuynh
Thiên!"
"A vậy vậy..." Ta lắp bắp,
"Ngươi... Ngươi muốn cưới ai?"
Lâu Huyên hung hăng trừng ta, quay đầu đi
chỗ khác không thèm nhìn, ánh mắt vừa vặn dừng trên người Dao Băng sư tỷ. Ta sợ
hãi: "Không được, ngươi làm sao có thể thích Dao Băng sư tỷ, nàng là người
của thất ca ta!"
"Tô Nhiễm, ngươi ngốc sao!" Dao
Băng sư tỷ đột nhiên vỗ đầu ta, rống lớn, "Người ta đã nói rõ ràng như
vậy, cho dù ngươi chậm nửa nhịp cũng nên phản ứng lại chứ, cha ta làm sao có
thể dạy dỗ ra đồ đệ như ngươi, thật sự tức chết người, sao ngươi..."
"Đi Dao Băng, để bọn họ tự giải
quyết!" U Chỉ trong cơn giận dữ đưa nữ thần đi mất.
Ta thả lỏng một phen, cũng may U Chỉ thông
minh, xem bộ dáng vừa rồi của nữ thần, không chừng nàng sẽ xử ta. Vỗ vỗ ngực,
ta vừa nhấc đầu quay qua đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của Lâu Huyên, có chút
khiếp đảm. Hắn hiện rất tức giận, không dễ chọc như nữ thần, ta mà nói sai sẽ
xong đời.
Cân nhắc nửa ngày, ta thật cẩn thận hỏi
hắn: "Sao ngươi có thể nhận ra ta?"
Lâu Huyên vẫn là không nói, khuôn mặt băng
sơn giống hệt Tần Lãng. Rõ ràng hắn muốn nói trước, ta hỏi hắn, hắn không quan
tâm, thật sự kỳ quái.
"Sao ngươi không nói, không có việc gì
ngươi bắt chước Tần Lãng trưng bản mặt lạnh lẽo làm chi." Ta thầm oán.
Nào biết hắn vừa nghe xong, ánh mắt bỗng
trở nên sắc bén dị thường, giống như mũi tên xuyên thủng thân thể ta. Cũng may
đây không phải là mũi tên thật, bằng không ta sẽ trở thành một con nhím. Hắn
lúc nóng lúc lạnh, có đôi khi miệng lưỡi trơn tru làm ta chán ghét, có đôi khi
lại lạnh như băng khiến ta sợ hãi. Ta thật sự không biết nên một mình đối mặt
với hắn thế nào. Hắn trừng ta một cái, ta liền lui về phía sau từng bước, không
ngờ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thì ra sau lưng ta đã là một cái cửa.
"Các nàng đang đợi ta, ha ha, ta đi
trước..." Ta tùy tiện tìm một lý do, chạy như điên ra cửa.
Quá khẩn trương, quá khẩn trương, ở cùng
Lâu Huyên khiến thể xác và tinh thần ta chịu đả kích rất lớn. Ta vừa chạy vừa nhớ
lại lời nói khó hiểu của hắn, hắn nói người hắn thật muốn kết hôn không phải
Diệp Khuynh Thiên, Dao Băng sư tỷ cũng nói không phải nàng. Theo ý bọn họ,
chẳng lẽ người hắn muốn cưới là... Là ta?
"Tô tiểu thư."
"A, cái gì?" Sở Tức Vấn xuất hiện
làm cho ta thật hoảng sợ, ta thở sâu, oán giận, "Ngươi vừa đi ra đã kêu
người ta, thật dọa chết người."
"Ta đã gọi mấy lần, là tiểu thư không
nghe." Sở Tức Vấn cười cười.
Ta không yên lòng: "Chuyện gì?"
"Là như vầy, ta có quen biết với ông
chủ của Phiêu Miểu Phường, nhờ hắn, Ngọc Điệp đã đáp ứng sẽ biểu diễn cho một
mình chúng ta. Giờ mọi người đều ở phòng khách trên lầu, nếu Tô tiểu thư thấy
hứng thú thì xin dời bước lên đi."
Không hổ là tiểu vương gia, Lạc Dương là
địa bàn của hắn, một vũ cơ nổi danh cũng phải nghe hắn sắp đặt. Ta thực hài
lòng, vô cùng cao hứng theo hắn lên lầu. Lâu Huyên gì đó, Diệp Khuynh Thiên gì
đó đã sớm bị ta quăng lên chín tầng mây.
Dao Băng sư tỷ cùng U Chỉ thật không đủ
nghĩa khí, để ta một mình lại hang cọp, các nàng không biết xấu hổ sớm ngồi đây
chờ xem kịch vui. Tô Nam ngồi bên cạnh Dao Băng sư tỷ, ân cần lột nho, hai
người cười cười hạnh phúc biết bao, ta càng nhìn càng tức giận.
Tần Lãng, Sở Tức Trữ, Diệp Khuynh Thiên còn
có mấy sư huynh đã đủ mặt, trừ một chỗ trống cạnh Diệp Khuynh Thiên cũng chỉ còn
một chỗ nữa bên cạnh Tần Lãng. Ta nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ngồi chỗ Tần Lãng,
ta không thể trêu chọc Diệp Khuynh Thiên này.
Sau khi yên vị, Tần Lãng gật đầu với ta, ta
ngượng ngùng cười lại với hắn. Lâu Huyên vừa mới được tiểu nhị đưa vào dừng mắt
lại chỗ chúng ta, lạnh đến tê tái cõi lòng. Ta vờ không thấy hắn, lấy đồ ăn
trên bàn, tay run run thế nào làm rớt xuống. Tần Lãng giúp ta nhặt lên khiến ta
sửng sốt, nhỏ giọng nói cám ơn. Ánh mắt ta khẽ quét qua phía Lâu Huyên, hắn
ngồi cạnh Diệp Khuynh Thiên. Toàn bộ phòng khách cũng chỉ còn một chỗ đó. Nét
hạnh phúc của Diệp Khuynh Thiên ngay cả khăn che cũng không che được, nàng hẳn
nên cảm tạ ta đã không ngồi vào chỗ đó.
Sở Tức Vấn vỗ vỗ tay, màn trúc như tiếng
suối chảy, một nữ tử áo xanh theo tiếng nhạc bắt đầu múa, dáng người thướt tha,
thân thể yểu điệu, ngón tay thanh mảnh mềm mại, mỗi một động tác đều vô cùng
hoàn mỹ. Lúc này gió thổi đến làm đóa hoa từ trên không rơi xuống, mang theo
mùi thơm thấm vào tận tim gan. Nữ tử che mặt bằng lụa trắng như tiên nữ xuống
trần, lơ đãng lướt ra đến giữa phòng. Tay áo dài vung lên như luồng nước, làm
đóa hoa tung bay khắp bốn phía, mùi hương càng thêm nồng đậm.
Mắt ta sáng rực, Ngọc Điệp không phải hư
danh, quả nhiên múa rất đẹp. Nhưng sao ta thấy hình như đã gặp Ngọc Điệp ở đâu,
càng nhìn càng thấy quen nhưng rốt cuộc lại nhớ không ra.
Lại nhìn mọi người, vô luận là nam hay nữ,
cơ hồ tất cả đều say mê, đương nhiên ngoại trừ Diệp Khuynh Thiên. Ta đoán nàng chắc
rất bất bình, thầm oán Ngọc Điệp bắt chước nàng che mặt. Ta cười trộm, trong
lúc vô ý phát hiện sắc mặt của Tô Nam với Tô Duyên cũng thay đổi, Tô Nam nhăn
mặt nhíu mày thành hình chữ xuyên.
Tiếng đàn dần dần mềm nhẹ, thanh âm kéo
dài, xác nhận sắp kết thúc. Đám vũ nữ áo xanh xếp thành hình đóa hoa, Ngọc Điệp
ở bên trong, tạo thành tư thế bay lên trời đón trăng rằm vô cùng hoàn hảo ngay
khi tiếng nhạc vừa dứt. Ta còn chưa kịp tán thưởng một câu hoàn mỹ thì chuyện
ngoài ý muốn bỗng nhiên xảy ra. Cái khăn che mặt của Ngọc Điệp không cẩn thận
trượt xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nõn nà, mịn
màng.
"A, ngươi ——" Ta sợ hãi kêu lên
rồi bưng kín miệng.
"Ngọc Điệp" ngừng tay, vội vàng
bụm mặt chạy về hướng phòng khách sau màn che kêu to: "Không liên quan đến
ta, mặc kệ ta, ta đã múa xong rồi, khăn che mặt này không chắc, nó tự rơi
xuống, thật sự không liên quan đến ta!"
Ta trợn mắt nhíu mày, đầu càng cúi càng
thấp, còn không ngừng lắc đầu. Tô Nam đờ mặt, tay phải xoa xoa huyệt Thái
Dương, nghiến răng nghiến lợi. Tô Duyên hoàn toàn hóa đá, vẫn không nhúc nhích
nhìn chằm chằm "Ngọc Điệp". Ông trời ơi, sao có thể như vậy!
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét