Sự tình càng ngày càng thái quá
Sau một phen giằng co tối qua, hình tượng
thục nữ thâm căn cố đế trong lòng mọi người của Dao Băng sư tỷ hoàn toàn sụp
đổ. Thân là Thục Sơn nữ thần, chỉ sợ vĩnh viễn nàng sẽ không quên khoảnh khắc
đen tối trước mặt mọi người hôm qua. Lúc ấy, miệng mọi người há to đủ để nhét
hai quả trứng vào, nhất là tam sư huynh, hắn đối với nữ thần có thể nói nhất
mực chung tình.
Ta thì không sao cả, vốn không ai xem Tô
Nhiễm ta như thục nữ, không cần sợ hình tượng bị hủy hoại chút nào. Huống chi
ta còn mang mặt nạ giả làm Bạch Thuật, chỉ cần Sở Tức Vấn không nói, không ai
biết người thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Dao Băng sư tỷ là ta.
Dù Dao Băng sư tỷ rộng lượng nhưng lỗi này
của ta thật lớn. Nhớ lại lúc đó Dao Băng sư tỷ che mặt bỏ chạy, ta hối hận muốn
quỳ xuống nhận tội. Ta kêu to mấy tiếng làm mọi người đều ùa lại đây, làm mình
mất mặt cũng đáng nhưng liên lụy đến Dao Băng sư tỷ là không tốt, người ta bất
quá chỉ không đổi phòng cho ta thôi, ta lại gây chuyện ầm ĩ!
Sau khi Dao Băng sư tỷ chạy ra khỏi phòng,
tam sư huynh lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hô "Dao Băng sư muội".
Trong khoảnh khắc, toàn bộ khách sạn Phong Vân chỉ vang vọng tiếng hắn, một lần
lại một lần. Ta không thể không cảm thán, tam sư huynh là sư huynh tốt, hắn
thật chấp nhất đối với chuyện Dao Băng sư tỷ, không vì nàng không còn là thục
nữ mà không thích nàng.
Dao Băng sư tỷ vừa chạy đi, tầm mắt mọi
người toàn bộ rơi lên người ta. Ta nửa ngày chưa nói được chữ nào, thậm chí quên
đứng lên, U Chỉ nói gì đó với ta, ta cũng không nghe thấy, chỉ thấy miệng nàng
hết mở rồi khép. Nàng đi đến cạnh ta, tay huơ huơ trước mặt ta mấy cái, ta nhìn
cũng không có phản ứng gì, thiếu chút nữa dọa nàng. Trong đầu ta bây giờ chỉ
còn lại một thanh âm không ngừng nhắc nhở ta: Dao Băng sư tỷ muốn giết ngươi!
Phỏng chừng U Chỉ thấy ta ngây ngốc, cầm
lấy tay ta bắt mạch, ta đang phân tâm nhưng vẫn chú ý đến sự kinh ngạc cùng sầu
lo trong mắt nàng.
"Bạch Thuật, ngươi đừng làm ta sợ,
đừng dọa ta." U Chỉ cơ hồ suýt khóc.
Ta hoàn hồn, miễn cưỡng mỉm cười một cái
khiến nàng yên tâm: "Ta không sao, thật sự không sao."
Đêm nay là đêm không ngủ được. Ta lo cho
Dao Băng sư tỷ, ngồi chờ ở cửa khách sạn, U Chỉ khuyên thế nào ta cũng không
chịu đi vào, nàng đành phải ngồi cùng ta. Lâu Ý Ý cùng Sở Tức Trữ phỏng chừng
cũng muốn xem náo nhiệt nhưng đều bị ca ca đuổi về phòng. Không thấy Tô Nam
đâu, những người khác có điểm đồng tình, đứng ở cửa chờ tin với ta.
Ta vạn vạn không ngờ tới người đưa Dao Băng
sư tỷ về lại là Tô Nam. Hai người dường như không có việc gì dần dần tiến vào
tầm mắt của ta, thật bình tĩnh, thật an bình, giống như vừa đi dạo về. Dao Băng
sư tỷ nhìn thấy ta, ôn nhu cười: "Ngốc sao, còn không đi ngủ."
"Ngươi..." Ta lắp bắp.
Không chỉ có ta sửng sốt, tất cả mọi người
sửng sốt. Đến tột cùng là ta bị ảo giác hay vẫn là Thục Sơn nữ thần danh tiếng
lẫy lừng, tu dưỡng đến độ không biết giận, không biết sợ? Mờ mịt a mờ mịt.
Mắt thấy Tô Nam cùng nữ thần cùng nhau đi
vào khách sạn, ta đang còn hóa đá, nhất thời không thể tiếp nhận phản ứng lạ
lùng của nữ thần, còn có, từ khi nào nàng đi chung với Tô Nam. U Chỉ thúc ta,
ta cũng không phản ứng, bị nàng cứng rắn kéo vào phòng.
Ngay từ đầu ta còn tưởng, nói không chừng
lần này chó ngáp phải ruồi, Dao Băng sư tỷ chạy khỏi phòng, tam sư huynh đuổi
theo, sau đó hai người cầm tay nhau, vô cùng cao hứng trở về. Nếu thật là vậy,
xem như ta đã gián tiếp làm chuyện tốt, giúp tam sư huynh cùng Dao Băng sư tỷ
từng bước xích lại gần nhau, cũng không uổng sư phụ, sư nương nâng đỡ ta nhiều
năm. Ai biết a ai biết...
Ngày hôm sau, ta khó khăn lắm mới dậy thật
sớm, đến phòng Dao Băng sư tỷ thỉnh tội, kết quả đánh thức nàng.
"Sư tỷ, ta sai rồi, ngươi đánh ta cũng
được, mắng ta cũng được, ngươi trăm ngàn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng. Kỳ thật
không là thục nữ cũng rất tốt, ngươi nhìn ta này, không phải là rất tốt
sao." Ta trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Dao Băng sư tỷ bất đắc dĩ nhìn ta, máu nóng
dâng lên, thật vất vả mới nhịn xuống. Nàng nói: "Ta không sao, ta tốt lắm,
chuyện tối qua không được nhắc lại, có nghe hay không!"
"Được." Ta gật đầu như gà mổ
thóc.
"Dao Băng —— "
Ta nhìn lại, người tới đúng là Tô Nam. Thất
ca vĩ đại này của ta tay trái bưng một chén cháo, tay phải cầm củ lạc, cười
sáng lạn hơn ánh mặt trời.
"Tô công tử, là huynh." Dao Băng
sư tỷ hai má hiện lên hai áng mây hồng.
Ta sợ ngây người. Ông trời ơi!
Tô Nam hoàn toàn xem ta không tồn tại, nói
với Dao Băng sư tỷ: "Vừa ăn điểm tâm, thuận tiện giúp muội mua một
phần."
"Cám ơn."
"Không cần khách khí."
Hai người kia ngươi một lời ta một lời, nói
xong bèn trở về phòng ăn cháo, một câu chào hỏi cũng chưa nói với ta. Ta chính
là trong suốt, ta chính là không khí.
Tô Nam cùng Dao Băng sư tỷ sao lại quen
biết nhau? Ta liều mạng đào bới trong trí nhớ những gì liên quan đến bọn họ nhưng
không tìm được chuyện gì có thể buộc hai người bọn họ cùng một chỗ, chuyện duy
nhất chính là tối hôm qua Dao Băng sư tỷ chạy ra rồi sau đó Tô Nam đi tìm nàng.
Bọn họ không phải cứ thế mà quen nhau chứ? Này này này... Chuyện này cũng quá chấn
động lòng người, không có gì thần tốc hơn nữa. Lỡ chuyện này là thật, sau khi
tam sư huynh biết chân tướng còn không vung kiếm chém chết ta.
Sự tình càng ngày càng thái quá, ta không
dám nghĩ thêm nữa, không yên lòng xuống lầu ăn điểm tâm.
Không thấy U Chỉ, ta nghĩ nàng hẳn còn đang
ngủ. Mới sáng sớm, không ngủ được quả thực chính là lãng phí thời gian, ta tính
ăn điểm tâm xong thì về ngủ tiếp, hồi phục toàn bộ tinh lực đã mất trong đêm
qua.
Nhưng đang húp cháo thì Tần Lãng không nói
không rằng đi đến trước mặt, không coi ai ra gì, ngồi xuống cạnh ta. Ta vô cùng
mất hứng, nhắc nhở hắn: "Bàn không thiếu, ngươi chọn chỗ khác đi."
Tần Lãng không phản ứng, gọi hắn đầu gỗ
thật sự quá chuẩn xác. Ta đầu hàng, ta thừa nhận dưới ánh mắt lạnh như băng
chăm chú nhìn ta, cho là sơn hào hải vị bày trước mặt, ta cũng không thèm. Ta
bưng cháo lên, thành thành thật thật đổi vị trí, nơi này nhường cho đại gia hắn
vậy. Phỏng chừng người ta có cảm giác đặc biệt với cái bàn này, ta cũng ngại
tranh giành với hắn.
"Bạch cô nương, xin dừng bước nói
chuyện." Tần Lãng đi tới, cầm tay ta kéo ra ngoài.
Ta ngạc nhiên, dùng sức đẩy hắn ra:
"Ngươi gì chứ, gì chứ, gì chứ... Làm gì, có chuyện ngươi nói là
được."
Khí lực Tần Lãng thật sự mạnh mẽ, ta rút
không ra, cổ tay đau đớn.
"Ngươi buông tay, buông tay..."
"Tần nhị công tử làm gì vậy!"
Tiếng Lâu Huyên như mưa đúng lúc đã cứu ta.
Thừa dịp Tần Lãng phân tâm, ta nhanh rút
tay về, bị hắn nắm đau gần chết.
Lâu Huyên vẫn một bộ lỗi lạc không kềm chế
như trước, mặt mang ý cười, vừa nói vừa nhướn mày: "Sáng sớm, nhị vị diễn
tuồng gì đây?"
Không đợi Tần Lãng mở miệng, ta giành trả
lời trước: "Không liên quan tới ta, là hắn ngủ chưa tỉnh nổi điên!"
Tần Lãng lạnh như băng: "Chuyện của
chúng ta, không liên quan đến Lâu công tử."
Ta lại cướp lời nói với Tần Lãng:
"Đừng lôi ta vào, ta và ngươi cũng không có gì!"
Thật sự là phản, phản rồi, sao chuyện gì
cũng xả lên người ta.
Không khí bất ổn, hai người bỗng nhiên
không nói, lạnh lùng nhìn nhau, chỉ có mình ta ngu ngốc, đứng nghệch mặt, căn
bản không biết phát sinh chuyện gì. Mới sáng sớm, không phải hai vị đây uống
nhầm thuốc chứ, tức giận cũng ghê gớm vậy. Sắp cháy nhà rồi, vì tránh cho lần
thứ hai trở thành khán giả vô tội, ta xám xịt rời khỏi.
"Ngươi đừng đi, ta còn chuyện muốn nói
với ngươi." Tần Lãng bỗng xuất hiện trước mặt ta, chặn đường ta đi.
Lâu Huyên cũng xuất hiện bên cạnh, cầm lấy
tay ta: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
Ta hoảng sợ: "Ngươi, ngươi... Các
ngươi không sao chứ, chi bằng ta ngồi xuống bàn, uống chén trà, chậm rãi
nói?"
"Không được!" Hai người cự tuyệt
trăm miệng một lời.
"Ta không đắc tội với các ngươi chứ?"
Ta ngây ngô không hiểu.
Tần Lãng khẩn thiết: "Thật sự có việc
thương lượng, thứ lỗi!"
"Được rồi, ngươi nói." Ta bất đắc
dĩ nhún nhún vai.
Tần Lãng gật đầu: "Đi theo ta."
"Chờ một chút!" Lâu Huyên ngăn
cản chúng ta, thấp giọng nói, "Chớ quên trên người ngươi có độc, không
muốn chết thì theo ta."
Đúng nha, trên người ta còn có độc, tánh
mạng quan trọng hơn. Ta không tin Tần Lãng tìm ta vì chuyện kinh thiên động địa
gì, đi cùng Lâu Huyên vẫn an toàn hơn.
Ta nói với Tần Lãng: "Hay là ngươi nói
tại đây đi."
Tần Lãng trừng ta một cái, hiển nhiên không
vui. Lâu Huyên cũng không yếu thế, dám lấy chuyện trúng độc uy hiếp ta, giống
như hắn có thể giúp ta giải độc, chẳng lẽ hắn còn cao tay hơn Tố Nữ? Ta mắc kẹt
giữa hai người bọn họ, đi cũng không được, không đi cũng không được, làm người
thật khó.
Tình huống khó hiểu trước mắt làm ta thầm
hoảng loạn, một ý tưởng hiện lên trong đầu, thoáng như sét đánh ngang tai:
Không phải là... Không phải là cả hai bọn họ đều đã nhận ra ta chứ!
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét