Nhiều người ở cùng một chỗ như vậy
Rốt cục ta lại theo Tĩnh Từ sư thái đi Lạc
Dương.
Sự tình là thế này, ta giục ngựa tới một
trấn nhỏ gần kinh thành nhất, tại đó nghe rất nhiều người bàn luận về pháp hội
ở Lạc Dương của Tĩnh Từ sư thái, cơ hồ toàn là nam nhân. Ta vừa nghe đã biết,
thì ra bọn họ không hứng thú với pháp hội mà hứng thú với người tham gia pháp
hội.
Nam nhân tai to mặt lớn ngồi ở mặt tiền
quán, vừa ăn mì sợi vừa tung tóe nước miếng nói: "Ta nghe nói lần này có
người theo Tĩnh Từ sư thái tu hành là thật, hơn nữa tất cả đều là mỹ nữ đệ
nhất, đệ nhị. Có thiên kim chưởng môn Thục Sơn Đỗ Dao Băng, Thanh Thành đệ nhất
mỹ nữ Phương Nhược Lan, tiểu quận chúa Tĩnh vương phủ Sở Tức Trữ, Thiên Sơn
kiếm khách mỹ nữ Mộ Dung Khinh, muội muội Du Long Công Tử —— "Tiểu Long
Nữ" Lâu Ý Ý... Trong đó người ta trông đợi nhất là Diệp Khuynh Thiên,
thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Diệp Khuynh Thiên!"
"Thật hay giả, vậy chẳng phải sẽ có
rất nhiều người theo giúp vui?" Một nam nhân bên cạnh tiếp lời.
Nam nhân mập khoa trương: "Đương
nhiên, phỏng chừng hiện tại khách sạn ở Lạc Dương đều hết phòng, chậc chậc, chuyện
này thật quá long trọng!"
"Náo nhiệt vậy sao có thể bỏ
qua..." Tất cả nam nhân đang hóng chuyện đều vội vàng rời đi, phỏng chừng
muốn đến đó giúp vui.
Ta nghe thấy cảm xúc dâng tràn, không giống
đám nam nhân, ta không mong ngóng Diệp Khuynh Thiên mà là Sở Tức Trữ. Ta vẫn
nghĩ nàng ở Dương Châu, ai ngờ nàng không nói tiếng nào chạy đến Lạc Dương. May
mắn ta thích bát quái, nếu không nghe được chuyện của nam nhân mập kia, ta sẽ đi
không công một chuyến.
Vì thế ta không nghỉ ngơi, cưỡi ngựa đuổi
theo Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ sư thái thấy ta quay lại, nghĩ ta
giác ngộ, thực có tuệ căn làm ta đổ mồ hôi lạnh. Cứ vậy, ta cùng Tĩnh Từ sư
thái một đường phong trần mệt mỏi đến Lạc Dương.
Không thể không tán thưởng sức hấp dẫn lớn
lao của mỹ nữ, người tại Lạc Dương chí ít cũng đông gấp đôi bình thường, hơn nữa
tất cả đều là nam. Không còn khách sạn nào trống, đương nhiên tất cả mọi người
đều tới vì chúng mỹ nữ.
Toàn bộ đệ tử Tĩnh Từ sư thái thu nhận đều
ở khách sạn Phong Vân cao cấp nhất trấn. Hậu quả là khách sạn không chỉ có hết phòng,
ngay cả nhà bếp và chuồng heo cũng bị bao sạch. Vì ngắm mỹ nữ, dám chịu thiệt ở
trong chuồng, những người này thật là có tinh thần thép bất thường, ta bội phục
sát đất. Mà khi ta biết được giá chuồng ở khách sạn Phong Vân còn cao hơn khách
sạn cao cấp nhất kinh thành, ta chỉ có thể dùng sự trầm mặc biểu lộ kinh ngạc.
Thật là một thế giới điên cuồng cỡ nào!
Ta gần như chen trong đám đông vào khách
sạn Phong Vân, Tĩnh Từ sư thái đã sớm đặt phòng ở đây, bằng không ngay cả
chuồng ta cũng không có mà ở, chỉ có thể ra chuồng ngựa ngủ. Trước đó Tĩnh Từ
sư thái đã từng nói người phải lên núi chuẩn bị pháp hội, ba ngày sau ta hãy
cùng các đệ tử khác lên Từ Vân Am trên đó.
Nhớ lại các mỹ nữ nam nhân mập nói, ta thật
tự biết xấu hổ. Có lẽ vì gấp gáp nên hai cái mặt nạ Sở Tức Vấn làm cho ta không
quá tinh xảo, hiện tại ta chỉ có thể xem là giai nhân thanh tú, tuy không xấu
nhưng kém xa các đại mỹ nữ, chỉ xứng làm nha hoàn cho các nàng.
Ta không hiểu Tĩnh Từ sư thái thu đồ đệ thì
cứ thu đồ đệ, sao toàn chọn mỹ nữ; chọn mỹ nữ cứ chọn mỹ nữ, sao toàn chọn mỹ
nữ đệ nhất! Nếu nói nàng dựa vào vẻ ngoài chọn đệ tử, sao có thể chọn ta? Đợi
chút, nàng chọn ta vì đạo lý ăn heo bò kia, chẳng lẽ tất cả mỹ nữ đều nói đạo
lý?
Lại hồi tưởng tên các mỹ nữ tên mập nói lần
nữa. Đầu tiên, nữ thần vĩ đại của chúng ta - Dao Băng sư tỷ tuyệt đối có khả
năng, nàng đến Lạc Dương vì việc này, ta suýt nghi ngờ nàng lại trốn nhà đi.
Các vị mỹ nữ khác, như đệ nhất mỹ nữ Thanh Thành Phương Nhược Lan, tiểu quận
chúa Tĩnh vương phủ Sở Tức Trữ, Thiên Sơn kiếm khách mỹ nữ Mộ Dung Khinh, còn
có Diệp Khuynh Thiên, ta đều không biết.
Khiến ta đau đầu nhất là Lâu Ý Ý cũng đến,
thì ra ngoại hiệu của nàng là "Tiểu Long Nữ", trước kia sao không
nghe nàng nói, muội muội Du Long Công Tử gọi là Tiểu Long Nữ rất chuẩn xác.
Nàng có thể được Tĩnh Từ sư thái chọn, ta không lấy làm lạ, nàng chính là nhân
tài chân chính. Từ nhỏ đến lớn, khó có ai khiến ta tâm phục khẩu phục mà Lâu Ý
Ý là một trong số những người ít ỏi đó.
Lầu một của khách sạn Phong Vân là nơi ăn
cơm, Tĩnh Từ sư thái ngồi ăn một lát rồi đi. Trước khi đi còn dặn ta vài câu, chủ
yếu bảo ta chuẩn bị gì gì đó. Phòng sư thái đã đặt là Thiên Tự Nhất Hào, ta
cũng không phải trả tiền, ta vui chết mất. Ngay cả chuồng còn quý vậy, giá phòng
Thiên Tự Nhất Hào... Ta không dám nghĩ tiếp nếu không một vạn lượng Nhạc Phong
cho ta sẽ sớm tiêu tan.
Tiểu nhị đưa ta lên phòng, quả nhiên thực
hoa lệ, không làm thất vọng mức giá cao quý của nó. Ta đi bộ trong khách điếm
vài vòng, trong lúc vô tình bắt gặp mấy tiểu nhị nhàn hạ vui vẻ bát quái, nói
mấy gian xung quanh khách sạn Phong Vân cũng chật kín, chuồng cũng đầy, trong
viện còn nổi lên vài lều trại lộ thiên... Ta lại biết thêm một khía cạnh mới mẻ
nữa về thế giới điên cuồng này.
Đến giờ cơm trưa, ta lên lầu một thấy được
người khiến ta tức điên —— Sở Tức Trữ, nàng ngồi với Sở Tức Vấn ở một bàn chính
giữa, Sở Tức Vấn vừa nói vừa gắp rau cho muội muội, thật sự là ca ca tốt, còn
biết chăm sóc hơn đám ca ca nhà ta.
Sở Tức Vấn cũng thấy ta, hắn mỉm cười với
ta rồi lại tiếp tục săn sóc muội muội. Mặt nạ đích thân hắn làm nên không lạ,
chỉ cần hắn không vạch trần ta là tốt rồi.
Ta chọn một bàn ở góc khuất nhất, trong
tình huống này, càng khuất càng tốt. Lúc ăn cơm, ta vụng trộm quan sát Sở Tức
Trữ, nàng không hổ là thục nữ, ăn không dính môi, chậc chậc. Khiến ta tò mò là
sao Tần Lãng không ở chung với nàng? Nhưng chẳng sao, có nàng làm mồi câu, sợ
gì Tần Lãng không cắn câu!
Người ăn cơm càng ngày càng nhiều, vì không
để khách sạn Phong Vân sụp xuống, chưởng quầy quy định không phải người trú tại
khách sạn thì không cho phép vào đây dùng cơm, thế nên không khí mới thoáng
hơn. Nhưng phát sinh một vấn đề khác, bên ngoài khách sạn chật ních người vây
xem, một đám điểm chân nhìn quanh, ý đồ tìm ngắm hồng nhan. Ngay cả ăn cơm cũng
không yên, ta thực bất đắc dĩ.
"Thật đông người, sư huynh, bên kia có
bàn trống, chúng ta ngồi ở đó đi." Phía sau truyền đến tiếng nữ tử.
Cho dù điếc ta cũng có thể nhận ra giọng
này, nữ thần a nữ thần, nàng vẫn ôn nhu, đủ ôn nhu chết người. Ta không dám lộn
xộn, Dao Băng sư tỷ chỉ cần náo loạn với ta một chút, dù ta đội mặt nạ cũng
không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của nàng. Nàng nhận ra ta không sao, chỉ sợ
nàng kích động hô hoán, để bọn tứ sư huynh nghe thấy, ta nhất định phải chết.
Kẻ đào hôn ta đây còn phải ẩn thân, ở đây nhiều mỹ nữ như vậy, ta không cần lo có
người chú ý đến ta.
Dao Băng sư tỷ, nhị, tam cùng tứ sư huynh yên
vị ở bàn cách vách, tam sư huynh thành kính đưa dĩa rau cho Dao Băng sư tỷ, tỏ vẻ
ân cần, Dao Băng sư tỷ thực không cảm kích, ồn ào "Ta muốn giảm béo".
Đúng là oan gia, một nguyện đánh, một nguyện đau, ta đã sớm thấy nhưng không
thể trách.
"A, là nàng!" Tứ sư huynh bỗng kêu
to, chỉ vào Sở Tức Trữ.
Lực chú ý của ta lập tức bị dời khỏi thịt
nướng trên bàn, không chỉ ta, rất nhiều người dời mắt sang tứ sư huynh, mong
chờ câu nói kinh người tiếp theo của hắn. Sở gia huynh muội cũng chăm chăm nhìn
tứ sư huynh. Ai ngờ tứ sư huynh phán: "Là mỹ nữ!"
"Xì!" Mọi người không hẹn mà cùng
khinh bỉ hắn.
Người nào có mắt đều biết Sở Tức Trữ là mỹ
nữ, ai cần hắn nói. Sở Tức Trữ đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, rất thục nữ.
Trò hay còn chưa chấm dứt, câu kế của tứ sư
huynh khiến toàn bộ khách điếm như lọt vào sương mù, xanh mặt, hắn nói:
"Là mỹ nữ ‘Ngươi không làm vỡ chén được nhưng mỹ nữ làm được'!"
Sở Tức Trữ nhíu mi, mê man. Sở Tức Vấn đưa ánh
mắt như có như không bắn về phía ta, trong lòng hắn khẳng định muốn chặt ta
thành từng khúc, ai bảo ta phá hủy hình tượng thục nữ của muội muội hắn. Ta
thật muốn đào cái hố, sau đó nằm xuống mai phục. Tứ sư huynh bình thường đần
độn, sao trí nhớ tốt vậy, ngày đó ta rống hắn một câu, giờ hắn khen ngược lại
ta đúng một câu, không sai chữ nào.
Trừ ta ra, Sở Tức Vấn với các sư huynh,
những người khác đều không hiểu câu này có ý gì. Ta đoán lúc mẫu thân của tứ sư
huynh sinh hắn khẳng định sinh thiếu não, hắn còn tưởng mình thực thiện lương,
thấy mọi người chưa hiểu, lại còn muốn giải thích. Hắn vừa mở miệng, Dao Băng
sư tỷ nhịn không được, hung hăng trừng hắn, hắn lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Phải biết Thục Sơn nữ thần chưa bao giờ mắng người, trừng mắt cũng rất khó. Tứ
sư huynh có thể làm nữ thần "khó" một lần, cũng là hắn có năng lực.
Quay đầu nhìn Sở Tức Vấn, chỉ thấy hắn hung
hăng thở phào nhẹ nhõm.
Trò khôi hài cuối cùng cũng xong. Đang lúc
ta nghĩ có thể nuốt trôi bữa cơm này, tiếng người lại sôi trào vang lên, ta vừa
ngẩng đầu lên thì đũa trên tay liền rớt xuống lách cách.
Lâu Huyên và Lâu Ý Ý tựa thần tiên đang
lướt xuống lầu, các nam nhân ngoài cửa lớn tiếng thét chói tai, còn có huýt
sáo, nhỏ dãi ba thước thèm muốn thần tiên tỷ tỷ. Vậy cũng chưa tính, ngoài cửa
vừa mới toàn là nam nhân, nhoáng một cái giãy dụa ra một đám nữ nhân, kêu gào
như bệnh tâm thần với Lâu Huyên "Du Long Công Tử ta yêu ngươi, yêu ngươi,
yêu ngươi, yêu ngươi đến chết". Ta ngửa mặt nhìn trời, thật là một thế
giới đáng sợ!
Lâu gia huynh muội không hổ là thần tiên,
nam nữ bên ngoài kêu khản cổ, bọn họ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm nhìn
đám điên cuồng này.
Tam sư huynh thúc thúc tứ sư huynh:
"Lão tứ, Lâu tiểu thư xinh như tiên nữ, nói không chừng Diệp Khuynh Thiên
nhà ngươi còn không sánh bằng."
"Câm, Diệp Khuynh Thiên đẹp nhất, ai
cũng kém nàng. Nếu ngươi lại nói bậy, tin ta trở mặt hay không!" Tứ sư
huynh vô cùng mất hứng.
Tam sư huynh ngoan ngoãn câm miệng. Hắn
đương nhiên tin tứ sư huynh có thể trở mặt, từ sau chuyện quần ẩu, toàn Thục
Sơn đều tin hắn sẽ trở mặt vì Diệp Khuynh Thiên. Ta tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, cũng
may hiện tại không phải mặt thật, bằng không ta thực lo hành vi kế tiếp của tứ
sư huynh sẽ nhằm vào mặt ta. Không phải nói Diệp Khuynh Thiên đã ở khách sạn
Phong Vân rồi sao, vạn nhất để hắn thấy... Ta lắc đầu, đừng nên nghĩ, hao tổn
tâm trí.
"Cô nương, chỗ này có ai ngồi
không?" Tiếng Lâu Ý Ý kéo suy nghĩ ta trở lại.
Nàng với Lâu Huyên đang đứng trước mặt, ta
nhìn bốn phía, dường như không có bàn trống, vì thế thực rộng rãi nói:
"Không có, các ngươi ngồi đi."
Ta cũng không tin bọn họ có thể nhận ra ta.
Lâu Huyên giống Sở Tức Vấn, là ca ca tốt,
hắn nhỏ nhẹ với Lâu Ý Ý: "Ý Ý, sau khi lên núi nhớ tự chăm sóc mình, ta ở
đây chờ ngươi."
"Dạ, cũng may muội chỉ đi mười ngày,
bằng không sẽ buồn chết." Lâu Ý Ý làm nũng.
Giờ phút này, ta nhớ các ca ca vô cùng, Lâu
Ý Ý và Sở Tức Trữ chỉ có một ca ca, vì sao ta có đến chín ca ca mà một người
cũng không tử tế với ta, thật sự người so với người tức chết người! Ta cúi đầu
yên lặng khẩy khẩy hạt cơm trong bát nhưng không muốn ăn chút nào.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét