Trang chủ

3 thg 4, 2013

Điện hạ, thần biết sai rồi - Chương 7

***
Vì đã bại lộ, Lâm San đành phải đi qua, sau mới phát hiện mình thật rất chênh lệch so với hai người bọn họ. Lúc này các cung nữ vây quanh xem mới phát hiện cách nhìn người vừa rồi của mình thật không chuẩn.

"Thì ra Phò mã không có gì hơn!"

"Đúng vậy, một chút cũng không sánh bằng tam hoàng tử..."

"Hắn ở trước mặt Liên thị vệ, thật mờ nhạt..."

...

Lâm San oán giận: các ngươi đừng yêu cầu cao với một nữ nhân vậy được không? Ta rất áp lực! Có bản lĩnh, bọn họ so ngực với ta đi!

Đối với vẻ mặt buồn bực của Lâm San, Đỗ Cảnh lại cười xấu xa nói: "Sắc mặt phò mã thoáng nhìn không tốt chắc là tối qua mệt chết rồi?"

"Ha ha..." Lâm San cười gượng, kì thực trong lòng đã mắng người này cẩu huyết lâm đầu: "Mệt cái đầu ngươi, ngươi nghĩ ta là ngươi sao? Cẩn thận coi chừng miệt mài quá độ, kiệt sức mà chết!"

"Lần đầu tiên khó tránh khỏi, về sau có kinh nghiệm sẽ tốt... A? Quả thật đây là lần đầu tiên của phò mã sao?"

Quả nhiên mặt người dạ thú, nói đến loại đề tài này mặt không đổi sắc!

Lâm San cười gượng: "Làm sao đây, ta nào có kinh nghiệm phong phú như tam hoàng tử!"

"Đâu có, Tống hiền đệ quá khen."

Ta không phải khen ngươi! Da mặt ngươi có thể mỏng một chút không! Lâm San không nói gì.

Liên Phong ở sau, không nói tiếng nào bỗng ngắt lời hai người họ."Nếu tam điện hạ không có chuyện, thần xin cáo lui trước." Dứt lời, xoay người đi.

"Chậm đã!" Đỗ Cảnh ngăn hắn lại, cười tủm tỉm, "Sao có thể xem như không có việc gì? Ta còn có chuyện thật quan trọng muốn làm, Tống hiền đệ, ta thấy ngươi nhàn rỗi, chi bằng đi cùng?"

Lâm San cảnh giác: "Đi đâu?"

"Xuất cung."

Xuất cung? Lâm San hai mắt lại bắt đầu phát sáng.

Tiểu Lục ở một bên ồn ào: "Công tử, nô tỳ cũng muốn xuất cung đi chơi."

"Không thể được!" Đỗ Cảnh lắc đầu, cười thần bí với hai người bọn họ, "Nơi này, chỉ có nam nhân có thể đi..."

Lâm San lập tức hiểu được, thì ra là đi thanh lâu tìm kỹ nữ! Nghe qua thì có vẻ như đi chơi thôi nhưng... Lâm San nhìn Đỗ Cảnh, cảnh giác nhíu mày, người này cả người tản ra tia nguy hiểm, cùng hắn ra ngoài, dường như nguy hiểm!

Vì thế, nàng quyết đoán nhìn Liên Phong.

Liên Phong không nói, hai mắt dưới mặt nạ bình tĩnh, không hề gợn sóng.

"Liên thị vệ đừng nói bổn hoàng tử không chiếu cố ngươi, chuyện tốt như vậy người khác muốn cũng không được." Đỗ Cảnh cười, tựa hồ trong lời nói có ẩn ý.

Ngoài dự kiến của Lâm San, Liên Phong không cự tuyệt, trong lòng nàng lập tức liền cân nhắc, nói vậy Liên Phong mặt lạnh này có nhược điểm bị tam hoàng tử nắm được! Không ngờ hắn có vẻ không cầu cạnh ai lại có nhược điểm, quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Nếu Liên Phong đi, Lâm San sao không biết điều mà đi theo, mục tiêu của nàng là kim đao đến chỗ nào, ta đi chỗ đó, cái kia... giá trị không nhỏ? (Tiểu San San, ngươi quá cố chấp!!)

***

Ba người một hàng xuất cung, rất nhanh đi đến thanh lâu xa hoa nhất kinh thành —— Ỷ Hồng Lâu.

Đỗ Cảnh hiển nhiên là khách quen của nơi này, xe ngựa mới vừa tới cửa Ỷ Hồng Lâu, đã có một đám cô nương trang điểm xinh đẹp chen chúc tới, môi hồng răng trắng, mặt hoa da phấn, có thể nói đều là hàng chất lượng cao, tố chất chuyên nghiệp.

Trừ Đỗ Cảnh ra, Liên Phong cũng được hoan nghênh, tuy cho tới giờ hắn đều ẩn mặt nhưng khí chất cùng thân hình cao lớn, cảm giác lạnh lùng, thần bí phù hợp với ảo tưởng tiêu chuẩn của phần đông nữ giới, tự nhiên hấp dẫn mười phần.

Lâm San sợ hãi, rụt rè theo sau hai người tới đây lập tức tự động bị che khuất. Một đám cô nương ôm lấy Đỗ Cảnh và Liên Phong còn nàng một mình tội nghiệp, không biết có bao nhiêu thê thảm.

Nông cạn, rất nông cạn! Lâm San yên lặng thầm lên án mạnh mẽ, hậm hực theo sau.

Phòng khách quý đã sớm chuẩn bị chu đáo, mọi người ngồi xuống, rốt cục có người tinh mắt phát hiện Lâm San, tuy rằng hai người trước mắt mới là đại gia nhưng nếu là người tam hoàng tử mang đến, không giàu cũng quý, vẫn nên chào hỏi trước mới tốt.

Vì thế, có cô nương mỉm cười hỏi: "Tam hoàng tử, vị này là..."

"Vị này? Ngươi đoán xem." Đỗ Cảnh giơ chén rượu mời mọc.

"Chán ghét, người ta đoán không ra!" Giọng hờn dỗi của nữ nhân kia có thể so với Lâm Chí Linh khiến Lâm San nghe được nổi hết da gà.

"Vị này là Tống nhị công tử, Tống Lạc."

Cái gì?! Tống nhị công tử, chẳng phải là đương kim Phò mã? Tướng công của công chúa Minh Nguyệt?

Trong nháy mắt, vừa rồi cạnh Lâm San còn có một đống người nhất thời tất cả tự động tránh xa, xung quanh nàng chỉ sót lại hai chỗ trống.

Không thể nào! Lâm San 囧, các ngươi có nhất thiết phải phản ứng rõ ràng vậy không? Ta rất áp lực!

Thanh lâu nữ nhân Giáp tươi cười thật cứng ngắc: "Phụt... Phò mã vừa có hỷ sự không lâu, đến thanh lâu sẽ không tốt lắm?"

"Công... Công chúa Minh Nguyệt, sẽ... sẽ tức giận..." Thanh lâu nữ nhân Ất bổ sung.

"Phò mã nếu không có việc gì, vẫn nên về sớm mới tốt..." Thanh lâu nữ nhân Bính thắm thiết.

Lâm San nổi giận: "Ta nói Đỗ Minh Nguyệt! Ngươi rốt cuộc nổi danh cỡ nào? Người còn chưa tới đã dọa mọi người sợ thế này, quả thực chính là ở nhà giết người diệt khẩu!

"Nam nhân ra ngoài chơi đùa rất bình thường, mọi người không cần khẩn trương như vậy!" Đỗ Cảnh lúc này giảng hòa, "Đến đây, Tống hiền đệ, vi huynh kính ngươi một ly, bù lại tiếc nuối cho ngày đó thành thân không thể, Tiểu Hồng còn không mau châm rượu cho phò mã gia?"

Tiểu Hồng run run cầm bầu rượu, rót cho Lâm San một chén xong nhanh chóng lui về.

Lâm San xấu hổ, chối từ: "Đa tạ ý tốt tam hoàng tử, tiểu đệ tửu lượng không tốt, vẫn nên lấy trà thay rượu."

Đỗ Cảnh nhíu mày: "Hiền đệ bên ngoài nói vậy thôi nhưng ta thấy ngày đó thành thân tửu lượng rất khá."

Khá cái đầu ngươi, thứ bà đây uống ngày đó đều là nước! Ngay lúc Lâm San chuẩn bị cự tuyệt, bỗng nhiên tú bà Ỷ Hồng Lâu đi vào, cười tủm tỉm nói: "Tam hoàng tử, Bạch Liên cô nương đã đến."

Bạch Liên? Lâm San tò mò, đoán đó là hoa khôi ở đây. Quả nhiên, trong chốc lát, một mỹ nữ theo sau tú bà, không! Xác thực nói là một siêu cấp đại mỹ nữ!

Chỉ thấy nàng mặc một bộ la sam xanh nhạt, khí chất ôn tĩnh, da thịt nõn nà, bộ dạng rũ mắt phục tùng, như tiên phàm đối lập với nhóm nữ tử xung quanh, giống như một đóa sen trắng độc nhất trong ao, hương vị pha vài phần phiêu nhiên xuất trần.

Phàm là người xinh đẹp, vô luận nam nữ đều dễ gây chú ý, ngay cả Lâm San cũng nhịn không được, nhìn Bạch Liên mấy lần.

Lúc này, Bạch Liên vẫn cúi đầu kia hơi hơi ngẩng đầu, hạ thấp mình: "Tiểu nữ tham kiến tam điện hạ, Liên công tử..." Lúc hướng mắt về phía Liên Phong, nàng đỏ mặt rồi lại nhanh chóng cúi xuống.

Về phần Lâm San, nàng lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ không được đoái hoài. = =

"Đến đây, Liên huynh, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là đầu bài Ỷ Hồng Lâu, Bạch Liên cô nương, nàng đã ngưỡng mộ ngươi thật lâu. Tiểu Liên, đến đây châm rượu cho Liên thị vệ."

Bạch Liên nhỏ nhẹ cất bước, dáng điệu kia đủ làm nam nhân điên cuồng, nữ nhân đố kỵ.

Nhưng Liên Phong vẫn như trước, giống như đầu gỗ ngồi một chỗ, không nhúc nhích.

"Liên công tử, xin mời." Giọng Bạch Liên tinh tế, người ngoài nghe được đều thầm rung động.

Liên Phong không hề cử động, thậm chí mắt không liếc cô nương người ta một cái, Bạch Liên nâng chén rượu giữa khoảng không, không thể để xuống cũng không thể cầm mãi, nhất thời xấu hổ muốn chết.

Thấy Bạch Liên mắt hồng lên, Đỗ Cảnh lại giảng hòa lần nữa: "Liên huynh, đây là ngươi không đúng, cô nương người ta có ý tốt, sao ngươi có thể lãng phí như vậy? Đến uống một ngụm, không uống là không nể mặt ta."

Đỗ Cảnh nói vậy, Liên Phong mới tiếp chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó không chút do dự để chén lại trên bàn.

Bạch Liên muốn tiếp chén rượu kia nên tay để trong khoảng không, nước mắt ủy khuất lập tức rơi xuống.

Vô cùng thê thảm! Lâm San một bên lắc đầu, đây là số mệnh mỹ nữ —— người ngươi coi trọng lại không ưa ngươi, người để ý ngươi lại không quý trọng. Mỹ nữ, ngươi nên giác ngộ đi, sớm hạ tầm mắt, tìm nam nhân giàu có, dù thế nào cũng tốt hơn so với người dính dáng đến hoàng thất!

Ngay lúc Lâm San liên tục lắc đầu, sắc mặt Liên Phong bỗng dưng biến đổi, ánh mắt sắc bén bắn về phía Bạch Liên, lạnh lùng nói.

"Ngươi bỏ gì trong rượu?"
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét