***
Tin thái tử Đỗ Hạo thống lĩnh quân đội khải hoàn vừa truyền
về, cả nước hân hoan chúc mừng, lúc đội quân của Đỗ Hạo còn cách kinh thành
mười dặm, trong cung đã sớm giăng đèn kết hoa, quang cảnh rộn ràng. Cung nhân
tú nữ mặc xiêm y đẹp nhất, nhón chân đợi anh hùng trở về.
Bầu không khí nhiệt liệt này che đi sự khủng hoảng vì
thích khách đột nhập vào cung vừa qua cũng như chuyện thủ lĩnh ngự tiền thị vệ
Liên Phong thất trách bị phạt, nguyên một đám quan viên, thị vệ lớn nhỏ khi hắn
được sủng ái trái phải gì đều một tiếng Liên đại nhân nay đã sớm mất dạng, ngay
cả những cung nữ vốn mê luyến hắn cũng e ngại, không dám bàn về hắn.
Duy chỉ có một người ngoại lệ, đó là nữ chính Lâm San
chúng ta, giờ phút này, nàng đang ở trong phòng Liên Phong... Làm gì chứ? Đang
sờ soạng bình hoa cổ đáng giá chỉ mới nhìn thoáng qua kia!
Nhìn một cái, nhìn một cái, thật tinh tế! Màu sắc! Cực
phẩm!
Đừng nghĩ Lâm San chỉ biết tham tiền, nàng không phải kẻ
quờ quạng, lần trước đại hôn của Tống Lạc với công chúa, một đống lễ vật của
hoàng thân quốc thích có tên gọi thực dễ nghe nhưng chẳng ra sao, một củ cải
hơi to tướng chút thì con mẹ nó gọi là nhân sâm ngàn năm sao, các ngươi nghĩ phò
mã ta đần độn sao? Bà đây là hội viên thẩm định kim cương đó, chỉ cần xem hình
đã có thể phân rõ tốt xấu, đừng nói chi là đặt trước mắt.
Bình hoa này thật đáng giá!
Thấy Lâm San từ lúc vào cửa đến giờ, tay cũng chưa rời bình
hoa, Liên Phong nằm dưỡng thương trên giường hơi yên lặng: "Nếu phò mã
thích, thần sẽ tặng bình hoa này cho phò mã."
Ta nói sao đây chứ, ta sờ vài cái ngươi đã trở nên hào
phóng, sớm biết vậy ta không sờ bình hoa, ta sờ kim đao tốt hơn! Lâm San thầm hối
hận, vốn định ôm bình hoa đi nhưng nhìn lại phòng Liên Phong, đường đường một
đầu lĩnh đại nội thị vệ mà trong phòng quả thực có thể dùng câu "Nhà chỉ
có bốn bức tường" để hình dung, thứ bài trí đáng giá nhất hình như cũng
chỉ có bình hoa này, nếu cầm đi có vẻ rất không hay ho lắm?
Nàng cũng không biết vì sao lại mềm lòng, khách khí:
"Không cần, không cần..." Kỳ thật trong lòng thầm nghĩ, ngươi kiên
trì một chút, kiên trì một chút ta sẽ nhận.
Đáng tiếc Liên Phong không phải loại người quanh co. Nếu
đối phương không cần, cũng không ép buộc, ngược lại quay sang xem sách.
Đáng thương cho Lâm San, đợi đã lâu cũng không thấy Liên
Phong khuyên nhủ mới phát hiện mình quá khách khí, người ta làm thật sao! Này!
Ta khách khí với ngươi, khách khí, ngươi làm gì thế? Lâm San hối tiếc không
kịp, khi nhìn lại bình hoa kia, thấy mình bỏ lỡ cơ hội, chán ngán đến phát ốm.
Quên đi, quên đi, nhắm mắt làm ngơ! Nàng từ chỗ bình hoa đi
lại, chuyển sang ngồi cạnh Liên Phong, hắn đọc sách, nàng liền nhìn hắn đọc
sách, như vậy ước chừng vài khắc, Liên Phong chịu không nổi.
"Phò mã có việc gì không?"
"Không có việc gì." Lâm San lắc đầu, tiếp tục
nâng cằm nhìn hắn.
"Vì sao phò mã cứ nhìn thần chằm chằm?"
"Nhàm chán! Ai nha, ngươi đừng để ý đến ta, tiếp
tục, tiếp tục!"
Liên Phong: "..."
Như vậy lại một lát sau, rốt cục ngay cả Lâm San cũng
thấy chán, tròng mắt chuyển chuyển, bỗng sực nhớ một chuyện: "Đúng rồi,
ngươi ăn gì chưa?"
"Thần đã ăn trưa rồi."
"Đó là cơm trưa, hiện tại là lúc nào chứ, sớm tiêu hết
rồi! Ngươi muốn ăn gì? Ta đi lấy giúp ngươi lấy, điểm tâm được không?"
"Thần không hảo ngọt."
"Vậy sai ngự phòng làm món gì cho ngươi?"
"... Thần không đói bụng."
Thấy Liên Phong đến cơm cũng cự tuyệt, Lâm San nổi giận:
"Ngươi thật là, ta thật sự nhàm chán, ngươi phối hợp với ta than đói một
hồi sẽ chết sao?" Dứt lời, lấy mớ hạch đào đem theo trong túi, đặt ở đầu
giường: "Ta lột hạch đào cho ngươi ăn! Đây là mệnh lệnh, không được cự
tuyệt!"
Liên Phong: "..."
Lại nói tiếp, Liên Phong cũng thật đáng thương, hắn đường
đường là một kim đao thị vệ, danh hiệu dữ dội, hơn nữa mang mặt nạ thần bí,
hình tượng uy nghiêm như la hán trong miếu. Lâu ngày, chính hắn cũng cảm thấy mình
hẳn là người như vậy, trước mặt người khác cũng thường lạnh lùng.
Nhưng từ lúc phò mã xuất hiện trong cuộc sống của hắn,
hết thảy đều không giống như vậy nữa. Từ sau chuyện phát sinh ở Ỷ Hồng Lâu, hắn
có cảm giác khó tả với phò mã, muốn gần gũi cũng không phải, nói chán ghét cũng
không phải, chỉ là hơi phiền não vì nếu không gặp lại bỗng nhiên hơi nhớ
thương.
Tâm tình mâu thuẫn của Liên Phong vì phò mã lột hồ đào cho
mình mà lại xúc động.
Về phần Lâm San, kỳ thật cũng đáng thương, trước đó nàng cũng
xem qua không ít phim truyền hình cung đấu như ‘Cung tâm kế’, ‘Mỹ nhân tâm
kế’... Phàm là chuyện ghê gớm gì nàng cũng chưa quên. Thế nên nội tâm bé nhỏ
ngây thơ đã khắc sâu ấn tượng chuyện trong cung hung hiểm vạn phần, thời khắc nào
cũng nguy hiểm, chung quanh chôn dấu nhiều bí mật.
Nhưng khi thật sự nhập cung, Lâm San mới phát hiện hoàng
cung căn bản không phấn khích như trong TV miêu tả, đừng nói là phấn khích, căn
bản chính là nhàm chán. Muốn máy tính không có máy tính, muốn di động không có di
động, ngay cả soái ca cũng không dám nhìn, chỉ sợ cảm tình bị trả giá khi quay
đầu lại phát hiện người kia là thái giám. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ Liên Phong
này còn có chút ưu điểm, ít nhất còn có kim đao làm nơi gửi gắm tinh thần cho nàng.
Lâm San nhàm chán rốt cục có chuyện để làm —— lột vỏ hồ
đào, nàng có thể không hưng phấn sao? Lột hồ đào này cũng liều mạng như làm bài
thi nhân viên công vụ trước kia nha. Liên Phong ngồi trên giường, không thể nói
không đành tiếp tục đọc sách như không có gì nhưng thấy không được tự nhiên, vì
thế đành phải ngơ ngác nhìn nàng, trong phòng lúc này tràn đầy cảm tình.
Thật sự dáng vẻ hắn cúi đầu như vậy rất đẹp, đủ loại biểu
tình không coi ai ra gì, giống như hết thảy xung quanh đều không liên quan tới
hắn. Làn da thật trắng, lông mi thật dài, mặt rất nhỏ, mũi mượt mà, mặt hơi đầy
đặn, không trang điểm, đẹp hơn cung nữ nhiều lắm.
"Xong rồi!" Tiếng Lâm San kéo Liên Phong quay
về hiện thực, lấy lại tinh thần mới phát hiện mặt hai người thật sự gần nhau,
trên người nàng tỏa ra mùi thơm cơ thể đặc trưng của nữ nhân làm Liên Phong
nháy mắt đỏ mặt.
Hắn có chút bàng hoàng, không biết vừa rồi mình nghĩ gì,
rõ ràng đối phương là nam lại đem so với nữ? Có phải do công tử nhà thừa tướng
từ nhỏ đã ở cạnh nữ nhân nên mới như vậy.
Hắn tự an ủi, ép mình khôi phục thái độ bình thường, lúc
này mới phát hiện, Lâm San đã ăn gần phân nửa đống hồ đào trong tay.
"Ngươi ăn đi, sao ngươi không ăn?" Lâm San vừa
hỏi vừa vui vẻ ăn, hạch đào dính trên khóe miệng, khoảnh khắc đó, Liên Phong xúc
động muốn dùng tay lau cho nàng.
Ngay khi trong đầu hắn nổi lên ý niệm kỳ quái, không biết
làm sao, ngoài phòng bỗng nhiên ầm ĩ: "Thái tử hồi cung, thái tử hồi
cung!!!"
Lâm San vội vàng rời ghế: "Ai u, ta đi xem! Thứ này
cho ngươi!" Dứt lời, đã chạy mất dạng như con thỏ, chỉ còn lại một nắm
hạch đào còn hơi ấm cơ thể trên tay Liên Phong.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét