***
Thích
khách?
Nghe được
từ này, Lâm San phấn khởi, hai mắt lóe sáng ngóng tin, lỗ tai dựng thẳng để
nghe rõ hơn.
Nhưng
thị vệ kia thì thầm với Liên Phong, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, đặc
biệt tiểu thị vệ kia càng nói, mặt càng trắng bệch.
Lâm
San thấy không ổn, chẳng lẽ hoàng đế có chuyện? Đang muốn hỏi, Liên Phong đã
tới bên cạnh.
"Phò
mã, thần còn có việc phải làm, xin mời hồi cung trước." Giọng hắn nghe có
vẻ rất bình tĩnh như không phát sinh đại sự gì.
"Thích
khách kia..."
"Phò
mã đừng lo lắng, thích khách đã bị bắt."
Thì ra
đã bắt được! Lâm San nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt hưng phấn lại bắt đầu lóe lên:
"Dù sao ta cũng rảnh rỗi, ngươi dẫn ta tới mở mang kiến thức một
chút?"
"Thích
khách mặc dù đã bị bắt nhưng không biết còn có đồng bọn hay không, nay hoàng
thành đã giới nghiêm, thần khuyên phò mã tốt hơn nên hồi cung sớm."
Còn có
đồng đảng?! Lâm San lập tức lại khẩn trương, tuy rất muốn đi xem thích khách
trong truyền thuyết nhưng mạng nhỏ đương nhiên quan trọng hơn. Nàng liên tục
gật đầu, chuẩn bị trở về, ngay lúc nàng chưa đi xa, Liên Phong bỗng gọi nàng
lại.
Lâm
San quay đầu nhìn thân ảnh cao ngất đứng dưới nắng sớm, bóng dài đổ phía sau,
lan trên tường thành bất giác có cảm giác trang nghiêm.
"Đa
tạ." Liên Phong mở miệng, ngữ khí nhạt nhẽo như thường.
Lâm
San không nói gì, cười cười gật đầu với hắn, xoay người bước nhanh rời đi.
***
Từ cửa
thành đến tẩm cung công chúa, mí mắt Lâm San giựt liên hồi, nhớ lại dáng vẻ vừa
rồi của Liên Phong, trong lòng bất an nhưng tột cùng không biết là gì.
Trở
lại tẩm cung vừa vặn đụng phải Đỗ Minh Nguyệt đang tính xuất môn, đối phương vẫn
ra vẻ khổng tước cao ngạo như trước, không liếc nàng một cái, chỉ ngẩng đầu uốn
éo đi qua, vốn định mượn cơ hội biểu hiện một chút uy nghiêm công chúa, không
ngờ Lâm San đến liếc cũng không thèm liếc.
Nhất
thời, Đỗ Minh Nguyệt nổi giận hét lớn: "Tống Lạc, ngươi đứng lại đó cho
ta!"
Vốn
Lâm San đang thất thần, bỗng nghe một tiếng hét như vậy liền dừng bước,
nhìn khắp một vòng, mới phát hiện Đỗ Minh Nguyệt ở sau, đùng đùng nổi giận
trừng mắt nhìn mình, đám nô tài sợ tới mức lùi ra chỗ khác hết.
"Tống
Lạc, vì sao thấy bản công chúa mà không thỉnh an?"
Thỉnh
an cái đầu ngươi! Lâm San mắng thầm, tâm tình vốn đang phiền chán, nào còn sức
vòng vo với công chúa, mở miệng một câu: "Công chúa thật thích đùa! Từ xưa
đến nay, người làm tướng công đều được nương tử thỉnh an, thật đúng là học mà
không biết dùng."
"Ai...
Ai là nương tử của ngươi!" Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, khí thế yếu đi rất
nhiều.
"Điều
này thật kỳ quái, thần và công chúa đã lạy thiên địa, động phòng, nếu công chúa
không phải nương tử của thần, chẳng lẽ người trên lễ đường là mèo là chó? Đương
nhiên, nếu công chúa không ngại, thần cũng sẽ không để ý!"
"Tống
Lạc, ngươi ngươi ngươi..." Đỗ Minh Nguyệt ngậm bồ hòn, chỉ vào mũi Lâm
San, không nói lại được.
"Ta ta ta làm sao?" Lâm San ưỡn ngực, ngực bà
đây còn lớn hơn ngươi! Ngươi là cái thá gì! "Công công công chúa nếu không
có việc gì, thần thần thần về phòng nghỉ ngơi trước, tối qua chơi ở Ỷ Hồng Lâu
thật sự quá mệt mỏi."
Thấy Lâm San nhại lại lời mình, Đỗ Minh Nguyệt rất tức
giận nhưng rất nhanh nàng để ý đến một chuyện: "Ngươi nói cái gì? Ngươi,
ngươi đi Ỷ Hồng Lâu?!"
"Hồi bẩm công chúa, thần vốn không định đi nhưng tam
hoàng tử lôi kéo, thật sự không thể chối từ thịnh tình. Ai u, thần mệt nhọc, đi
ngủ trước, công chúa không cần tiễn." Lâm San nói xong quay đầu, hắc hắc
cười gian: "Đỗ Cảnh, ngươi dám giành kim đao với ta, đi chết đi!"
Quả nhiên, Đỗ Minh Nguyệt biến sắc: "Hay cho ngươi
Đỗ Cảnh, dám giúp người ngoài đùa ta! Ngươi chết chắc rồi!"
Cùng lúc đó, bọn hạ nhân ở phía sau Đỗ Minh Nguyệt nhìn
bóng dáng Lâm San rời đi, trong mắt đều lóe ra tia sùng bái: "Phò mã rất mạnh
mẽ, ngay cả công chúa cũng dám chống đối! Anh hùng!!!"
Từ đó về sau, có tin đồn công chúa sợ phò mã, hình tượng
Tống Lạc lập tức sáng chói hơn. Từ hình tượng tể tướng gia nhị công tử khuôn
mặt thanh tú đã hoàn toàn vươn lên một tầm cao mới, nghiễm nhiên thành thần
tượng của toàn bộ cung nữ, thái giám cùng thị vệ trong cung, leo lên mười vị
trí đầu bảng xếp hạng 108 mỹ nam kinh thành, thanh danh cao ngất, tương lai vô
hạn.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này, trước mắt mà nói, Lâm
San còn không biết năng lực khắc chế công chúa của mình mạnh mẽ cỡ nào, nàng đang
ngồi bên bàn, vừa bóc hạch đào, vừa nhớ lại chuyện lúc sáng.
Kỳ quái, không phải chỉ là thích khách đột nhập hoàng
cung thôi sao? Người đã bắt được thì bất an gì nữa? Cho dù hoàng đế trách tội
xuống, nhiều lắm thì cũng trách thị vệ thất trách mà thôi... Đợi chút! Lâm San
bỗng nhiên tỉnh ra.
Liên Phong hắn... là thị vệ mà? Bingo!
Còn là thủ lĩnh thị vệ? Bingo!
Tối hôm qua, hắn không ở hoàng cung? Bingo!
Thì chẳng phải là thất trách? Bingo!
Sẽ bị
phạt? Bingo! Bingo! Bingo!
Mẹ ta
nha! Lâm San vỗ bàn đầy xác hạch đào, trách không được lúc sáng Liên Phong giống
như là "Trời rét sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về!",
nghĩ mất nửa ngày thì ra là do bị phạt!
Xong
rồi xong rồi, đều nói gần vua như gần cọp, tiểu tử này làm hoàng đế tức giận, sẽ
rơi đầu, như vậy... Lâm San bỗng thấy không đành lòng. Hơn nữa, tối qua hắn bị
mình đánh một gậy choáng váng, tính ra mình cũng có ít nhiều trách nhiệm.
Lâm
San càng nghĩ càng không thông, vòng vo vài vòng trong phòng, quyết định đi xem
sao.
Ngay
lúc đó Tiểu Lục nghe nói Tống Lạc đã trở lại, vội vàng: "Ai u phò mã gia, cuối
cùng ngài đã trở lại! Tối qua hù chết nô tỳ! Nghe nói thích khách kia thật lợi
hại! Cao như vậy! To như vậy! Đầu lớn như vậy! Trong tay có ba thanh kiếm! Còn biết
phi thân nha!"
Ngươi nói như hắn là siêu nhân chắc? Lâm San xấu hổ, bỗng
nhiên sực nhớ: "Đúng rồi, thích khách kia bị bắt rồi?"
"Đúng vậy." Tiểu Lục gật đầu, "Nghe nói
trong cung xuất động đại nội cao thủ mới miễn cưỡng bắt được hắn, người kia
giết người không chớp mắt, một kiếm chém xuống là rơi đầu, chết hết mười mấy
thị vệ."
Lâm
San cả kinh: "Vậy hoàng thượng..."
"May
mà hoàng thượng tối qua không ngủ ở tẩm cung, không phạm thánh giá. Đúng rồi,
còn có chuyện này! Tối qua sau khi thích khách bị phát hiện, không thấy bóng
dáng thống lĩnh ngự tiền thị vệ Liên Phong đâu cả, hoàng thượng hình như rất
tức giận, sáng sớm đã kêu Liên Phong đến hỏi tội."
Lâm
San trong lòng lộp bộp.
"Vậy...
Vậy người khác thế nào?"
"Đương
nhiên là bị phạt! Tuy hoàng thượng luôn ân sủng hắn hơn nhưng lần này hắn biến
mất rất không đúng lúc, nghe nói long nhan giận dữ, đã sai người đánh hắn hai
mươi roi ngay tại chỗ, ngài đừng xem thường hai mươi roi kia, đó là roi đặc chế,
bề trên đã có ý trừng phạt, rất rắn chắc ... Ai, Phò mã! Ngài, ngài đi đâu?"
Lâm
San đã sớm tông cửa xông ra, không thấy bóng dáng.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét