Đạo trưởng giải thích
Bóng đêm dày đặc ánh trăng mê
người, vốn phải là thời cơ cô nam quả nữ chung đụng củi khô lửa cháy, đáng tiếc
không gặp đúng người đành phụ lòng cảnh đẹp. Thanh Vận ôm ta nãy giờ vừa mới
thở dốc ồ ồ như trâu nay đã mong manh, yếu ớt như người sắp chết.
Thật tình thì đã gần đến
tháng mười, cả người ướt đẫm, tiêu sái trong gió đêm sẽ lạnh thấu xương. Ta
thấy vậy càng rúc vào lòng Thanh Vận, Thanh Vận vừa ôm thì cả người ta đã nóng
lên thế nên ta cực kì vô sỉ bám chặt lấy cổ Thanh Vận sưởi ấm. Ta đoán Thanh
Vận cũng không bao giờ nghĩ ta là cô nương rụt rè.
Lúc tới gần Thanh Vận Quan, ta
trông thấy một bóng người cầm đèn lồng đứng ở cửa đạo quán, vừa thấy ta với
Thanh Vận lập tức chạy tới. Sau khi thấy rõ mặt mũi, cặp mắt ôn nhu kinh ngạc
nhìn ta và Thanh Vận.
"Sư phụ, sư muội làm sao
vậy?"
"Hô... Trúng... Trúng...
Thuốc mê... Té... Té xuống sông... Trúng..."
Thanh Vận vất vả phun ra từng
từ một mới nói xong khiến ta nghe thấy mà chua xót vô cùng.
Sư phụ a sư phụ, ngày thường người
thích giảng đạo lắm mà? Giờ chưa già đã lắp bắp như vậy?
"Sư huynh, huynh yên tâm,
ta không sao!" Ta cố gắng cười nhẹ với Thanh Dạ, cải thiện hình tượng hà
bá hiện tại, sợ dọa Thanh Dạ chạy mất.
Thanh Dạ nhìn hơi thở mong
manh Thanh Vận, lại nhìn ta đang tươi cười nằm trong lòng hắn rồi nói: "Sư
phụ, chi bằng để ta ôm sư muội về phòng."
Nhất thời người ta không thể ngừng
run, đầu óc lập tức khởi động phân tích ý tứ sâu xa trong câu nói vừa rồi của Thanh
Dạ. Kết luận sau đó ắt là...
Thanh Dạ muốn ôm ta... Thanh
Dạ muốn ôm ta... Thanh Dạ muốn ôm ta... Thanh Dạ muốn ôm ta!!
Nhất thời ta thấy ánh nắng
rực rỡ nơi nơi, hoa rơi đầy trời.
Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức
Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, tổ sư gia, cảm tạ các ngươi rốt cục đã khiến
Thanh Dạ thấy được tấm chân tình của ta, chủ động yêu cầu được ôm ta.
Ta lập tức gật đầu như trống
bỏi.
Trăm ngàn cố gắng đã kiếm
được một cái ôm, không thể bỏ qua!
Thanh Vận cúi đầu liếc cái
người đã hóa thân thành trống bỏi, nghiến răng nghiến lợi thốt lên: "Vô
lương tâm!"
Ta lập tức nháy đôi mắt hoa
đào nhìn Thanh Vận: "Sư phụ, đồ nhi đúng là đã khiến người mệt nhọc đưa về,
sợ ngươi mệt mỏi quá độ nên mới muốn sư huynh ôm về phòng." Nói xong lập
tức buông tay khỏi cổ Thanh Vận, vươn tay ra như trẻ con đòi ẵm bồng, nhào về
phía Thanh Dạ, chớp chớp đôi mắt vô cùng thuần khiết.
Ôm ta đi! Chà đạp ta đi! Sư
huynh!
Đừng vì sư muội mỏng manh như
đóa hoa nhỏ mà thương tiếc! Hãy biến tâm tư của sư muội, thể xác của sư muội thành
người của ngươi! Hãy thiêu đốt hai ta đi!!
Thanh Dạ tiến lên từng bước,
vừa định đỡ ta từ tay Thanh Vận, ai ngờ Thanh Vận không nói không rằng xoay
người ôm ta vào nội điện.
Ta ngơ ngác nhìn đôi tay
trống vắng, đây là tình huống gì chứ?
Thanh Vận đưa ta vào hậu
viện, đá văng cửa phòng đặt ta trên giường.
"Mau thay quần áo, đừng
để cảm lạnh." Thanh Vận hào hển nói, xoay người tính ra khỏi phòng ta.
"Sư phụ..." Một giọng
nói vô cùng oán hận, lạnh lẽo như oán phụ vang lên.
Lúc này nếu có gương đồng ở
đây, nhất định trong gương sẽ phản chiếu một gương mặt xanh mét như oan hồn ngàn
năm.
Thanh Vận biết ta muốn nói
gì, xoay người lạnh lùng nhìn ta: "Cả người ngươi ướt đẫm, chẳng lẽ ngươi
muốn Dạ nhi cũng giống ngươi sao?"
"..."
Được rồi, ta thừa nhận hiện
tại mình như xác chết trôi, hại Thanh Vận ra nông nỗi này không sao nhưng nếu khiến
Thanh Dạ cũng ướt sũng thì thật không hay ho chút nào.
Thanh Vận thấy ta không thể phản
bác liền đẩy cửa phòng đi ra, tiện tay giúp ta đóng cửa lại.
Ta mất mát tìm khăn lau mình,
tiếp đó trút bỏ đạo bào ướt đẫm.
Người ta cũng không có thương
tích gì, chỉ dính nước, dưới thân cũng chật vật, cô nương ta thật đáng thương, đã
có quỳ thủy còn bị nhúng nước, toàn thân nhuộm máu đỏ sẫm, thật sự là...
Sau khi lau rửa sạch sẽ, ta
mở tủ tìm quần áo khô. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói nóng lòng của Đoạn
Tang Mặc, hơn nữa xuyên qua phòng ta bằng tốc độ ánh sáng, ngay sau đó cửa
phòng mở toang.
"Sư tỷ!!" Đoạn Tang
Mặc đang gấp gáp, sau khi bắt gặp ta ngồi xổm bên giường liền hóa đá.
"A!!!!!!!!!" Một tiếng
thét chói tai hơn một trăm tám mươi đề-xi-ben xuyên thủng nóc nhà cao dày của Thanh
Vận Quan, vút tận chân trời.
"Sư, sư, sư tỷ! Ta, ta,
ta không, không cố ý!!" Đoạn Tang Mặc rốt cục bình tĩnh lại, thất kinh
nói.
"Ngươi còn không mau đi
ra ngoài!!" Ta nhanh chóng nhảy lên giường, dùng chăn quấn chặt.
Nhìn không sót chỗ nào rồi
còn dám đứng đây! Cho dù ta đang nghiêng người nhưng bao nhiêu đường cong nên
xem, không nên xem cũng thấy được! Tính xem xuân cung đồ sống miễn phí sao!
"A! Dạ, dạ!" Đoạn
Tang Mặc chưa dứt lời đã rời phòng, nháy mắt chạy thật xa.
"..." Ta nhìn cửa
phòng toang hoác, nhất thời rơi lệ đầy mặt.
Đoạn Tang Mặc chết tiệt, đi
ra cũng không biết đóng cửa!!
Ta dùng chăn quấn người,
giống như kẻ trộm, nhảy tới chuẩn bị tự mình đóng cửa.
Đều nói chuyện tốt thành đôi
nhưng hầu như mọi người đã bỏ qua chuyện xấu cũng thành đôi.
Trong quá trình bật nhảy, ta không
cẩn thận để chân trái móc chân phải, chân phải đạp phải chăn, sau đó ngã lăn
quay xuống đất.
Hình như ông trời thấy còn
chưa đủ nên để Thanh Vận nóng vội, bối rối lập tức xuất hiện trước mắt.
"Thất nhi, đã xảy ra
chuyện gì!!" Thanh Vận hơi ngẩn người khi thấy ta chật vật ngã ra đất, sau
đó nhanh chóng lại gần, đỡ ta dậy.
"Đừng, sư phụ, sư phụ
người đừng tới đây!!" Ta nói năng lộn xộn.
Dưới chăn là thân mình trần
trụi của ta, nếu Thanh Vận nâng ta dậy như vậy, không phải muốn ta lộ hàng lần
nữa sao!!
Thanh Vận nhíu mày đi đến trước
mặt ta, ra sức nâng vai ta lên.
"Không, không cần! Ta
không cần!!" Ta như cá nằm trên thớt, giãy dụa bất lực.
Danh dự của ta, trinh tiết của
ta, đền thờ trinh tiết của ta!! Ta yêu các ngươi nhất, các ngươi đừng bỏ ta
đi...
Đang lúc ta cố gắng, phấn đấu
vì trinh tiết của mình, chuyện không may hơn đã xảy ra.
Không biết từ khi nào, Thanh
Dạ đã đứng ở cửa.
"Sư phụ, sư phụ người!!"
Thanh Dạ khó tin nhìn Thanh Vận, rốt cuộc phun không nổi một câu.
Ta nhìn tình cảnh hiện tại
của mình và Thanh Vận.
Thanh Dạ chỉ mặc một cái áo
ướt đẫm, mỏng như cánh ve dán sát người, vạt áo mở toang, cổ áo trễ xuống hở cả
vai lẫn thân mình gầy gò. Hiển nhiên vừa rồi đang thay quần áo trong phòng, nghe
thấy tiếng thét chói tai của ta lập tức chạy lại đây, còn chưa kịp thay xong.
Mà ta đang nằm trên mặt đất, không
một mảnh áo che thân, trên mình chỉ có một cái chăn, tóc tai hỗn độn, nửa tránh
né nửa bị Thanh Vận giữ trong tay, vẻ mặt còn hơi xấu hổ.
Đừng nói Thanh Dạ sẽ không
hiểu lầm, ngay cả ta cũng nghĩ mình bị oan uổng!!
Đây rõ ràng là Thanh Vận muốn
quấy rối ta, sau đó ta ra sức phản kháng!
"Khụ khụ... Không phải,
khụ khụ khụ... Dạ nhi, ngươi nghe sư phụ... Khụ khụ... Giải thích... Khụ
khụ..." Thanh Vận càng vội vã che giấu càng thất thố, cuối cùng ra vẻ
không cẩn thận bị sặc nước, ho sù sụ.
Đúng lúc này ta vội vàng quấn
chăn lén ngồi dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Thanh Dạ sư huynh, ngươi phải
tin ta, ta tuyệt đối một lòng một dạ với ngươi...
"Sư muội, muội không sao
chứ?" Khuôn mặt ôn nhu của Thanh Dạ lo lắng khác thường.
Nhưng hắn cũng biết nếu bây
giờ lên ôm ta thì không được nên đành phải đứng một bên lo lắng suông.
Ta đẫm lệ liếc nhìn Thanh
Vận, sau đó hơi sợ hãi quay đầu, bối rối trả lời: "Ta, ta không
sao..."
Đôi mắt hiền hòa của Thanh Dạ
lập tức trở nên băng giá, quét qua Thanh Vận.
"Không, không phải...
Khụ khụ... Thất nhi... Khụ khụ... Ngươi còn không mau giải thích!!" Thanh
Vận sặc đến đỏ cả mặt, thấy Thanh Dạ cáu giận liền nhìn ta ra vẻ muốn chém ta
một nhát thật thống khoái.
Ta sợ run vì ánh mắt này của
hắn, yếu ớt giải thích: "Sư... Sư phụ mới vừa rồi... Mới vừa rồi chính
là... Chính là muốn đỡ ta mà thôi... Thật, thật sự..." Toàn bộ đều như
giấu đầu hở đuôi.
Hiển nhiên, Thanh Dạ tuyệt
không tin lời giải thích giả dối đó. Chỉ nghĩ ta vì bị Thanh Vận áp bức mà
không dám nói thật.
"Sư phụ, sư muội như bây
giờ, hai nam tử chúng ta ở lại e không tiện. Huống hồ sư phụ cũng ẩm ướt, vẫn nên
về phòng mau chóng thay đồ." Thanh Dạ nhíu mày nhìn Thanh Vận, dáng vẻ ôn
nhu nhất thời thêm một chút tàn khốc.
Ta ở một bên lau nước miếng
nghĩ: Thì ra Thanh Dạ sư huynh cũng có mặt nam tính như thế, thật sự là ngàn
năm khó gặp...
"Ngươi! Ngươi... Khụ
khụ... Khụ khụ khụ..." Thanh Vận bị ta chọc giận bốc khói, càng không
ngừng ho khan.
Lúc này, ta thật sự cảm nhận
được sư phụ đã già đi...
Tuy nhìn qua hắn chưa đến nỗi
nhưng tính tình đã rơi vào thời kỳ mãn kinh, cơ thể suy nhược, không khác gì
mấy dấu hiệu bị lão hóa.
Thì ra lúc chúng ta không để
ý thì người trước mặt đã vô tình già đi. Cho nên lúc hắn còn ở bên cạnh ngươi, phải
biết quý trọng.
Đừng đợi đến lúc hắn qua đời,
ngươi có hối hận cũng không kịp…
Thanh Vận thấy không còn cách
nào giải thích rõ ràng, đành suy sụp theo Thanh Dạ ra khỏi phòng, ít nhất làm
vậy cũng có thể vớt vát lại chút hình ảnh của hắn trong lòng Thanh Dạ.
Sau đó, Thanh Dạ còn tinh tế đóng
cửa lại cho ta.
Ta ngồi dưới đất, bất đắc dĩ
thở dài một tiếng.
Sư phụ a sư phụ, không phải đồ
nhi cố ý hủy hoại hình tượng thần thánh của người trong lòng Thanh Dạ sư huynh đâu.
Dưới tình huống ái muội như
hiện tại, dù chúng ta có giải thích thế nào đi chăng nữa thì trong mắt người
khác cũng là giấu đầu hở đuôi, sư huynh sẽ không tin. Chi bằng ngươi hy sinh
một chút, giúp cho hình tượng rụt rè hoàn mỹ của ta trong lòng Thanh Dạ không
sứt mẻ chút nào. Sau này nếu ta thành đôi với Thanh Dạ sư huynh, nhất định không
quên ân tình này.
Nhưng nói đi phải nói lại, ngươi
thật sự chẳng có chút hình tượng nào trong mắt ba sư huynh muội chúng ta. Nếu ngươi
đức hạnh, người bị Thanh Dạ nghi ngờ là ta mới phải?
Cho nên, thật sự việc này
cũng không trách được ta!
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét