***
Dường
như đằng kia có ánh nắng xuyên qua Lâm San.
Lúc ấy
nàng đang làm bài thi công chức, đầu óc choáng váng vì đề thi, không biết ngủ
gật trên bàn từ lúc nào, lúc tỉnh lại đã thành một cổ nhân hàng thật giá thật.
Nhị
công tử Tể tướng đương triều—— Tống Lạc.
Cái gì? Ngươi nói Lâm San ta là nam sao?
Sai
sai sai! Vẻ ngoài Lâm San có thể không giống nữ nhân chân chính nhưng cơ bản là
nữ, về điểm này thì người bà con định kỳ hàng tháng có thể làm chứng.
Nói đến đây, có khả năng là nữ mặc nam
trang không?
Thực
ra, Lâm San vẫn là nữ sau khi xuyên không.
Về
điểm này, Tể tướng gia nhị "công tử" tuyệt đối là nữ, hơn nữa dung
mạo không giống Lâm San, hàng thật giá thật, trăm phần trăm!
Nhưng
trên danh nghĩa, nàng chỉ có thể là nam nhân, hơn nữa lại sắp kết hôn với nữ
nhi bảo bối của hoàng đế!
Nói dễ
hiểu một chút, thân phận trước mắt của Lâm San chính là —— nữ Phò mã!
Đường
đường Tể tướng gia nhị tiểu thư, sao có thể bỗng nhiên biến thành nhị công tử,
hơn nữa còn thành thân với trưởng công chúa, trải qua nhiều tìm hiểu sau này,
Lâm San mới biết được về nguyên nhân sâu xa bên trong.
Nghe
nói thời điểm Tống Lạc sinh ra, cơ thể suy yếu nhiều bệnh, thiếu chút nữa chết
non. Sau đó cha nàng - cũng chính là Tể tướng Tống Hiền phái người mời bán tiên
nổi tiếng ở kinh thành hóa giải nạn kiếp cho nữ nhi. Vị bán tiên kia bấm tay
tính toán, lập tức bói ra. Hắn nói nữ nhi này đầu thai sai, vốn dĩ là nam hiện
tại lại thành nữ nên Diêm Vương muốn thu hồi.
Tống
Hiền vừa nghe liền nổi nóng, đứa nhỏ này đã sinh ra. Mặc kệ là nam hay nữ đều
là con cháu nhà họ Tống, sao có thể nói thu hồi là thu hồi? Vì thế, hắn khẩn
cầu bán tiên nghĩ cách cứu nữ nhi của mình.
Vị bán
tiên đưa ra chủ ý, nếu Diêm Vương vì ngươi sinh ra nữ nhi nên muốn thu hồi, vậy
ngươi nuôi nàng như con trai, khiến Diêm Vương nghĩ ngươi sinh ra con trai, hắn
sẽ không phái thủ hạ đến truy cứu.
Tống
Hiền thấy cách này quả thật là tốt! Nhưng phải nuôi nàng như vậy tới khi nào
mới được? Không thể để một cô nương mang bộ dáng nam nhân cả đời, không thể lấy
chồng.
Vị bán
tiên kia lại chỉ bảo: "Mười tám năm, mười tám năm sau chờ Diêm Vương đã
quên chuyện này, tiểu thư có thể khôi phục thân phận nữ nhi! Nhưng hãy nhớ,
trong mười tám năm, trừ vợ chồng ngươi và người bên cạnh, không thể để người
khác biết thân phận của tiểu thư, càng nhiều người biết, tiểu thư sẽ càng khó
bảo toàn mạng sống, nhớ lấy! Nhớ lấy!"
Sau
khi tiễn bán tiên, Tống Hiền lập tức sai người bưng bít chuyện phu nhân hạ sinh
nữ nhi, không lâu sau, cả kinh thành đều biết tin Tể tướng phu nhân sinh nhị
công tử Tống Lạc, ai cũng nghĩ Tể tướng có phúc, sinh hai con trai, nào biết rằng
trong đó có một người là giả.
Việc
tưởng đã xong, Tể tướng có mấy con cũng là chuyện nhà hắn, không cần người khác
quan tâm.
Nhưng
vấn đề là do Tống gia đại công tử.
Tống
gia đại công tử Tống Lâm Phong, người cũng như tên, ngọc thụ lâm phong, mặt sáng
như ngọc, tài trí hơn người, phong lưu phóng khoáng, đứng hàng thứ ba trên bảng
xếp hạng mỹ nam kinh thành nhiều năm liền.
Căn cứ
vào di truyền học, mọi người hiển nhiên cảm thấy Tống gia nhị công tử cho dù
không ngọc thụ lâm phong như đại công tử, ít nhất cũng không kém chút nào, đặc biệt
sau khi Tống Lâm Phong cưới vợ, các thiếu nữ chưa kết hôn tan nát cõi lòng
trong kinh thành tự nhiên đem hy vọng gửi gắm sang Tống gia nhị công tử thần
bí.
Nhất
thời, lời đồn về Tống Lạc chưa thành thân trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ trong
kinh thành.
"Nghe
nói dáng vẻ của Tống nhị công tử cũng hoàn hảo như đại công tử, da mỏng thịt
mềm, có thể chấn động lòng người nên hiếm khi xuất môn."
"Sớm
nghe nói Tống nhị công tử năm nay mới mười tám, đúng là thời điểm tốt để cưới
vợ, cũng không biết cô nương nhà ai may mắn đây?"
"Tống
gia đại công tử cưới nữ nhi của đại tướng quân, người thành thân với nhị công
tử ít nhất cũng phải là hoàng thân quốc thích chăng?"
"Ngươi
đừng nói nữa, ngày đó ta gặp được đại tiểu thư
nhà Thượng thư, trái một câu nhị công tử, phải một câu nhị công tử, chưa
gặp đã nhắc mãi không quên!"
"Nghe
nói tiểu thư nhà Tôn thái phó cũng có ý tứ với Tống nhị công tử?"
Mọi
việc đồn thổi như thế, đúng lúc mỗi người đang đoán nữ tử may mắn kia là ai thì
một đạo thánh chỉ ban bố, phá hết vô số tâm tư kỳ vọng vào việc chờ đợi vận may
đến với mình của các nữ tử chưa kết hôn.
Hoàng
thượng hạ chỉ tứ hôn!
Nhắc
tới chuyện này, phải nói đến vị đại ca Tống Lâm Phong của Tống nhị công tử. Vốn
dĩ trước khi Tống Lâm Phong còn chưa thành thân, đã vang danh mỹ nam tử trong
kinh thành, nữ nhân muốn quỳ gối hầu hạ hắn vô số kể trong đó có cả trưởng công
chúa của đương kim thánh thượng —— Đỗ Minh Nguyệt.
Nghe
nói công chúa Minh Nguyệt là loại si tình, từ sau khi thấy Tống Lâm Phong liền
chìm trong bể tình, không thể tự kềm chế nhưng vốn nữ nhân nên rụt rè, bèn vụng
trộm viết tờ giấy nhét vào tấu chương thường ngày của phụ hoàng, tưởng phụ
hoàng nhìn thấy tự sẽ hiểu rõ tâm ý của nàng. Không ngờ, vừa vặn mấy ngày nay
hoàng đế không xem đến đống sổ sách kia, chờ đến lúc hắn thấy thì Tống Lâm
Phong đã bái đường thành thân cùng nữ nhi của Dương tướng quân.
Thực
ra chuyện cũng không có gì, nhiều lắm là thương tâm cho công chúa mà thôi, có
trách thì trách công chúa không viết rõ ràng, chỉ nói muốn gả cho công tử của thừa
tướng gia. Hoàng đế vừa thấy con của thừa tướng liền nhớ con trưởng đã thành
thân nên lập tức khẳng định người mà nữ nhi bảo bối thích chính là Tống gia nhị
công tử.
Không
thành vấn đề, tứ hôn!
Vì
thế, Tống Lạc, xác thực mà nói chính là Lâm San hiện tại, là thế thân!
Tất cả
chuyện này Lâm San đều nghe nha hoàn thân cận Tiểu Lục kể lại, cùng lúc đó, Lâm
San cũng thống thiết cảm nhận được sau khi nghe Tiểu Lục nói xong, nàng nghĩ
mình tệ lắm cũng phải là đương kim đội trưởng cẩu tử đội!
Nhưng nghĩ
lại, Lâm San cảm thấy người thảm nhất trong sự kiện này không phải nàng, mà là
phụ thân hiện tại, Thừa tướng —— Tống Hiền.
Lão
nhân gia vì chuyện hoàng đế tứ hôn suýt nữa ngất xỉu, phải biết rằng nếu việc
này truyền ra ngoài, một mặt là tổn hại đến mặt mũi hoàng gia do Tống Lâm Phong
thành thân đã đắc tội với công chúa duy nhất của thánh thượng mà con thứ hai lại
là nữ nhi, nếu đả kích hoàng thượng thêm chút nữa phỏng chừng Tống Hiền sẽ rơi
đầu.
Đợi
chút! Trong sách sử có nói, tội khi quân sẽ bị phán xử thế nào? Lâm San bỗng sực
nhớ ra liền nhìn Tiểu Lục nghi hoặc.
Tiểu
Lục ở một bên cười dài nói: "Công tử, tội khi quân là xử trảm cả
nhà."
"Xử
trảm cả nhà? Thế... sẽ cũng bao gồm ta?" Lâm San bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Đúng
vậy, công tử."
"Vậy
còn ngươi?"
"Hồi
bẩm công tử, Tiểu Lục sinh là người của công tử, chết là hồn theo công tử, Tiểu
Lục không sợ."
Một
khắc kia, Lâm San thiếu chút nữa rơi lệ.
Ngươi không sợ, ta sợ! Ngươi có biết trên đời này có nhiều việc không dễ lắm không? Nếu không phải chưa gì đã bị người khác một đao chém
chết, ta mặc kệ hết thảy!
Lâm San bỗng nhiên có dự cảm không rõ, nàng sẽ không
là... một kế mẫu chứ?
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét