Đạo trưởng phát điên
"Sư phụ, đồ nhi không
đi... sẽ ở lại Thanh Vận Quan, không đi đâu hết..." Ta vô lực nói.
Ai ngờ Thanh Vận nghe xong
lời thề cảm động lòng người của ta lại không chút cảm kích, còn phản bác:
"Thái sư phụ của ngươi từng dặn vi sư, thà tin trên đời có quỷ, cũng không
thể dễ dàng tin lời nữ nhân."
"..."
Sư phụ, lời này rõ ràng chỉ
dùng cho đám nam nhân các người mới phải!!
Nhưng nay Thanh Vận đang bị
thương, mới vừa rồi lại suýt bị chết cháy, vì thế ta đành thuận theo trời đất
lấy lui làm tiến, vô lực cam đoan nói: "Sư phụ, đồ nhi xin thề trước tổ
sư, cho dù Hoàng Hà cạn đáy, đồ nhi cũng sẽ không rời xa sư phụ!"
Trên đời này khổ nhất không
phải là chưa xài hết tiền đã chết, cũng không phải là chưa chết đã hết tiền xài
mà chính là nhục mất nước, mất chủ quyền bán mình cho người nhưng còn bị hoài
nghi như ta...
Sao thê lương quá vậy?
"Hoàng Hà? Hoàng Hà ở
đâu? Thất nhi nghĩ sư phụ mù nên thề bậy sao?" Thanh Vận hỏi vặn lại ta, đau
đớn tận tâm can.
A! Ta sao lại quên người này
vẫn chưa thấy Hoàng Hà! Nếu đã vậy...
Chỉ sợ ta phải thi triển đại
pháp đàm phán thiên hạ vô song lần nữa!!
"Sư phụ, Hoàng Hà là con
sông trước Thanh Vận Quan. Vốn dĩ nó không có tên nhưng từ nay về sau nó gọi là
Hoàng Hà. Nó sẽ là minh chứng cho lời thề của đồ nhi với người..."
Thanh Vận lúc này mới hài
lòng cười nói: "Thì ra Thất nhi đặt tên cho nó, như thế rất tốt... Thế
nhưng vi sư không cần Thất nhi thề thốt trầm trọng như thế. Nếu có một ngày
Thất nhi phải rời đi, chỉ cần khiến Hoàng Hà kia cạn tới đáy là được, đúng
không?"
...
Sư phụ, ngài không biết câu
này của ngài còn độc hơn lời thề của đồ nhi sao!!
Nơi đây lại không có máy bơm,
trừ phi khô hạn, nếu không cho dù đồ nhi xuất công lực dời non lấp bể làm đến
chết già cũng không có cách khiến nó cạn tới đáy!
"Được! Nếu có một ngày
đồ nhi rời đi, sẽ làm Hoàng Hà cạn tới đáy!" Rốt cục ta hoàn toàn bán mình!
Ngay cả da bọc xương cũng không chừa!
"Vậy Thất nhi cần phải
nhớ rõ những lời đã nói với ta hôm nay."
"Nhất định nhớ rõ!"
Ta rơi lệ đầy mặt trả lời.
Người như ta lúc này hẳn phải
được lưu danh vào sử sách, trở thành hình mẫu cho thiên hạ noi theo!
"Như thế rất
tốt..." Thanh Vận lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau đó ta dốc hết sức lực
bình sinh dìu Thanh Vận về giường, sửa sang mền gối rồi thả Thanh Vận nằm xuống
suýt nữa khiến hắn ho sặc sụa đến hộc máu.
Vì vất vả đến hơn nửa đêm nên
qua ngày thứ hai rồi mà Thanh Vận vẫn suy yếu, cả người mềm nhũn như rắn, cứ để
hắn nằm mãi trên giường như thế hẳn không thể nào bình phục sớm được, huyện nha
dù sao không phải chỗ thu nhận người nghèo, chúng ta làm phiền huyện thái gia nhiều
ngày như vậy ngày cũng nên cáo từ. Vì thế ta bảo Đoạn Tang Mặc tìm thuê một cỗ
kiệu và mướn kiệu phu đưa Thanh Vận về Thanh Vận Quan, kể từ đó ta cũng chính thức
trở thành nha hoàn riêng của Thanh Vận.
Dưới đây xin phép nói về một
ngày trâu ngựa nhàn nhã bình thường của ta.
Khi con gà trống trong Thủy
Vân Am bên kia bờ gáy sáng lần thứ nhất là lúc ta phải rời giường, sau đó đến
phòng bếp làm đồ ăn sáng, làm xong liền vội vàng nuốt hai miếng rồi bưng nước
rửa mặt đến phòng Thanh Vận rửa mặt chải đầu cho hắn. Sau khi rửa mặt chải đầu
xong thì cho Thanh Vận ăn sáng. Tiếp đó ra tiền điện giả làm tiên cô. Giả đến
giờ Tỵ một khắc thì xuống bếp sắc thuốc, chờ hắn uống xong mới có thể đi chợ
mua đồ ăn, mua đồ xong thì trở về làm bữa trưa, làm xong còn chưa vội thưởng
thức! Mấy món bồi bổ thân thể cho Thanh Vận đều nấu hết! Mà canh đương quy nhân
sâm là tốt nhất, không có cũng phải có!! Hơn nữa còn tự móc tiền túi của mình!!
Sau khi cho Thanh Vận ăn trưa
mới đến lượt ta, lúc này cơ hồ chỉ còn lại chút cơm thừa canh cặn, muốn sống
đành phải nuốt. Kế đó lại tiếp tục giả làm tiên cô, đến giờ Thân lại nháo nhào
xuống bếp! Làm ít điểm tâm nhẹ cho Thanh Vận, sắc thuốc!! Tiếp tục cho hắn uống
thuốc, sau đó lại ra tiền điện bói toán, cứ lặp lại như thế cho đến sau khi ăn
tối xong mới có thể nghỉ tay. Thanh Vận nay quả thực giống như một kẻ tàn tật
đứt tay đứt chân, chuyện gì cũng là ta làm thay hắn!
Ô hô, thực bi ai!
Cứ như vậy hết mấy ngày, ta
thật sự mệt mỏi, khó tránh khỏi việc nảy ra chút mưu ma chước quỷ.
Hôm nay ta kéo theo Đoạn Tang
Mặc vào phòng Thanh Vận. Điểm tâm là canh ngân nhĩ đậu đỏ, Thanh Vận mất máu
quá nhiều nên muốn bồi bổ khí huyết cho hắn, mặc kệ thận hắn có mệt hay không!!
Ta cẩn thận nâng Thanh Vận
dậy, kế đó lót một cái gối sau đầu cho hắn tựa vào. Xong xuôi ta vụng trộm đưa
bát cho Thanh Dạ bảo hắn vụng trộm đút giùm ta còn ta tựa vào giường Thanh Vận
nói chuyện tào lao vờ chứng minh người đang cho Thanh Vận ăn là ta...
"Sư phụ, người thấy canh
đậu đỏ hôm nay thế nào?" Chờ Đoạn Tang Mặc đút một muỗng, ta thuận miệng
hỏi.
Thanh Vận chầm chậm nuốt bột
đậu đỏ như son môi kia, nhẹ nói: "Hơi ngọt, lần sau bỏ ít đường lại một
chút, ngấy quá không tốt..."
"..."
Ta hít một hơi thật sâu cố
trấn tĩnh lại, vẻ mặt tươi cười trả lời: "Sư phụ nói phải..."
Ta đây là nén giận, Thanh Vận
lại ra vẻ bất mãn trước, đôi mắt vẫn trống rỗng như hố đen lúc trước nhưng ánh
mắt lại nhướn lên: "Thất nhi, sao hôm nay ngươi thô lỗ thế? Là chán ghét
vi sư sao?"
"Sư phụ sao lại nói vậy?"
Hai chữ chán ghét dành cho sư phụ thật sự rất thỏa đáng!
Thanh Vận cũng không đáp mà vươn
đầu ngón tay khẽ đặt lên bên miệng rồi nâng ngón tay lên.
Ta liếc mắt nhìn một cái thấy
trên đầu ngón tay là một ít bột đậu đỏ sậm...
Toát mồ hôi...
Ta ra dấu bảo Đoạn Tang Mặc ngừng
tay rồi đỡ lấy bát canh từ tay hắn để tự tay đút Thanh Vận. Hắn tuy mù nhưng
vẫn yêu cầu cao như vậy, ta còn biết làm gì khác?
Ta múc một muỗng canh đậu đỏ
canh nhẹ nhàng đưa đến môi Thanh Vận cẩn thận đút: "Sư phụ ngài thấy như
vậy đủ hòa nhã chưa?"
Thanh Vận nhíu mày, hơi kiêu
ngạo nói: "Được lắm..."
"..." Trán ta nổi
đầy gân xanh.
Nếu có thể, giờ phút này ta
muốn đạp chết Thanh Vận!!
"Thất nhi..." Thanh
Vận nuốt muỗng canh xong bỗng nhiên gọi ta một tiếng vô cùng thắm thiết.
"Sư phụ có chuyện
gì?" Ta mỉm cười đầy mai mỉa hỏi.
Biết rõ Thanh Vận lúc này
không thấy được nụ cười đó của ta nhưng ta vẫn tự bảo mình tươi cười ngọt ngào
như yêu cầu lúc trước của hắn. Miễn cho Thanh Vận kiếm cớ nói ta khi dễ hắn mù
lòa.
"Thất nhi... Ngươi có
biết, ngươi đã sớm là một phần không thể dứt bỏ khỏi sinh mệnh của vi sư... Cho
nên, nếu ngươi chán ghét vi sư hoặc có gì bất mãn với vi sư, vi sư đều có thể
cảm giác được..." Thanh Vận nói rất thê lương. Trong giọng nói còn có chút
nghẹn ngào, cặp mắt vô hồn kia cũng đỏ hoe.
"..."
Sư phụ, ngài sao có thể diễn
đạt như thế?
Thanh Vận cũng không chờ ta
đáp, tiếp tục bi thương: "Tuy sư phụ mù nhưng tâm còn sáng... Ngươi làm như
vừa rồi sẽ khiến sư phụ rơi lệ, khiến sư phụ khổ sở... Đau đớn..."
"Sư phụ, đồ nhi sai rồi!
Đồ nhi sai rồi, không được sao!! Đồ nhi cầu ngài, buông tha đồ nhi đi!!"
Đồ nhi biết mình không nên để
Đoạn Tang Mặc đút ngài ăn cho có lệ, cầu ngài buông tha đồ nhi đi!! Năm đó
Đường Tăng niệm chú kim cô với Tôn Ngộ Không chắc Tôn Ngộ Không cũng không
thống khổ như ta bây giờ đi!!
"Thất nhi không sai, là
sư phụ sai, là sư phụ mù lòa liên lụy Thất nhi... Cho nên Thất nhi chán ghét sư
phụ cũng là đương nhiên..." Thanh Vận vạn phần đau đớn nói, dứt lời khóe
mắt không biết làm sao lại nhỏ xuống một giọt nước mắt trong suốt.
"..."
Ta rốt cục hỏng mất.
Nhẫn nại tới mức này đã quá
sức chịu đựng, ta phát điên chạy ra khỏi phòng Thanh Vận, điên cuồng cào cấu
bức tường ở hậu viện.
Ta đời trước thiếu nợ Thanh
Vận cái gì! Kiếp này ông trời lại muốn trừng phạt ta như vậy!! Dù cho kiếp
trước ta làm chuyện hết sức táng tận lương tâm cũng xin người đổi biện pháp
trừng phạt đi, ta thật sự chịu không nổi!!
"Sư tỷ, ngươi bình tĩnh
một chút." Đoạn Tang Mặc không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau ta, cầm tay
ta không để ta tự mình hại mình.
"Sư đệ a!! Sư đệ
a!!" Giờ phút này ta đã tiến vào trạng thái điên cuồng, chỉ biết nếu mình không
phát tiết một chút sẽ điên mất thôi!! Bị Đoạn Tang Mặc cầm tay lại không thể tự
mình hại mình nên ta đành tàn phá Đoạn Tang Mặc một chút! Nếu ta không may mà
có người cũng không may giống ta thì ít ra cũng dễ chịu hơn.
Nghĩ vậy, ta liền tiến đến sát
tai Đoạn Tang Mặc, dồn hết sức lực hét lên với Đoạn Tang Mặc: "Sư đệ a a a
a!!!!..." Trong nháy mắt, cơn sóng siêu tạp âm xuyên thấu tai Đoạn Tang
Mặc.
Cả người Đoạn Tang Mặc nổi da
gà, bàn tay đang nắm tay ta cũng không khỏi run rẩy. Thế nhưng hắn vẫn ngây
ngốc không tránh né, để mặc âm thanh độc hại của ta dội thẳng vào tai hắn. Đến
khi cổ họng ta khô khốc, Đoạn Tang Mặc vẫn rất bình tĩnh nắm tay ta không rời.
Ta không khỏi buồn bực nhìn hắn.
Ôi chao mẹ ơi, vừa nhìn nhất
thời hoảng sợ. Mặt Đoạn Tang Mặc nhăn như mướp đắng...
"Ôi chao, sư đệ a... Sư
tỷ biết ngươi oan uổng..." Ta phá lệ đưa tay xoa đầu Đoạn Tang Mặc rất
tình cảm, ai thán nói.
Thật không hiểu Đoạn Tang Mặc
đời trước tạo nghiệt gì mới làm sư đệ kiếp này của ta...
Tương tự, đời này phải làm đồ
đệ của Thanh Vận, ta cũng không biết mình đã tạo nghiệt gì...
Hôm sau, không hiểu đầu Thanh
Vận hỏng hóc chỗ nào, bỗng phá lệ chan hòa, thân ái với ta.
"Thất nhi, mấy ngày nay
vất vả cho ngươi..." Thanh Vận thật vui mừng nói. Đầu thoải mái gối lên
đùi ta, hưởng thụ sự phục vụ chỉ dành cho khách VIP của ta.
"Đồ nhi không vất vả,
chỉ cần sư phụ vui vẻ là tốt rồi." Miệng có thể ngọt ngào bao nhiêu thì
ngọt ngào bấy nhiêu, miễn bị sai phái đi làm chuyện tệ hại gì khác. Mới vừa rồi
hắn nói đau đầu, bảo ta thay hắn xoa đầu khiến tay ta sắp gãy đến nơi!
"Việc tốt không biết có thật
hay không..." Thanh Vận có chút cảm thán nói.
"Chuyện gì có không?"
Ta buồn bực hỏi.
"Vô sự, sư phụ tùy tiện
nói thôi. Mệt không?" Thanh Vận rốt cục thức thời tựa đầu lên gối.
"Không phiền." Ta
khiêm tốn trả lời.
"Không phiền? Vi sư vốn muốn
nói ngươi bữa giờ rất vất vả, muốn cho ngươi ngủ một lát..." Thanh Vận
kinh ngạc nói.
Cho ta ngủ một lát...
Ta nhất thời cảm thấy một
trời hỗn loạn, hôm nay là ngày gì mà Thanh Vận hào phóng với ta vậy?
"Đương nhiên mệt! Đồ nhi
mệt chết đi, mệt chết đi! Rất muốn ngủ! A... Buồn ngủ quá..." Ta vội vàng
sửa miệng, cơ hội không hề mong đợi lại đến, trăm ngàn lần không nên bỏ qua!
Thanh Vận nhẹ cười, thân mình
khẽ nhích vào trong, sau đó vỗ vỗ vào khoảng trống vừa nhích ra, nói: "Vậy
lên đây đi."
"Lên? Làm sao lên được!!"
Ta trừng lớn mắt.
Ta bất quá chỉ muốn ngủ một lát,
mắc gì phải trèo lên giường Thanh Vận!!
"Thất nhi không phải tính
chợp mắt một lát sao?" Thanh Vận buồn bực hỏi.
"Đồ nhi đúng là muốn ngủ
một lát nhưng cũng không tính ngủ trên giường sư phụ a!!" Thanh Vận này sao
tự dưng lại đùa bỡn ta vậy? Cô nam quả nữ chung một phòng đã không nói, còn
muốn ngủ chung một giường! Tổ sư a...
"Thất nhi, chút nữa
ngươi phải chuẩn bị bữa tối, vi sư sợ ngươi về phòng ngủ sẽ trễ việc. Ngươi ở đây
ngủ vi sư còn có thể gọi ngươi dậy." Thanh Vận bình thản nói, dứt lời lại
vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo ta mau nằm xuống đó.
"Đồ, đồ nhi có thể về
phòng ngủ... Đồ nhi cam đoan, tuyệt không ngủ quên mà muộn giờ làm cơm
tối!" Ta cảm giác giờ phút này trong tiếng nói của mình còn có tiếng khóc
nức nở.
"Vậy nằm xuống đây ngủ
một chút hoặc ra tiền điện tiếp khách, Thất nhi ngươi tự chọn đi." Thanh
Vận nói nhẹ nhàng nhưng quyết không cho ta chối từ, dứt lời tung chăn nhắm mắt ngủ
khì, không hề để ý tới ta.
Ta đứng bên giường do dự một
hồi, nằm trên giường Thanh Vận hiển nhiên còn hơn ra tiền điện tiếp khách! Hơn
nữa, trước lạ sau quen! Ngày ấy lúc Thanh Vận sốt nhẹ, ta chẳng phải chỉ mặc
mỗi nội sam ôm hắn thôi sao! Bây giờ chỉ là nằm xuống chợp mắt! Có gì không
thể! Coi như ngủ chung với cha đi!
Nghĩ vậy ta bình tâm hơn rất
nhiều, cởi giày lập tức chui vào chăn Thanh Vận.
Giường Thanh Vận vốn lót
nhiều nệm hơn giường ta, lúc này còn được Thanh Vận ủ ấm, vừa mới chui vào đó đã
không còn lo lắng gì nữa, vừa mềm mại lại vừa ấm áp khiến con người ta bỗng
dưng lười biếng. Ta nhắm mắt đang tính tiến vào mộng đẹp thì lại nghe giọng Thanh
Vận bên tai.
"Cởi áo ngoài ra." Giọng
nói kéo dài ngượng ngập.
"Vì sao phải cởi!!"
Ta lập tức xoay người trừng mắt kháng nghị với Thanh Vận.
Cặp mắt vô hồn nhìn ta, nói thật
thản nhiên: "Nếu ngươi không cởi, lúc chui ra khỏi chăn bị lạnh rồi bị
bệnh thì làm thế nào?"
Thanh Vận nói vậy làm ta thấy
cũng có lý, nếu mặc đạo bào nằm ngủ, lúc thức dậy chắc chắn sẽ lạnh chết! Cho
nên vì sự ấm áp sau đó, ta đành run rẩy cởi áo ngoài ra. Biết rõ Thanh Vận đang
mù nhưng không hiểu vì sao ta thấy cặp mắt vô hồn kia lúc nhìn ta cư nhiên lóe
sáng không thể khắc chế?
Đến khi ta cởi ra chỉ còn mỗi
một bộ áo lót mới lại chui vào trong chăn. Vừa nằm xuống chợt thấy lo lắng lập
tức trỗi dậy...
"Sư phụ, ngươi xích vào
một chút." Ta bất mãn oán giận nói. Khi không xáp gần lại như vậy làm gì!!
"Trời lạnh, nằm xa quá
tạo kẽ hở trong chăn sẽ dễ bị cảm lạnh." Thanh Vận ung dung trả lời, sau
đó đưa tay qua bên hông ta, nắm thật chặt kẽ chăn rồi bàn tay đó cứ đặt bên
hông ta không rời.
"Sư phụ, xin dời tay của
ngài đi!!" Ta tận lực bình tĩnh phun ra câu này.
Ta nghiêm trọng cảm thấy ngay
từ đầu mình không nên đồng tình với chủ ý này của Thanh Vận mới phải!! Hắn không
phải là con hồ ly đi một bước đào một hầm dụ ta rơi xuống sao! Hôm nay sao ta lại
nghe lời hắn!! Giờ phút này ta tình nguyện ra tiền điện tiếp khách còn hơn nằm
chung với với Thanh Vận, hai người xấu hổ trên giường, không khí quỷ dị a!!
Ai ngờ Thanh Vận nghe xong không
những không bỏ tay ra, ngược lại còn có vẻ ái muội: "Sao nào, Thất nhi
thẹn thùng? Cũng không phải hồi đầu..."
"Cái gì gọi là không
phải hồi đầu?" Ta bỗng nhiên có cảm giác toát mồ hôi lạnh khi kề lưng
Thanh Vận, một dự cảm không ổn.
"Lúc vi sư hôn mê, không
phải Thất nhi ôm vi sư chặt như vậy sao? Hôm nay tự dưng lại thẹn thùng như
vậy? Chẳng lẽ Thất nhi thích tự chủ động?" Dứt lời, Thanh Vận lại nắm chặt
eo ta, kéo ta vào lòng hắn.
"Hơ, nói bậy!! Ai, ai
nói ta đã ôm sư phụ! Vu cáo!! Đó là vu cáo!!" Ta trả lời lộn xộn, cố gắng giãy
dụa trong lòng Thanh Vận. Lúc này đầu óc đã loạn như ma. Sao Thanh Vận biết ta
ôm hắn? Còn biết ta ôm hắn thật chặt từ phía sau?
Tổ sư a, xin người trừng phạt
miệng lưỡi độc ác kia đi!!
"Dạ nhi nói, chẳng lẽ Dạ
nhi lừa vi sư?" Thanh Vận thấy ta giãy dụa còn dám túm ta đặt dưới thân.
"A a a a!! Cứu mạng a!!!"
Giờ phút này ta cũng không thể làm gì khác, vốn dĩ tính kêu dâm tặc nhưng Thanh
Vận chẳng qua chỉ đặt ta dưới thân, ngay cả cưỡng hôn cũng không có, sao ta có
thể kêu là dâm tặc! Nhưng rõ ràng tư thế này không thích hợp!
"Thất nhi, đừng la..."
Thanh Vận ôm ta bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"A a a!!! Buông! Thanh
Vận chết tiệt! Buông a a a a!!" Ta phát điên quát lên. Mấy chuyện tôn sư
trọng đạo gì gì đó biến hết cho ta, bảo vệ sự trong sạch mới quan trọng nhất!
"Thất nhi, đừng la nữa, còn
la thì vi sư sẽ hôn ngươi..." Tiếng Thanh Vận mất kiên nhẫn vang dội bên
tai, kèm theo uy hiếp khó hiểu.
"..." Cả người ta run
lên...
Hôn ngươi, hôn ngươi, hôn
ngươi!!
Hai chữ này vang bên tai ta như
bị ma rủa, không ngớt quanh quẩn, hết lần này đến lần khác nhưng cũng thành
công khiến ta cũng không dám hé răng tiếng, ngay cả thở cũng không dám tưởng
chừng bị suy tim đến nơi, vừa như ngừng đập vừa muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng ta đành phải khuất
phục dưới dâm uy của Thanh Vận, bị giam cầm đáng thương trong ngực Thanh Vận, khóe
mắt nhỏ xuống một giọt nước mắt nóng hổi, yếu ớt hỏi: "Sư phụ, người, người
vì sao phải như thế... Vì sao phải đối xử như thế..." Quả thực là nhỏ lệ
kêu oan mà!
Theo lý thuyết, sau khi Thanh
Vận bị mù, ta chưa bao giờ hầu hạ hắn trễ nãi, thậm chí còn vì hắn mà mở miệng ký
khế bán mình cả đời chăm sóc hắn, thiếu điều hầu hạ hắn lên tận trời cao. Nhưng
vì sao... Vì sao Thanh Vận đối xử với ta như thế...
Đồ tiểu nhân lấy oán trả ơn...
Thanh Vận nghe ta rơi lệ lên
án xong bỗng phá lệ thở dài một tiếng thất bại, nổi giận hỏi: "Thất nhi,
chẳng lẽ ngươi vẫn chưa phát hiện sư phụ thích ngươi sao?"
"..."
A...
Thanh Vận mới vừa nói gì?
Hắn thích ta...
Tim nhảy mạnh một nhịp, rối
loạn như bị ai giáng một cú thật mạnh.
Tuy ta từng hoài nghi Thanh
Vận thích ta nhưng rất nhanh liền tự phủ quyết. Dù sao ta chỉ là một đồ đệ
không biết gì khác ngoài nấu cơm giặt giũ mà thôi, sao Thanh Vận thích ta được?
Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ mấy lời ái muội hắn nói là thực. Nhưng lúc này
Thanh Vận chính miệng thừa nhận, ta lại cảm thấy hoang mang rối loạn, hoang
mang rối loạn...
"Thất nhi thì sao? Thất
nhi có thích sư phụ không?"
Còn chưa chờ ta tiêu hóa xong
nỗi sợ khiếp đảm này, giọng nói mềm mại của Thanh Vận lại vang vọng bên tai, kế
đó là một cái hôn dịu dàng, từng chút từng chút rồi cuối cùng dừng lại bên vành
tai...
Hơi thở lành lạnh phảng phất
bên tai, cơ thể ta tự nhiên mềm oặt xuống một cách khó hiểu, ngay cả hơi thở
cũng bắt đầu hỗn loạn. Trời ạ, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ có chuyện!
Ta nhanh tay dùng sức đẩy Thanh
Vận ra: "Thanh Vận, mau thả ta ra!"
"Nếu vi sư không thả thì
sao!" Thanh Vận hỏi có chút cố chấp.
Ta cố gắng khiến mình tỉnh
táo, nếu Thanh Vận thích ta thật, rõ ràng giờ phút này ta nên chiếm thượng
phong a! Vì sao cứ để mặc hắn hiếp đáp?
Ta hít một hơi thật sâu để bình
tĩnh lại, sau đó lạnh lùng nói với Thanh Vận: "Sư phụ, người với ta là
thầy trò, thầy trò yêu đương không chỉ không đúng mà còn khiến người đời không
dung thứ!! Sư phụ cũng có thể cố ý làm thế thì thật có lỗi, đồ nhi không thể
đáp ứng chuyện trước đó với sư phụ được nữa. Từ nay về sau, đồ nhi sẽ tránh xa
sư phụ!!"
"Thất nhi, chán ghét vi
sư sao?..." Thanh Vận cúi đầu hỏi.
"Đồ nhi không chán ghét
sư phụ nhưng tuyệt đối sẽ không thích sư phụ!..."
Ai, nếu thích Thanh Vận, nửa
đời sau sẽ tiêu tan! Chờ bị áp bức đến chết đi!!
Ta sầm mặt, ta tuyệt đối
không có khuynh hướng thích bị ngược...
"Thất nhi thích..."
Thanh Vận nỉ non cố chấp, cổ họng bỗng có vẻ chua chát.
Ta nghe Thanh Vận chấp nhất,
thật không hiểu hắn tự tin không biết trời cao đất rộng hay dạy dỗ không nên. Nếu
đồ đệ cứ mù quáng tuân theo lệnh sư phụ như thế cũng không ổn. Vì thế, ta quyết
định làm Thanh Vận dũng cảm đối mặt sự thật.
"Sư phụ, nếu muốn đồ nhi
thích người, trừ phi thấy được đáy sông Hoàng Hà! Nếu không tuyệt không khả
năng!!"
Lúc nói ra một câu quyết
tuyệt thế này, ta cảm thấy toàn thân sung sướng...
Nếu Thanh Vận có thể làm Hoàng
Hà cạn đáy, ta đây có thể rời đi, nếu không thể làm Hoàng Hà cạn đáy, ta đây
không có lý do gì phải thích hắn!
Thanh Vận chết tiệt, Thanh
Vận thối tha, ta cũng không tin không đấu lại ngươi!!
Thanh Vận nghe xong trầm mặc
nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng mà nỉ non nói: "Sẽ thích, Thất nhi sẽ thích...
Chúng ta... Có thời gian cả đời mà..."
"..."
Ta rốt cục đã tăng thêm hiểu
biết sâu sắc về sự không biết xấu hổ của Thanh Vận thối tha.
Dứt lời, Thanh Vận lại chủ
động buông lỏng tay ra, nghiêng người quay vào vách, đưa lưng về phía ta thản
nhiên nói: "Nếu Thất nhi tự nguyện, cứ ngủ tại đây một lát đi, vi sư sẽ
không có gì quá phận với ngươi. Nếu không muốn thì về phòng ngủ đi..."
Ta vừa nghe xong câu này của Thanh
Vận nhất thời như được đặc xá, có thể chạy mà không chạy là đầu heo!! Ta vội
vàng cầm đạo bào để bên cạnh cuống quýt mặc vào, chạy trối chết ra khỏi phòng
Thanh Vận.
Trải qua này một phen khiến
người ta xấu hổ như vừa rồi, ta thấy Thanh Vận sẽ tự dưng yếu ớt, hơn nữa không
dám nhìn thẳng hắn, chỉ cần ánh mắt Thanh Vận rơi xuống người, ta cam đoan lập
tức quay đầu bỏ chạy.
Ai da, rõ ràng người bị cự
tuyệt cũng không phải là ta...
Mới đó đã đến cuối năm, ta với
Đoạn Tang Mặc còn có Thanh Dạ cũng bận việc hơn, đặt mua đồ tết còn phải quét
tước Thanh Vận Quan hoàn toàn sạch sẽ. Vì thế đươn nhiên cũng tránh mặt Thanh
Vận được, hai người như biến thành hai kẻ nhút nhát, cuối cùng ngay cả Thanh Dạ
phát hiện khiến ta vô cùng xấu hổ.
Đêm ba mươi, ta dìu Thanh Vận
vào nội điện, thầy trò bốn người vây quanh sưởi ăn lẩu xem như cơm tất niên.
Bất quá lần này ta có làm mấy món ăn đàng hoàng, chủ yếu là cá, ngụ ý năm nào
cũng dư dả và còn mua hai bầu rượu.
Sức khỏe Thanh Vận vừa khởi
sắc, nếu uống rượu chắc chắn sẽ ho đến chết khiếp, vì thế ta chết sống cũng không
cho hắn uống. Thanh Vận không nói gì, chỉ nhìn ta thản nhiên hỏi: "Thất
nhi đây là quan tâm sư phụ sao?"
Ta bất chợt cảm thấy tự trọng
bị đả kích, mặt dày đáp lại một câu: "Phi, ai quan tâm ngươi!!"
Thanh Vận nghe vậy có chút tức
giận giơ chén rượu uống cạn, sau đó ho đến bạc tóc. Ta bất đắc dĩ tính giúp hắn
thuận khí, ai ngờ lại bị đẩy ra.
"Khụ... Không phải ngươi
không quan tâm sao? Khụ khụ... Còn quan tâm vi sư làm gì?" Mặt Thanh Vận hơi
ửng đỏ, cũng không biết là ho đến đỏ mặt hay giận quá đỏ mặt.
"Tốt lắm, tốt lắm, là đồ
nhi sai rồi được không? Đồ nhi quan tâm, đồ nhi vô cùng quan tâm..." Ta
rốt cục bại trận.
Theo lý thuyết, Thanh Vận bị
thương thì có hại cho hắn, nào liên quan gì đến ta! Vì sao ta phải nóng vội như
thế, thật sự khiến người ta nghẹn ngào không nói mà.
Thanh Vận lúc này mới xem như
hài lòng chút đỉnh, ta nhanh tay giúp hắn thuận khí, kế đó lại rót một ly nước
ấm cho hắn uống.
Sau khi ăn tất xong là đốt
pháo đón giao thừa nhưng bên ngoài còn tuyết rơi, ta sợ Thanh Vận gặp lạnh sẽ
bệnh thêm, vì thế lại bắt đầu giảng giải đạo lý với Thanh Vận.
"Sư phụ, ban đêm trời
rất lạnh, chi bằng đồ nhi dìu người về nghỉ trước?"
"Thất nhi, tối nay chính
là giao thừa. Các ngươi nhẫn tâm dạo chơi bên ngoài, để mặc vi sư một mình nằm trên
giường cô quạnh khó ngủ sao?" Thanh Vận thổn thức vô cùng thương cảm.
Cô quạnh khó ngủ...
Sư phụ, chẳng lẽ ngày xưa người
ngủ chung với ai sao?
"Sư phụ, không phải đồ
nhi không cho người ra ngoài, người hẳn tự biết thân mình, nếu tối nay ra cửa,
đồ nhi cam đoan ngày mai người lại nằm trên giường không dưới nửa tháng."
Ta tận lực dốc tình lấy ý, hy vọng có thể khuyên nhủ Thanh Vận.
"Nhưng tối nay là giao
thừa, vi sư không tính một mình trong phòng..." Lúc Thanh Vận nói câu này,
trên mặt lộ ra một chút lạc lõng, cô đơn mà ngay cả ta cũng không rõ có bao
nhiêu thật giả trong đó.
Ta nghĩ Thanh Vận chắc cũng
không phải cố tình gây sự, ta với Thanh Dạ, Đoạn Tang Mặc vui chơi bên ngoài
huyên náo nhưng lại để cho Thanh Vận một mình về phòng ngủ có hơi tàn nhẫn. Dù
sao Thanh Vận không thấy gì nên yếu đuối hơn người thường cũng là lẽ đương
nhiên. Nếu ta là đồ đệ của hắn, chỉ có thể cắn răng cam chịu!!
"Vậy đồ nhi đưa người về
phòng ngủ trước, chờ người an giấc mới đi chơi, được không?"
Ta rơi lệ đầy mặt, đây đã là nhượng
bộ lớn nhất của ta! Ai bảo ta hại Thanh Vận mù mắt!!
Chút áy náy này chỉ sợ theo
ta cả đời, không thể nào giảm bớt được...
***