4 thg 5, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 41

Nụ hôn đầu của đạo trưởng

Ta toàn thân cứng ngắc nằm trên giường, hơi chạm vào cánh tay Thanh Vận và cảm giác được từng đợt run nhẹ của hắn, tim không ngừng đập thình thịch như nai con bị rượt đuổi. Ta thầm mắng mình bất tài, ngủ chung với cha mình một bữa thì có sao đâu? Cứ nằm cách xa như vậy e rằng nằm đến sáng mai cũng vô dụng!

Ta hít một hơi thật sâu trấn áp cảm xúc, kế đó chậm rãi nghiêng người. Vì Thanh Vận bị thương sau đầu nên phải nằm nghiêng, ta chậm rãi dán mình lên lưng hắn, ôm thân hình đang run run của hắn.

Cơ thể Thanh Vận cũng không lạnh lắm nhưng vẫn run rẩy không ngừng, nội sam cũng hơi ẩm ướt vì mồ hôi lạnh. Ta vừa dán mình lên lưng hắn thì cơ thể của Thanh Vận lập tức nhích lại gần một cách không tự chủ. Ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng nên ép sát vào lưng hắn. Ngay cả ta cũng không biết mình muốn sưởi ấm cho hắn hay muốn ép chết hắn...

Thanh Vận bị ta ép sát nên hơi ngộp, tính giãy dụa muốn thoát ra khiến ta trượt sang một bên. Ta không bận tâm đến chuyện đó mà vội vàng che kín đầu hắn để khi hắn quay đầu khỏi làm động vết thương. Cũng may Thanh Vận xoay người qua bên kia, vì thế ta cũng mặc kệ, dù sao vẫn nằm nghiêng không thoải mái chút nào.

Ta ôm chặt thân mình đang run rẩy của Thanh Vận lần nữa, kỳ này hắn không giãy dụa, ngoan ngoãn để ta ôm. Một lát sau thân mình Thanh Vận cũng dịu lại đồng thời tay ta bị một đôi tay hơi lạnh cầm chặt. Kế đó ta nghe được một câu khiến lòng can đảm của ta rơi vào vực sâu vạn trượng.

"Mẹ..." Tiếng gọi chua xót, có chút bất lực.

"..."

Ta tha thiết tự hỏi gân xanh của mình gần đây có khoẻ hay không. Đám gân xanh nói cho ta biết bọn nó khỏe lắm, thứ không khỏe là trái tim của ta, nó có chút bi thương vì một hoàng hoa khuê nữ đã thất thân sưởi ấm cho người ta còn bị gọi là mẹ...

"Mẹ..." Thanh Vận hơi bất an vì không ai đáp lại nên lại gọi thêm tiếng nữa, bàn tay cũng xiết chặt hơn.

Ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh. Ta âm thầm nhắc mình bình tĩnh, Thanh Vận gọi ta là mẹ chứng tỏ đang thấy ấm áp. Đây là dấu hiệu không tốt mà cũng không xấu, nó khiến ta biết hắn chịu nhiều áp lực rất lớn.

"Ngoan, Vận nhi ngoan... Mẹ ở đây..." Lần này rốt cục gân xanh cũng thân thiết ra chào hỏi ta, ta cố gắng trấn an gân xanh, nói cho chúng biết ta là bụng tể tướng có thể chèo thuyền, không thể so đo với người đang mê man, thiếu tỉnh táo.

Thanh Vận nghe ta đáp lại mới dằn nỗi sợ hãi xuống rồi an tâm ngủ tiếp nhưng vẫn nắm chặt tay của ta không buông...

Ta ôm Thanh Vận cố gắng nguôi ngoai 'vui sướng' vì được làm mẹ người ta, hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi buồn ngủ và ngủ thiếp đi. Ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của ta là thì ra nằm trên giường có lợi hơn gục dưới đất.

Trời sáng, ta bị đánh thức bởi tiếng rớt của một vật nặng. Ta ngái ngủ mở mắt ra nhìn hai người trước mặt, Thanh Dạ hơi mệt mỏi còn Đoạn Tang Mặc vẫn tuấn mỹ như thường. Tuy diện mạo hai người khác nhau nhưng giờ phút này thái độ nhìn ta rất khó tin. Phải nói biểu tình của Đoạn Tang Mặc là kinh ngạc nhất, ánh mắt trừng lớn còn miệng thì có thể nhét được một quả trứng gà vào.

"Mọi người sao vậy?" Ta mê man nhìn hai người đang vô cùng khó hiểu.

Giường cũng hơi lộn xộn, gối đầu không có nhưng đã làm sao? Đến tột cùng là vì sao? Ta vắt hết óc suy nghĩ. Khi ta lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của hai chữ vì sao thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh...

Lúc này đây, ta quần áo không chỉnh tề nằm trên giường Thanh Vận, đáng buồn hơn là không biết từ khi nào ta từ tư thế ôm lưng Thanh Vận chuyển thành áp lưng vào lòng hắn. Đầu gối lên tay Thanh Vận, như uyên ương gần gũi nhau.

Thanh Vận hôn mê bất tỉnh đương nhiên sẽ không để mặc ta làm càn, vậy thì chỉ có thể khẳng định ta đã chủ động ép uổng Thanh Vận! Vỡ lẽ ra điều này xong thật ta chỉ muốn chết cho rồi...

"Ha ha... Sư huynh... Sớm a... Sư đệ... Thật sớm thật sớm..." Ta gượng cười ngồi dậy, kì thực lưng đã lạnh như băng.

Chuyện này không cần giải thích cũng đừng mong che giấu, sự thật đã hiển hiện trước mắt! Ta chủ động ép uổng Thanh Vận là thật!!

Thanh Dạ trầm mặc quay lưng lại với ta ôn nhu nói: "Tiểu Thất, mau mặc quần áo, đừng để cảm lạnh..." Dứt lời xoay người ra ngoài.

Giờ chỉ còn lại mỗi xú tiểu tử Đoạn Tang Mặc vẫn đeo bộ mặt khó tin nhìn ta, đôi môi mỏng méo xệch, mấp máy muốn nói nhưng chẳng thành lời. Thanh Dạ vốn đã ra khỏi phòng từ lâu bỗng quay lại lôi Đoạn Tang Mặc ra ngoài.

Lúc này ta mới cảm thấy hơi lạnh bèn vội cầm đạo bào để bên giường tính mặc vào, đúng lúc nhìn lại mình lúc này quần áo xộc xệch, thậm chí một vạt áo hở ra đến tận xương quai xanh, lộ hơn phân nửa phong tư xinh đẹp tuyệt trần.

Đen mặt...

Kỳ thật từ lúc ta trèo lên giường Thanh Vận đã xem như thất thân! Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đón nhận bốn chữ ‘tàn hoa bại liễu’ này! Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể sánh ngang bốn chữ ‘dâm oa đãng phụ’ thôi sao?

Danh tiết mất sạch trong một đêm quả là một sự thật quá tàn nhẫn...

Ta ôm suy nghĩ này trong đầu, uể oải đứng dậy. Thanh Vận vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, ta sờ sờ trán hắn thấy đã hết sốt nên mới yên lòng. Nhưng Thanh Vận không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Rốt cục ta hết hy vọng buông hắn ra, vừa bước xuống giường tính xỏ giày vào đã thấy dưới đất văng đầy mảnh kẹo gương.

Không cần nghĩ cũng biết là của Đoạn Tang Mặc mua đến tính tạo bất ngờ cho ta, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy ta với Thanh Vận cô nam quả nữ cùng nằm một giường nên khiếp sợ đánh rơi. Nhưng đây không phải lỗi của ta mà? Chẳng lẽ bảo ta thấy Thanh Vận chết mà không cứu? Hơn nữa, do hắn không gõ cửa đã tùy tiện xông vào! Nếu biết gõ cửa thì đã không chứng kiến cảnh tượng không này rồi?

Ta yếu ớt lê từng bước ra mở cửa phòng. Không ngoài dự đoán, Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc đang chờ ở ngoài cửa. Thanh Dạ nhìn ta vẫn không khác gì ngày thường khiến ta không khỏi tức giận, xem ra Thanh Dạ quả thực không hề quan tâm ta ngủ với ai, sự thật như thế quá tàn nhẫn.

Nhưng vì sao Đoạn Tang Mặc nhìn ta có vẻ... Đau đớn vô cùng?

"Sư huynh, huynh chăm sóc sư phụ một lát, ta về đạo quán lấy vài thứ." Dứt lời ta kéo Đoạn Tang Mặc ra khỏi huyện nha.

Đến giờ Thanh Vận còn chưa tỉnh lại, chỉ sợ cơ hội tỉnh lại quá xa vời, hy vọng duy nhất chỉ đành ký thác vào Càn Khôn Bí Ngữ. Còn mấy ngày nữa nên phải nghiên cứu trước, đừng để đến tận đêm trăng tròn lâm trận mới xem, đẩy mình vào thế nước tới chân mới nhảy, không chừng sẽ bị chê cười giống Thanh Vận ngày đó.

Dọc đường đi, Đoạn Tang Mặc không nói một câu, mặc ta lôi đi. Ta cũng hơi phiền não, cặp mắt đau xót vừa rồi không phải tưởng tượng. Ta là thầy dạy vỡ lòng chuyện nam nữ cho Đoạn Tang Mặc, ngoại trừ ta với mẹ hắn ra, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào khác, không biết hắn có lầm tình cảm sư tỷ đệ thành tình yêu nam nữ không đây?

Lần trước ta vờ xấu hổ đuổi hắn đi, lúc này phải dùng chiêu gì đây? Chẳng lẽ nói ta với Thanh Vận thật tâm yêu nhau, cầu ngươi thành toàn?

Không không không, ta điên khùng gì chứ!

Cho dù muốn gạt Đoạn Tang Mặc cũng không nên dính líu đến Thanh Vận xấu xa! Chuyện đó thật thiếu suy nghĩ!!

Hai người trầm mặc trở về đạo quán, vừa bước vào đạo quán tính về phòng Thanh Vận thì cánh tay ta lại bị Đoạn Tang Mặc giữ chặt.

"Sao vậy? Sư đệ?" Ta quay đầu buồn bực hỏi.

Đến lúc tính sổ?

Ta vẫn chưa làm gì sai trái với Đoạn Tang Mặc a...

Đoạn Tang Mặc thần sắc phức tạp nhìn ta, hỏi gặn từng chữ một: "Sư tỷ thích sư phụ sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!!" Ta giận!

Ta tệ vậy sao! Thích cái loại hay ra vẻ đạo mạo như Thanh Vận?!?!

"Nếu không thích thì vì sao ngủ chung với sư phụ? Chẳng lẽ tính sinh con với sư phụ?" Đoạn Tang Mặc dây dưa không ngừng.

"Phụt..." Ta nghe xong không nhịn được nên bật cười thành tiếng.

Đoạn Tang Mặc ăn nhầm thứ gì sao! Ngủ chung sẽ sinh con, vậy nạo thai bao nhiêu cho vừa? Thật không hiểu Đoạn Tang Mặc rất ngây thơ hay ngu ngốc...

"Sư tỷ cười cái gì?" Đoạn Tang Mặc hờn giận nhăn mặt.

Xem ra ta phải dạy dỗ tiểu sư đệ đơn thuần này đến nơi đến chốn mới được...

Ta ra vẻ ngả ngớn vươn tay nắm cằm Đoạn Tang Mặc, cười duyên nói: "Sư đệ, nam nữ chỉ cần ngủ chung là sinh con đơn giản vậy sao?" Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo sao? Nam nữ ngủ chung ngoại trừ sinh con còn có thể bị nhốt rọ heo thả trôi sông đó...

Đoạn Tang Mặc kinh ngạc vì bị đùa giỡn nhưng rồi cặp mắt trở nên thâm trầm khác thường, ánh mắt bỗng sắc bén: "Không chỉ sinh con đơn giản như vậy... Chẳng lẽ sư tỷ và sư phụ còn làm thế này sao?" Dứt lời, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Tang Mặc kéo vào lòng, ngay sau đó môi bị một thứ mềm mềm lạnh lạnh ngăn lại.

"..." Ta khiếp sợ mở to mắt nhìn cặp mắt đen nhánh trước mặt, toàn thân cứng ngắc.

Trong đầu chỉ còn sót lại một kết luận đó là...

Ta bị Đoạn Tang Mặc lợi dụng!

Bờ môi bị chặn lại một cách ngờ nghệch, lúc ai đó cáu giận khẽ cắn ta, rốt cục ta hết khiếp sợ và định thần lại, kịp thời đẩy Đoạn Tang Mặc ra trước khi hắn muốn tiến thêm bước nữa. Ta sờ đôi môi rồi đau đớn nhìn Đoạn Tang Mặc.

Ta vẫn nghĩ Đoạn Tang Mặc là sư đệ đơn thuần dễ bị tổn thương nhưng đã quên hắn cũng là một nam nhân! Nam nhân tất cả đều là sói!! Cừu nhỏ, thỏ nhỏ gì đó căn bản không tồn tại, ta còn ngây ngốc bị vẻ ngoài hiền lành của Đoạn Tang Mặc đánh lừa!!

Rơi lệ đầy mặt...

Tổ sư tại thượng, đây chính là nụ hôn đầu của ta...

Đoạn Tang Mặc thấy ta khiếp sợ còn thản nhiên tự đắc, cười cười hỏi ta: "Cho nên, sư tỷ hiện tại còn xấu hổ khi thân mật với ta sao?"

"..."

A a a a...

Ta muốn bứt tóc...

Tiểu tử Đoạn Tang Mặc này được tiện nghi lại còn dám khoe mẽ...

Ta hận mình ngày đó không nên vờ xấu hổ với hắn, hận mình không nên đùa giỡn với đại sói xám giả làm cừu non. Nếu ông trời cho ta một cơ hội nữa, ta tin mình sẽ xem Đoạn Tang Mặc là sói mà hết sức đề phòng.

Nhưng giờ nói gì cũng đã quá muộn...

Sói đã đến...
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 40

Đạo trưởng cẩu huyết

"Sư phụ ~~~~~~~~" Ta hô lên đau đớn tận tâm can, lập tức xông đến, dốc toàn sức đỡ Thanh Vận dậy.

Từng giọt máu đỏ tươi từ sau đầu Thanh Vận nhỏ xuống bất tận như nước sông, liên miên không dứt, như thể không vắt cạn máu trong người Thanh Vận sẽ không ngừng lại.

Đây là huyện nha, nếu Thanh Vận chết như vậy, ta đây sẽ không có cơ hội hủy thi diệt tích! Đến lúc để huyện thái gia bắt gặp, đúng thật là hết đường chối cãi! Thanh Vận vẫn chưa có hành động xâm hại gì đến ta, đương nhiên không thể viện cớ chống lại để tự vệ. Nếu xem như là tai nạn ngoài ý muốn thì cũng phải chịu trách nhiệm! Nhẹ thì vào tù, nặng thì lấy mạng đền mạng.

Ta nghĩ vậy nên không cầm được nước mắt, ôm 'thi thể' Thanh Vận bắt đầu gào khóc thảm thiết: "Sư phụ, người đừng chết, người trăm ngàn lần không thể chết! Người chết rồi đồ nhi phải làm sao bây giờ! Đồ nhi không thể không có người a..."

Tổ sư trên cao, ta thật thê thảm quá.

Chỉ cần này Thanh Vận không sao, sau này ta làm trâu làm ngựa cho hắn cũng không oán than. Ta chỉ muốn Thanh Vận bình an, ta không muốn vào nhà giam cắn bánh ngô khô khan, đeo gông lên cổ...

Ta một mình khóc lóc thương tâm, ai ngờ Đoạn Tang Mặc đang đứng bên cạnh bỗng nói thật cẩn thận: "Sư tỷ, nếu người còn khóc như vậy mãi, sư phụ sẽ thật sự không cứu được..."

Nhờ Đoạn Tang Mặc nhắc nhở, rốt cục ta mới bình tâm lại, mau chóng quay qua bảo Đoạn Tang Mặc: "Đúng! Đúng! Mau, mau tìm đại phu! Nhanh đi!!"

Đoạn Tang nghe ta dặn xong liền vội vàng chạy ra ngoài tìm đại phu. Mà Thanh Dạ cũng vì biến cố này mới tạm thời quên nỗi đau về Diêu nhi, lập tức đỡ Thanh Vận từ tay ta, sau đó lấy khăn tay trong tay áo bịt vết thương sau đầu Thanh Vận, cố hết sức cõng Thanh Vận ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tiểu Thất đừng khóc, sư phụ cần trị liệu. Muội mau đi thông báo cho tri huyện một tiếng, xin mượn một phòng khách."

"Được." Ta lập tức trả lời đầy vẻ hoang mang lo sợ, giờ phút này chỉ cần có thể cứu Thanh Vận, bảo ta làm gì cũng được.

Huyện thái gia cũng là người thông tình đạt lý, thấy Thanh Vận bị trọng thương sau đầu hôn mê bất tỉnh lập tức tìm một phòng để Thanh Vận nằm nghỉ. Ta nóng lòng ngồi xổm bên giường bịt miệng vết thương của Thanh Vận, nước mắt cứ rơi xuống, không tài nào dừng được.

Ta có tội, ta là tội nhân thiên cổ...

Nếu Thanh Vận cứ vậy mà chết, ta tuyệt không muốn chết theo!!

May mà huyện nha ở ngay tại thị trấn, không cần chờ đợi lâu thì đại phu đã được Đoạn Tang Mặc mời đến, sau khi thấy đầu Thanh Vận đầy máu thì hơi biến sắc, kế đó huyên thuyên toàn mấy lời vô nghĩa. Đến khi ta sắp phát điên mới bắt đầu trị liệu. Thật vất vả mới cầm máu, bôi thuốc băng bó xong đã mất gần hai canh giờ, nước trong chậu cũng đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Thật vất vả chờ đại phu xong việc, ta vội vàng chạy lại hỏi: "Đại phu, sư phụ ta thế nào!!"

Đại phu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, sắc mặt nghiêm trọng thở dài rồi mới chậm rãi nói: "Tuy đã cầm máu nhưng miệng vết thương quá lớn nên mất máu rất nhiều. Hơn nữa nội thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại có di chứng gì thì lão phu cũng không rõ."

Đại phu nói xong, ta nghe như sét đánh bên tai.

Cái gì gọi là ‘sau khi tỉnh lại có di chứng gì thì lão phu cũng không rõ’? Hắn là đại phu cũng không biết thì tiểu dân đầu húi cua như chúng ta phải làm sao? Nếu Thanh Vận ngủ luôn không tỉnh, thành người thực vật...

Kỳ thật ta biết, ta đã đoán biết...

Y học thời này lạc hậu như vậy. Lần trước Đường Thất tiền nhiệm chỉ trầy chút da trán đã hôn mê bất tỉnh. Lần này vết thương sau đầu Thanh Vận lớn như cái động, có thể cầm máu được đã cám ơn trời đất, còn sau khi tỉnh lại thế nào thì có ai có thể đoán được chứ?

Nếu từ nay về sau Thanh Vận biến thành người thực vật thì phải làm sao đây?

Ta buông người xuống đất, toàn thân mềm nhũn...

"Đại phu, van cầu người! Dù thế nào cũng van người nhất định phải cứu sư phụ ta, sư phụ ta ngày thường luôn làm vui lòng người khác hơn nữa chân thực, nhiệt tình tạo phúc, người nhẫn tâm làm nhìn sư phụ mê man bất tỉnh mãi vậy sao?" Ta quỳ trên mặt đất, níu quần đại phu cầu xin. Giờ phút này ta đã quỳ gối ngay dưới trường bào của đại phu.

"Đại phu, chỉ cần người cứu được sư phụ, bần đạo nguyện... Nguyện..." Nói đến đây, ta hơi chần chừ.

Chuyện lấy thân báo đáp tuyệt đối không được! Trâu già gặm cỏ non là chuyện thối tha, xấu hổ nhất trên đời! Phải đổi sang cái khác!!

"Nếu người cứu được sư phụ, sau này người hoặc là phu nhân của người, con ruột hay con rể đến Thanh Vận Quan bói toán cầu phúc, bần đạo nhất định không lấy một xu! Nếu là thân thích được giới thiệu tới, bần đạo cũng chỉ lấy một ít tiền làm bùa chú mà thôi." Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếu để Thanh Vận biết được, tuyệt đối sẽ nhéo mũi ta, nói ta mua bán lỗ vốn...

"Sư tỷ..." Đoạn Tang Mặc nhất thời cảm động đến rơi lệ vì đạo đức cao đẹp của ta lẫn tình cảm thầy trò sâu đậm mà ta dành cho Thanh Vận.

"Sư đệ..." Ta đau tận tâm can gọi Đoạn Tang Mặc một tiếng, hai sư tỷ đệ ôm nhau mà khóc đến trời long đất lở, bốn phương mịt mờ.

Đại phu nhìn cảnh hai ta khóc rống bắt đầu áy náy: "Ai... Không phải lão phu không trị được, quả thật Thanh Vận đạo trưởng bị thương quá nặng, lão phu cũng bất lực. Chi bằng Đường Thất đạo trưởng thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ đi..." Dứt lời, còn ra vẻ tiếc hận thở dài một tiếng.

Ta buông Đoạn Tang Mặc ra, lau nước mắt trên mặt, bình tĩnh nhìn vị đại phu sắp sáu mươi trước mắt.

Chi bằng Đường Thất đạo trưởng thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ đi...

Vì sao câu này ta nghe quen tai đến thế?

Hình như lúc Đường Thất tiền nhiệm hôn mê bất tỉnh ba ngày, đại phu kia cũng bảo bọn họ thắp thêm mấy nén nhang cầu tổ sư phù hộ?

Nói cách khác...

Lang băm lần trước chính là tên lang băm này?

"Vậy làm phiền đại phu, sau này cũng không cần đại phu lo lắng! Sư đệ, tiễn đại phu!!" Ta tận lực đè mớ gân xanh sắp nổi lên cuồn cuộn, ra vẻ tôn kính trưởng bối. Nếu trong thời gian uống một chén trà mà đại phu không biến khỏi tầm mắt của ta, ta đây không thể cam đoan mình sẽ không hóa thành bạo long dọa hắn điên cuồng một phen!!

"Được." Đoạn Tang Mặc nghe xong ngẩng đầu đứng lên, đưa tay làm dấu mời đại phu đi ra.

Nhưng khiến ta kinh ngạc là trên mặt Đoạn Tang Mặc không hề có lấy một giọt nước mắt, cặp mắt chỉ hơi ửng đỏ. Chẳng phải vừa rồi hai tỷ đệ ôm nhau khóc đến mịt mù luôn sao? Vì sao lúc này trên mặt không hề có nước mắt?

Sư phụ bị thương ra nông nỗi này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thật không hiểu ngày thường Thanh Vận đối đãi không tốt với Đoạn Tang Mặc hay Đoạn Tang Mặc máu lạnh quá mức. Nhưng ta thấy nên tin vào lý do đầu tiên vì nhân phẩm Thanh Vận thật sự là...

Ta nhìn Đoạn Tang Mặc tiễn bước đại phu rồi nhìn lại Thanh Vận đang hôn mê trên giường chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, giống như một thi thể đóng băng.

Nếu ta nhớ không lầm, lần trước Đường Thất tiền nhiệm hôn mê bất tỉnh là lúc Thanh Vận dùng bùa chú gọi hồn, tuy có chút sai lệch khiến ta đổi hồn với Đường Thất tiền nhiệm. Đúng vậy, chính là phép triệu hồi hồn phách. Hơn nữa phải làm phép vào đêm trăng tròn, lúc âm khí mạnh nhất, nếu không sẽ hoán đổi hồn phách với kiếp sau. Hôm nay đã là ngày mười tháng mười hai, cách rằm chỉ còn năm ngày. Nếu năm ngày sau Thanh Vận vẫn hôn mê bất tỉnh, e rằng chỉ có thể thử dùng cách này.

Vốn dĩ Thanh Vận vì che giấu chuyện Cầm Nhiên mượn xác hoàn hồn nên nói nàng mắc bệnh hiểm nghèo nhưng hôm nay Thanh Vận bị trọng thương như thế, đương nhiên chuyện nói dối thành ra không đánh mà khai.

Ta vì bảo toàn chiêu bài đạo pháp cao thâm của Thanh Vận lẫn hào quang tiên cô hạ phàm của mình nên lúc huyện thái gia hỏi nguyên nhân bị thương của Thanh Vận, ta đành đem hết tội danh trút lên người Đoạn Tang Mặc. Ta nói khi đang chữa trị cho Cầm Nhiên bỗng yêu tính nổi lên, Đoạn Tang Mặc pháp lực chưa đủ nên suýt bị thương, Thanh Vận vì cứu Đoạn Tang Mặc mà đỡ thay hắn và bị trọng thương.

Phu nhân huyện thái gia nghe xong vô cùng khen ngợi Thanh Vận quên mình vì người, chỉ có Đoạn Tang Mặc đứng cạnh ta muốn nói lại thôi, còn bị ta vụng trộm nhéo một cái mới an phận, giương mắt nhìn ta.

Còn Thanh Dạ từ trưa đến giờ không thấy bóng dáng đâu, nghe Đoạn Tang Mặc nói hắn ôm xác Diêu nhi và bụi Lục Vân đi chôn. Tuy ta hơi lo lắng cho Thanh Dạ nhưng giờ đây ta cần ở cạnh Thanh Vận, bản thân phạm tội nên phải nhẫn nại ngồi đây chăm sóc hắn.

Vì Thanh Vận bị trọng thương bất tỉnh nhân sự, buổi tối ta đành ở lại huyện nha chăm sóc hắn. Dù sao người trong huyện nha không rảnh rỗi, hơn nữa thêm Đoạn Tang Mặc và Thanh Dạ, tổng cộng thành bốn người cũng quá đông, vì thế buổi tối ta bảo bọn họ về Thanh Vận Quan. Ai ngờ nửa đêm Thanh Vận bỗng sốt nhẹ, đầu đầy mồ hôi lạnh, dù ta lau thế nào cũng không hết, thậm chí thân mình bắt đầu phát run. Ta nhờ nha hoàn trong huyện nha mang thêm mấy cái chăn cho hắn, đốt thêm hai lò sưởi nên cũng cầm cự được.

Giờ nên sao đây? Ta nóng chảy mồ hồi mà Thanh Vận vẫn đang run cầm cập. Cứ vậy cũng không ổn.

Lúc này trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, vì sao ta không dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn?

Dù sao ta cũng một cô nương, nếu cởi áo sưởi ấm cho Thanh Vận thì không biết lúc hắn tỉnh sẽ chê ta không biết rụt rè. Nếu nữ nhân không được, vậy chỉ còn nam nhân, dù sao cũng không thể bỏ mặc Thanh Vận. Vì thế ta tìm đến phòng huyện thái gia gõ cửa như điên.

"Đường Thất đạo trưởng, đêm đã khuya người có chuyện gì sao?" Huyện thái gia quần áo hơi lộn xộn, mở cặp mắt vô cùng buồn ngủ nhìn ta, rõ ràng nhắc ta đang quấy nhiễu mộng đẹp.

"Đại nhân, sư phụ ta phát sốt, thân mình lạnh run, ta đã trải thêm mấy chăn, còn đốt thêm lò sưởi nhưng đều vô dụng. Huyện thái gia, ngài là quan phụ mẫu, ngài có thể khoanh tay đứng nhìn sao?" Ta nháy đôi mắt sùng kính vạn phần nhìn huyện thái gia, hy vọng làm tan chảy trái tim băng giá của tri huyện đại nhân.

Quả nhiên, nam nhân không thể chống cự lại ánh mắt bi thương đó...

"Vậy Đường Thất đạo trưởng muốn bản quan làm gì?" Huyện thái gia buồn bực hỏi ta.

"Ngài thoát quần áo ôm sư phụ ta sưởi ấm cho người đi, ta nghĩ hiện tại chỉ có cách này..." Ta vô cùng chân thành đưa ra một đề nghị mà người khác nghe được sẽ thấy vô cùng vớ vẩn.

Huyện thái gia vừa nghe xong nhất thời mở to cặp mắt ngái ngủ, toàn bộ sâu gây mê mất sạch.

"Đường Thất đạo trưởng, việc này... có vẻ không ổn..." Huyện thái gia nhìn ta cười gượng.

"Việc này có gì không ổn? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, chẳng lẽ đại nhân thấy chết mà không cứu?"

Ở hiện đại có khó khăn gì thì tìm cảnh sát, cảnh sát thời này chính là huyện nha, lớn nhất huyện nha đó là huyện thái gia, vậy có khó khăn không tìm huyện thái gia đại nhân sánh ngang cha mẹ thì còn có thể tìm ai?

"Bản quan không phải thấy chết không cứu, chính là... Chính là..." Huyện thái gia ngập ngừng tìm từ giải thích.

"Là gì?" Ta bám riết không tha. Huyện thái gia này sao lề mề thế!

"Bản quan... Bản quan..." Huyện thái gia đại nhân nhìn ta, không biết vì sao trên trán bắt đầu toát mồ hôi, bây giờ là tháng mười hai trời đông giá rét, có thể khiến đại nhân toát mồ hôi hẳn là một việc có độ khiêu chiến rất dữ dội!

"Đại nhân ngài mau nói đi!!" Thanh Vận đang chờ ngài tới cứu mạng!!

"Bản quan... Bản quan... Bản quan cơ thể vốn dĩ lạnh bẩm sinh, một năm bốn mùa cả người luôn lạnh nên không thể sưởi ấm cho Thanh Vận đạo trưởng."

"Thật sao?" Ta nhìn huyện thái gia hoài nghi.

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không mà lúc huyện thái gia dứt lời dường như tỏ vẻ trút được gánh nặng.

"Thiên chân vạn xác, nếu Thanh Vận đạo trưởng quả thật cần người sưởi ấm, có thể sai bảo nha dịch trong huyện nha của bản quan, Đường Thất đạo trưởng xin cứ tự nhiên..." Huyện thái gia dứt lời, một tiếng phịch bối rối vang lên, cánh cửa trước mặt ta đóng sầm lại.

Ta ngơ ngác nhìn cửa đóng chặt, không khỏi than vãn. Ai cũng thấy vừa rồi huyện thái gia mới toát mồ hôi. Hắn nóng đến độ chảy mồ hôi thì cơ thể lạnh bẩm sinh kiểu gì. Nhưng vì sao huyện thái gia keo kiệt như thế? Hai đại nam nhân thoát quần áo ôm nhau cũng không ảnh hưởng gì!

Nhưng nghĩ lại huyện thái gia đã có phu nhân ôn hương nhuyễn ngọc để ôm ấp, sao còn có thể nguyện ý ôm Thanh Vận võ vàng, lạnh như băng được chứ? Thử nghĩ ở hiện đại, có cục trưởng cục cảnh sát nào tình nguyện thoát quần áo ôm một người đang phát sốt không?

Có khó khăn tìm cảnh sát đúng là chuyện lừa gạt dân đen mà!

Sau khi rời phòng huyện thái gia, ta chạy qua chỗ mấy nha dịch gác đêm thương lượng nhưng kết quả đều bị cự tuyệt, ta bắt đầu hoài nghi có phải yêu cầu của mình quá vớ vẩn hay không. Ta nản lòng thoái chí trở về phòng, Thanh Vận vẫn nằm ngay đơ trên giường như lúc ta rời đi, sắc môi đã bắt đầu tái nhợt.

Ta đứng bên giường gấp đến độ xoay như chong chóng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Nếu không ai chịu cứu Thanh Vận thì ta cứu vậy!!

Dù sao Thanh Vận cũng vì ta mà bị trọng thương như thế, thất thân vì hắn cũng không quá đáng! Hơn nữa, một ngày là thầy cả đời là cha, ngủ chung với cha một bữa thì đã làm sao! Chẳng phải đó là chuyện hợp tình hợp lý hay sao!

Sư phụ là cha của đồ nhi, sư phụ là người kéo xe, không được quên sư phụ nuôi dưỡng ta, không được quên sư phụ đã cứu ta...

Nghĩ vậy, ta như gà bị cắt tiết, thấy chết không sờn, mau chóng cởi quần áo ra hết chỉ còn lại nội sam rồi xốc chăn lên, chui vào.
***

3 thg 5, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 39

Đạo trưởng không may

"Chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến Cầm Nhiên cam tâm tình nguyện buông tha cho Diêu nhi đây?" Ta không muốn tranh luận tiếp với Thanh Vận về vấn đề tuổi tác kia nữa nên chủ động đổi đề tài chừa cho hắn chút mặt mũi. Dù sao cũng già rồi, còn không thừa nhận.

Thanh Vận cười bí hiểm, nói: "Sư phụ đã có diệu kế..."

"..." Giả thần giả quỷ!

Không nói thì thôi, làm như ai cũng muốn biết vậy, hừ...

Ngày hôm sau, bốn thầy trò khí thế đi đến huyện nha.

Vốn dĩ ta với Đoạn Tang Mặc ở lại trông nom đạo quán nhưng ta chết sống gì cũng muốn đi theo xem kịch hay. Đoạn Tang Mặc là cái đuôi của ta, ta đi tất nhiên hắn cũng muốn đi theo. Kỳ thật ta nên thức thời tránh xa chuyện khủng bố như vậy nhưng ai bảo việc này liên quan đến Thanh Dạ làm chi?

Bốn thầy trò đến huyện nha, lần này được đích thân huyện thái gia ra tiếp đãi. Thanh Vận nói dối đến mức mặt không đỏ tim không nhảy, bảo Cầm Nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, nếu ngăn chặn trễ nãi sẽ còn lây lan nguy hiểm. Giờ nửa người Cầm Nhiên đã hư thối, còn có giòi bọ trong đó, huyện thái gia cùng phu nhân bị Thanh Vận hù hai ba câu như vậy tất nhiên tin sái cổ.

Huyện thái gia và chúng ta đi qua chỗ Cầm Nhiên, lại cũng chỉ dừng ở ngoài đình viện mà thôi. Bốn thầy trò vừa tiến vào đã phát hiện mùi hôi thối hôm nay còn nồng nặc hơn hôm qua.

"Vi sư bỗng muốn thay đổi chủ ý..." Thanh Vận đứng bên cạnh ta, vừa che mũi miệng vừa nhăn mặt nhíu mày thành hai con sâu lông.

"Sư phụ người thay đổi chủ ý gì?" Ta kéo tay áo Đoạn Tang Mặc bắt hắn che mũi miệng cho ta còn hai tay ta vô cùng nhàn rỗi.

"Vi sư vốn muốn dựa vào tâm đức của mình để cảm hóa nàng nhưng giờ nghe mùi tanh tưởi đến mức này, vi sư cảm thấy vẫn nên chọn cách quyết liệt hơn..." Thanh Vận thổn thức cảm khái nói.

"..."

"Thất nhi, một tháng sau này, vi sư chỉ sợ ngươi phải tốn nhiều tâm sức rồi." Cặp mắt gian xảo của Thanh Vận giờ phút này ra chiều đau đớn nhìn ta, như là trăn trối. Dứt lời tỏ vẻ tiêu sái kiểu ‘trời rét sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở’ đẩy cửa phòng Cầm Nhiên tiến vào.

"..." Ta đừng ngoài cửa nhìn Thanh Vận khí thế hùng hồn, chẳng lẽ hắn sắp hộc máu như đã nói?

Thế giới to lớn quả nhiên không có gì không thể…

Ta với Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc lục tục nối gót Thanh Vận bước vào, Thanh Dạ vừa vào đến đã không thèm để tâm đến gì khác ngoài bồn Lục Vân, cặp mắt xanh thẳm nhìn bồn Lục Vân như thấy người mình yêu, đầu ngón tay khẽ chạm đầy vẻ yêu thương. Ta buộc lòng dời mắt đi không nhìn cảnh tượng đó nữa.

Bốn thầy trò chúng ta vào phòng đương nhiên kinh động Cầm Nhiên, nàng lập tức hoảng sợ ngồi dậy, thân mình vì sớm hư thối nên yếu ớt đành lui vào góc tường không nói gì, đôi mắt vẫn rất lạnh lùng, nhìn trừng trừng chúng ta.

Thanh Vận nhìn nàng thản nhiên nói: "Cầm Nhiên, vốn dĩ ngươi nên sớm đầu thai chuyển thế, chỉ vì oán khí quá nặng, cố chấp cực đoan, hôm nay bần đạo đành đuổi ngươi về lục đạo luân hồi, ngươi an tâm nhắm mắt đi đi..."

"Không muốn đi?"

Thanh Vận cười nhạt, trong miệng tuôn ra vô vàn lời tàn nhẫn: "Ngươi muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, hôm nay bần đạo đến đây cũng không tính để ngươi thoát!!" Dứt lời lập tức lấy mấy đạo bùa trong tay áo ra.

Ta liếc mắt nhìn mấy đạo bùa đó, cũng chẳng khác gì với mớ bùa chú ta diễn trò lừa gạt hàng ngày, có chăng mấy hình vẽ trên đó phức tạp hơn một chút. Cuối cùng ta tin lần này Thanh Vận cần xuất ra chút bản lãnh thật sự...

Thanh Vận kẹp đạo bùa giữa hai ngón tay, ấn mạnh chân xuống, sau đó niệm bùa phép: "Phụng đạo thừa hành! Phù chú nghiêm nghiêm, Ngũ Hành biến cứu, tức lai thừa hành, an hồn định phách! Bất hề phục giả, áp phó âm ti, trảm! Cấp cấp như tam kỳ đế quân pháp lệnh!"

Thanh Vận vừa niệm xong, bùa chú kẹp ở đầu ngón tay nháy mắt bốc cháy, Thanh Vận ném đạo bùa đang cháy về phía Cầm Nhiên. Ngọn lửa nhỏ bỗng chốc bùng lên thiêu cháy toàn thân Cầm Nhiên.

"A... A a... A..." Cầm Nhiên nhất thời như một quả cầu lửa, quay cuồng, rên rỉ trên giường nhưng dù giãy dụa thế nào cũng phí công.

Ta khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngơ ngác không kịp phản ứng. Lập tức, ống tay áo vốn đang che mũi miệng cho ta mau chóng bịt kín mắt ta, không cho ta nhìn tiếp, chỉ có tiếng rên rỉ vẫn tiếp tục vang vọng bên tai. Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi lớn lao. Ta chưa bao giờ chứng kiến Thanh Vận ra tay ác độc như thế. Cho dù đây là làm phép nhưng sao Thanh Vận không hề chớp mắt, vẫn bình tĩnh thi hành như chuyện đương nhiên.

Lúc tiếng rên rỉ dần dần yếu đi, hình như Thanh Vận rót một chén nước, kế đó lại niệm chú: "Này thủy phi phàm thủy, phương bắc nhâm quý thủy! Thượng tắc hộ thân bảo mệnh, hạ tắc phược quỷ phục tà!" Niệm đến đây bỗng dưng Thanh Vận ngừng lại, sau đó là tiếng chăn rơi xuống đất, còn có một tiếng ho ngày thường của Thanh Vận hay khiến ta hoảng sợ nhưng lần này nghe có vẻ rất khác lạ.

Ta còn chưa kịp phản ứng đã nghe Đoạn Tang Mặc nóng lòng kêu to: "Sư phụ!!"

Cánh tay đang che mắt ta cũng lập tức buông xuống, tầm nhìn đã trở lại. Cầm Nhiên đang nằm trên giường, ngoại trừ da thịt bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn thì mấy chỗ hư thối và giòi bọ đều cháy đen, giòi bọ bị đốt thành tro. Ta còn chưa kịp sợ hãi thì đã thấy Thanh Vận giờ đây đang yếu ớt, xanh xao ngồi xuống bàn, từ từ nhắm hai mắt lại. Trên khóe miệng còn lưu lại vết máu nhỏ nhưng trên đạo bào là một mảng đỏ sẫm khiến người thấy kinh hoàng khiếp đảm.

"Sư phụ, người sao vậy?" Thanh Dạ đỡ Thanh Vận sắp trượt khỏi bàn, lo lắng hỏi.

Thanh Vận nửa ngày không lên tiếng mà Cầm Nhiên đang nằm trên giường mở miệng cười trước, mà còn cười hơi dữ tợn: "A... Ha ha... Đạo trưởng, xem ra pháp lực ngươi còn chưa đủ a..." Cầm Nhiên không biết vì sao lại có sức đứng dậy.

"Sư phụ!" Ta với Đoạn Tang Mặc cũng nhanh chóng bước qua.

Thanh Vận này lại gà mờ nữa rồi, người chưa thu phục mà bản thân đã nửa chết nửa sống...

"Mau... Lại... Lại... Rót chén... nước..." Thanh Vận yếu ớt nói, ngay cả trợn mắt cũng thấy mệt.

"Được." Ta lập tức nghiêng ấm trà rót một chén nước, kế đó đưa tới trước mặt Thanh Vận.

Thanh Vận không bưng chén mà nhúng đầu ngón tay vào trong chén trà, vẽ vẽ cái gì trên mặt nước: "Này thủy phi phàm thủy, phương bắc nhâm quý thủy... Thượng tắc hộ thân bảo mệnh, hạ tắc phược quỷ phục tà... Hết thảy chết sống diệt trừ cho ta, lập tức tuân lệnh..." Thanh Vận vừa đọc hết câu lại hộc ra một ngụm máu.

"Mau, mau đem chén nước này... Bắt... Bắt Cầm Nhiên uống..." Thanh Vận đứt quãng dặn dò ta xong rồi lập tức gục xuống, ngay cả Thanh Dạ cũng không đỡ được.

"A! Được! Lập tức!!" Ta cố nén sợ hãi, chạy nhanh đến giường tính ép Cầm Nhiên uống cạn. Ai ngờ Cầm Nhiên lập tức mở mắt ra, nhìn ta ác độc, bàn tay cháy đen thui không biết đào đâu ra sức hất mạnh cái chén trên tay ta rơi xuống đất.

"Các ngươi nghĩ làm vậy có thể diệt được ta sao?" Cầm Nhiên cười dữ tợn, không biết vì sao chỗ đang lành lặn bỗng hư thối lại trong chớp mắt, khuôn mặt phủ kín giòi bọ như hủ thi. Sau đó cổ ta ngay lập tức bị bàn tay kia xiết chặt.

"A... Khụ... Ách..." Ta bị xiết đến nổ đom đóm mắt, muốn ho cũng không được, ngay cả thở cũng không xong, tựa hồ đã thấy mình sắp bị thượng đế triệu hồi.

"Sư tỷ!!" Trong lúc hỗn loạn bỗng vang lên một tiếng kêu to, rốt cục cổ ta cũng được thả ra, không khí nháy mắt tràn về khắp thân thể, ta tham lam hít thở, yết hầu đau đớn, nước mắt suýt trào ra.

Đoạn Tang Mặc bóp cổ Cầm Nhiên thật chặt, giòi bọ từ chỗ đó bò lên khắp tay Đoạn Tang Mặc nhưng hắn làm như không hề phát hiện vẫn hung hăng nắm chặt cổ Cầm Nhiên.

Cầm Nhiên rụt bàn tay đang bóp cổ ta về rồi lập tức ghì chặt bàn tay Đoạn Tang Mặc đang bóp cổ nàng.

"Các ngươi là đồ đạo sĩ thối! Đạo sĩ thối! Tiện nhân! Đều là đồ tiện nhân!!" Cầm Nhiên xem như hoàn toàn điên cuồng, há miệng tính cắn vào cổ Đoạn Tang Mặc.

Ta hoảng sợ, bộ dáng hiện tại của Cầm Nhiên chắc đã thành hủ thi rồi, nếu Đoạn Tang Mặc bị nàng cắn rồi cũng biến thành hủ thi thì sao! Ta đâu thể để mặc sư đệ vạn người mến thay ta chịu nguy nan! Dũng khí trong lòng nhất thời dâng lên, mặc kệ Cầm Nhiên giòi bọ khắp người, đẩy nàng một phát thật mạnh.

Cầm Nhiên lảo đảo, Đoạn Tang Mặc rốt cục không bị hủ thi cắn phải. Cầm Nhiên lập tức phản ứng, tiếp tục xông lên tính cắn càn, lúc này Thanh Dạ đang đỡ Thanh Vận cũng bỏ Thanh Vận lại bàn, mau chóng xông lên cứu trợ.

Đống bùa chú vốn dùng để lừa gạt đám thí chủ hàng ngày bỗng được Thanh Dạ lôi ra: "Cư thu ngũ lôi thần, điện chước quang hoa! Hỏa lai!" Dứt lời phù chú trong tay nhanh chóng bốc cháy, bay về phía Cầm Nhiên.

Cầm Nhiên không để ý nên bị bùa chú chạm phải, chỗ tiếp xúc lập tức cháy đen. Cầm Nhiên liền táo bạo gỡ ra, nhìn Thanh Dạ chằm chằm không rời mắt, tính ép chết Thanh Dạ. Bùa chú trong tay Thanh Dạ kém tác dụng hơn lúc Thanh Vận thi triển rất nhiều, ngọn lửa rất nhanh đã tắt nên chỗ bị đốt lại biến thành hủ thi như cũ. Ta mau chóng moi toàn bộ bùa chú trên người đưa cho Thanh Dạ, gấp đến độ xoay mòng mòng.

Lúc này, Thanh Vận đang yếu ớt dựa vào bàn bỗng cất giọng khàn khàn như muốn nói gì đó.

"Sư phụ, người nói gì?" Ta chạy nhanh tới đỡ hắn.

Hiện tại chỉ có dựa vào Thanh Vận mới có đường sống sót...

"Luật... Luật..." Thanh Vận hơi thở mong manh, đứt quãng từng đoạn khiến người ta sốt cả ruột.

"Luật gì a sư phụ! Người nói mau a!!" Ta nóng lòng hỏi.

"Luật... Luật... Vận..."

"Luật vận gì a? Người còn bùa chú gì có thể dùng được không, bùa chú đâu? Bùa chú đâu?" Hỏi xong ta bắt đầu lục lọi khắp người Thanh Vận, tính kiếm bùa chú cứu mạng.

Thanh Vận không nhờ vả được, hiện tại chỉ còn lại một mình Thanh Dạ, đợi Thanh Dạ xài hết đống bùa của ta, không chừng hôm nay bốn thầy trò chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây!

"Không, không phải... Bùa... Rủa..." Thanh Vận nổi giận thều thào, dứt lời khiến ta lên cơn, tiếp tục mạnh tay lục tung khắp người hắn.

"Không phải bùa chú thì là gì, người nói mau!!" Ta nóng lòng hỏi, đưa mắt thấy Thanh Dạ chỉ còn lại hai lá bùa trong tay, sắp chống đỡ không xong đến nơi rồi.

"Lục Vân... Lục Vân... Nhổ... Rút..." Thanh Vận rốt cục bạo phát vì sự ngu dốt của ta, hồi quang phản chiếu hộc ra những lời này.

"Lục Vân!!" Được Thanh Vận nhắc nhở, rốt cục ta đã rõ ràng.

Hôm qua Thanh Vận từng nói Cầm Nhiên và bồn Lục Vân có cùng sinh mệnh. Nếu Lục Vân chết, Cầm Nhiên đương nhiên hồn phi phách tán. Mới vừa rồi ta thật không nhớ ra cách này!

Nhưng nếu hồn phi phách tán...

Ta thoáng chần chừ, nếu ta thực nhổ bụi Lục Vân lên, từ nay về sau Cầm Nhiên sẽ hồn phi phách tán, như vậy ta có áy náy cả đời hay không?

Nhưng ta còn chưa có cơ hội tự hỏi, đạo bùa cuối cùng trên tay Thanh Dạ đã xong đời, Cầm Nhiên dùng sức giữ chặt Thanh Dạ, tiếp đó chắc sẽ cắn vào cái cổ trắng ngần của hắn. Ta theo bản năng buông Thanh Vận ra chạy qua chỗ bồn Lục Vân, lập tức nghe thấy một tiếng rơi như trống vang, dường như có một vật thật nặng rớt xuống đất. Ta không kịp tự hỏi nữa, cầm bụi Lục Vân nhổ tận gốc...

"A..."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng kêu thê lương vang lên, Cầm Nhiên vốn muốn cắn cổ Thanh Dạ chợt ngã nhào xuống đất, sau đó không nhúc nhích.

Ta cầm bụi Lục Vân đứng tại chỗ, không dám cử động, vẫn còn hoảng hốt, e sợ Cầm Nhiên đột ngột vùng dậy.

Cuối cùng, vẫn là Đoạn Tang Mặc tiến lên đá hai chân Cầm Nhiên, chỉ thấy nàng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giòi bọ trên người cũng bắt đầu biến mất như kỳ tích.

"Sư tỷ, hình như lần này là thật..." Đoạn Tang Mặc nhìn ta bình tĩnh nói.

"Vậy là tốt rồi..." Ta dồn dập thở hào hển, đây xem như xong rồi?
Ta quay đầu liếc nhìn Thanh Vận, không xem không lo, vừa thấy đã hoảng sợ. Thanh Vận lúc này này từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, cạnh đầu là một vũng máu đỏ sẫm.

Hình như... Khả năng... Có lẽ...

Ta hấp tấp nhổ bụi Lục Vân… Đã hất Thanh Vận ra khiến hắn đâm đầu vào chân bàn...

Sư phụ...

Đồ nhi có tội...
***