Đạo trưởng thương người già
Theo như lời Cầm Nhiên vừa nói
có thể đoán ra nàng không phải chỉ là một người, mà trong đó hẳn là yêu hoặc
quỷ nhưng bất kể là ai ta cũng đừng chọc tới. Chỉ cần nghĩ đến cảnh nàng thản
nhiên cầm giòi bọ trên mặt đưa cho ta xem bọn nó bò lúc nhúc thì ta đã nổi hết da
gà, lạnh cả người!
Ta vội vàng chạy về phòng
khách như đang đi đầu thai, đến ngoài phòng bèn dừng lại hít thở cho bình tĩnh
rồi mới ra vẻ đạo mạo tiêu sái vào phòng, nói với phu nhân huyện thái gia:
"Bần đạo đã ít nhiều hiểu rõ chứng bệnh của Cầm Nhiên, ít ngày nữa sẽ tìm
được cách hóa giải, hôm nay xin cáo từ trước." Dứt lời kéo Thanh Dạ đang
trong trạng thái lơ lửng tự do ra ngoài.
Thanh Vận không có mặt, ta mà
không tránh xa nữ nhân khủng bố như Cầm Nhiên sẽ không ổn! Nói không chừng bệnh
thối rữa còn có thể lây lan, ta không muốn giống nàng, nếu không sẽ tự tìm chỗ
chôn mình, miễn cho người khác chướng mắt.
Trên đường về, ta yên lặng đi
cạnh Thanh Dạ, không khí trầm mặc quỷ dị, ta nhịn không được quay đầu nhìn hắn.
Vẫn là dáng vẻ không màng thế sự như sắp thành tiên, ung dung bước về phía
trước như đi vào chốn không người.
Cặp mắt hiền hòa ngày xưa trên
gương mặt tinh tế, đạo bào mềm mại tung bay trong gió nhưng cũng trong đôi mắt
hiền hòa đó hiện rõ thần sắc mông lung. Nhất thời ta cảm thấy Thanh Dạ cách ta
rất xa rất xa, có lẽ ta chưa bao giờ thấy con người thật của hắn...
Cảm giác nói không nên lời
tột cùng là cảm giác có thật, vừa nghĩ tới cô nương mà Thanh Dạ gọi là Diêu nhi
kia ta liền miên man suy nghĩ không thể ngăn lại được, dáng vẻ nàng thế nào, có
đẹp hơn ta không, có dịu dàng hơn ta không. Ta không rõ đó là đau lòng hay khổ
sở. Chẳng qua thấy rầu rĩ, ngực như nghẹn lại. Lại có chút chua chát, giống như
ai đổ dấm chua...
"Sư huynh... Chuyện đó..."
Ta chần chừ một hồi, rốt cục
nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Cô nương gọi là Diêu nhi là gì của huynh..."
"A?" Thanh Dạ lúc
này mới hơi hoàn hồn, u buồn nhìn ta hỏi: "Tiểu Thất, muội vừa nói
gì?"
Thấy Thanh Dạ thất thần như
vậy, chút dũng khí ta mời vừa vất vả tích góp biến thành tro tàn, chỉ đành rầu
rĩ trả lời: "Không có gì..."
Trên đời này chua chát nhất
là việc ngươi vốn không tư cách để ghen. Thanh Vận với ta vừa không phải vợ
chồng cũng không phải người yêu, chẳng qua ta là sư muội mà thôi, có tư cách gì
mà ghen?
Hai người trầm mặc trở về đạo
quán, Thanh Vận đã rời giường và đang ngồi sưởi ấm bên bếp lò với Đoạn Tang
Mặc. Thấy ta và Thanh Dạ trở về, bình thản cười nói: "Thất nhi, như thế
nào?"
"Chuyện gì như thế
nào?" Hiện tại tâm tình ta rất kém, thầm muốn về phòng lấy chăn quấn lại
tự đánh mình vài cái, không muốn nói chuyện với ai!!
"Vi sư hỏi ngươi về bồn
Lục Vân!" Thanh Vận tựa hồ bị ta chọc giận, khóe mắt giương lên tức tối
nói.
"A! Là bồn Lục
Vân!"
Ta lúc này mới nhớ tới chính
sự, vội vàng trả lời: "Bồn hoa kia còn xanh hơn lễ hội ngày đó mà hơn nửa
thân mình Cầm Nhiên đã hư thối, chỗ hư thối nào cũng có giòi bọ. Chỉ sợ không lâu
sau toàn thân của nàng sẽ hư thối hết." Nghĩ vậy ta lại không lạnh mà run.
Một thi thể phủ kín giòi bọ đáng sợ thế nào chứ?
"Sư phụ, đó là cơ thể
của Diêu nhi nhưng Diêu nhi đã chết ba năm rồi! Mà Cầm Nhiên cũng tuyệt đối
không phải là Diêu nhi!!" Thanh Dạ cuối cùng hoàn hồn, cặp mắt hiền lành
khó tin nhìn Thanh Vận.
Thanh Vận nhìn Thanh Dạ không
trả lời nhưng quay đầu nói với ta: "Thất nhi, ngươi có từng nghe trên
đời này có chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?"
Thanh Vận vừa nói ra, người
ta nhất thời cứng ngắc như nằm ngay đơ, miễn cưỡng tươi cười, bất chợt nhích
lại gần Đoạn Tang Mặc rồi lắp bắp trả lời: "Sư, sư phụ... Người, người đang
đùa với Thất nhi sao?"
Trên đời này, ta sợ nhất là chuyện
ma quỷ, theo lý đời này và cả đời trước ta cũng chưa kịp làm chuyện hại trời
hại đất gì! Xưa nay không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, sao ta chưa
gặp quỷ đã sợ mất hồn thế này?!?!
"Vậy chuyện lần trước của
Phương Hải Kinh với Đoạn Liễu Yên cũng là sư phụ đùa ngươi?" Dứt lời,
Thanh Vận tươi cười nhẹ nhàng bất thường.
Chuyện Phương Hải Kinh với
Đoạn Liễu Yên đương nhiên không phải trò đùa, lúc ấy ta còn tận mắt chứng kiến,
vậy chuyện Cầm Nhiên cũng là mượn xác hoàn hồn thật sao?!?!
"Liễu Yên không phải
muội muội của ta sao? Phương Hải Kinh là ai? Hai người bọn họ làm sao?"
Đoạn Tang Mặc đang ngồi yên bỗng xen mồm hỏi, ánh mắt mê man như ngắm trăng trong
đáy nước.
"Người lớn nói chuyện con
nít đừng xen vào!" Ta bất mãn dí tay vào đầu Đoạn Tang Mặc, đẩy hắn qua
một bên.
Giờ ta đang thất tình, tâm trạng
rất buồn bực, hắn xen mồm vào không phải muốn bị mắng sao! Vậy đừng trách ta lợi
dụng báo thù riêng!
Đoạn Tang Mặc bị đau, cặp mắt
nhìn ta đầy ủy khuất nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quả nhiên, thằng nhóc này
phải ăn đòn mới chịu yên thân.
"Sư phụ, theo ý người
tức là Cầm Nhiên mượn cơ thể Diêu nhi?" Cặp mắt hiền hòa của Thanh Dạ giờ
phút này thật thâm sâu, mặt mày ưu sầu.
Thanh Vận sờ sờ lông phất
trần, lạnh nhạt trả lời: "Theo như Càn Khôn Bí Tịch, muốn mượn xác hoàn
hồn cũng không dễ. Nếu người hoàn hồn không đủ oán khí, đã quên mất chuyện cũ
vì uống canh Mạnh Bà và chủ nhân xác chết còn vướng bận, không muốn đầu thai
chuyển thế. Muốn mượn xác hoàn hồn, thiếu một trong hai chuyện đều không
được!"
Ta đương nhiên biết Cầm Nhiên
chấp nhất với huyện thái gia nhưng Diêu nhi không muốn đầu thai chuyển thế...
Ta rầu rĩ quay đầu nhìn Thanh
Dạ, hắn nghe Thanh Vận nói xong vẫn chăm chú nhìn bếp lò, không nói nửa lời.
"Vậy vì sao sư phụ dặn
đồ nhi quan sát bồn Lục Vân?" Ta mau chóng đổi đề tài, miễn cho bản thân
lại uống dấm chua nhức răng.
"Bồn Lục Vân đó là mấu
chốt. Trong lúc mượn xác hoàn hồn, người hoàn hồn chiếm chủ nhân xác chết, đương
nhiên chủ nhân xác chết cũng phải tìm một chỗ tạm trú, nếu không sẽ hồn phi
phách tán."
"Nói cách khác... Vậy
Cầm Nhiên chiếm cơ thể Diêu nhi nên hồn phách Diêu nhi trú ngụ tại cây Lục
Vân?" Ta lớn mật cẩn thận chứng thực giả thiết.
Xong rồi, vậy Diêu nhi này
còn chưa có chết hẳn...
"Đương nhiên. Bây giờ
Cầm Nhiên và bồn Lục Vân cùng chung một mạng. Nhưng kết cục của hai người lại
khác biệt. Nếu Cầm Nhiên chết, hồn phách đang trú ngụ trong cây Lục Vân sẽ đầu
thai chuyển thế lần nữa. Nhưng nếu cây Lục Vân chết, hồn phách Cầm Nhiên sẽ
cùng nàng hồn phi phách tán. Cho nên ngươi mới thấy bồn Lục Vân kia càng ngày
càng xanh biếc." Thanh Vận lạnh nhạt trả lời.
"Vậy vì sao thân mình
Diêu nhi bắt đầu hư thối? Cầm Nhiên không phải mượn xác Diêu nhi hoàn hồn
sao?" Thanh Dạ rốt cục tỉnh táo, nóng lòng như lửa đốt hỏi.
Thanh Vận cười cười bí hiểm,
nhìn Thanh Dạ không nói gì.
Ta âm thầm liếc hắn đến trắng
mắt, có chút thúc giục: "Sư phụ, nếu người không trả lời sẽ khiến bữa tối
chậm trễ, vậy thì phải làm sao đây?"
Thanh Vận vừa nghe xong lập
tức thu hồi nụ cười dối trá, vội vàng giải đáp: "Mượn xác hoàn hồn có một
nhược điểm trí mệnh, người hoàn hồn không thể để cho thân thể mượn tạm bị
thương tổn, nếu không thì chẳng có thuốc nào chữa lành cho dù vết thương đó là
gì, cuối cùng toàn thân sẽ thối rữa. Chắc Cầm Nhiên không biết việc này nên
không cẩn thận để mình bị thương. Cho dù toàn thân Cầm Nhiên thối rữa không
chết hẳn nhưng sẽ biến thành hủ thi..."
"Sư phụ... Hủ thi là gì?"
Trong lòng ta lạnh như băng.
Thanh Vận nghe ta hỏi vậy,
nhất thời cười hòa nhã bất thường, thân thiết giảng giải: "Hủ thi là thi
thể hư thối, mượn khí người sống, từ nay về sau không già không chết, chuyên
hấp thụ tinh khí con người để sống."
"..."
Ta nhất thời lạnh cả sống lưng.
Sư phụ, xin người đừng tươi
cười thân thiết khi giảng giải mấy chuyện khủng bố như vậy!
"Thân thể Cầm Nhiên đã
thối rữa nên trở thành hủ thi sao? Vậy hồn phách Diêu nhi vĩnh viễn ở lại trong
bồn Lục Vân phải không?" Thanh Dạ kinh ngạc hỏi, cặp mắt run rẩy kịch liệt.
Thanh Vận nhìn Thanh Dạ từ
chối trả lời nhưng đáp án đã quá rõ ràng.
"Sư phụ, chẳng lẽ bây
giờ không thể ngăn Cầm Nhiên biến thành hủ thi sao?" Ta nhìn Thanh Vận
hỏi.
Những gì Thanh Dạ muốn hỏi vẫn
nên để ta hỏi, ta thật không hiểu vì sao mình tự dưng hỏi thay Thanh Dạ như vậy.
"Có! Theo như bí kíp, có
hai cách giải trừ hủ thi!" Thanh Vận bình thản trả lời.
"Hai cách gì?"
"Thứ nhất là khiến Cầm
Nhiên cam tâm tình nguyện buông tha cơ thể này, sau đó vi sư làm phép đưa hồn
phách hai người về chỗ cũ, đầu thai chuyển thế một lần nữa."
"Việc này tuyệt đối
không thể được! Sư phụ người nói luôn cách thứ hai đi!!" Ta trả lời không
cần suy nghĩ.
Dựa vào oán khí với huyện
thái gia của Cầm Nhiên đến mức phải mượn xác hoàn hồn, tất nhiên nàng sẽ không
dễ dàng buông tha như thế. Huống chi vừa rồi lúc ở huyện nha, ta từng nghe nàng
nói có chết cũng muốn chết ở huyện nha, chỉ là nàng không biết lúc toàn thân
thối rữa sẽ biến thành hủ thi.
"Về cách thứ
hai..."
Thanh Vận nói đến đây bỗng nhếch
khóe miệng cong cong nhìn rất gian trá.
"Cách thứ hai thì sao?"
Vì sao ta thấy dáng vẻ này
của Thanh Vận lại có cảm giác bất an?
"Cách thứ hai là vi sư dốc
toàn lực ép hồn phách hai người về chỗ cũ, đầu thai chuyển thế. Kế đó vi sư sẽ chịu
nguyền rủa bởi phản thuật, hộc máu rồi nằm trên giường hơn một tháng mà thôi..."
Thanh Vận từ tốn nói xong còn liếc nhìn ta đầy ẩn ý sâu xa.
Thanh Vận nói nghe thật nhẹ
nhưng khiến ta mướt mồ hôi lạnh, ẩn sâu trong lời nói này của hắn bao hàm rất
nhiều thâm ý!
Nếu hắn hộc máu, đương nhiên mỗi
ngày ta đây sẽ lấp đầy bụng hắn bằng canh gà vịt, canh nhân sâm như nuôi heo, tốn
kém biết bao nhiêu. Còn nữa, hắn sẽ có lý do bãi công, một tháng đó ta sẽ quay
như chong chóng bởi đống công việc tại Thanh Vận Quan!!
"Đồ nhi cảm thấy cách
thứ nhất vẫn khả thi hơn!"
Ta phản bội lương tâm thốt ra
lời này, ai cũng biết muốn Cầm Nhiên cam tâm tình nguyện ra đi còn khó hơn hái
mây trên trời!
Thanh Vận vui mừng cười cười,
phóng khoáng vươn tay sờ sờ đầu ta nói: "Vẫn là Thất nhi hiếu thuận, sợ sư
phụ chịu khổ."
"Đúng vậy! Tục ngữ nói ‘một
ngày là thầy cả đời là thầy’! Đồ nhi hiếu thuận sư phụ là lẽ đương nhiên!"
Ta thuận thế nương theo, có thể nịnh bợ thì phải nịnh bợ!!
Ta tự cho chiêu vỗ mông ngựa này
là tuyệt kế, ai ngờ Thanh Vận vừa nghe xong, khóe miệng tươi cười nhất thời hơi
cứng ngắc, sắc mặt cũng trầm xuống, nghiêm túc hỏi ta: "Sư phụ có già như
vậy không?"
"Vậy không biết năm nay sư
phụ bao nhiêu niên kỷ rồi?"
"Hai mươi tám..."
"Đồ nhi năm nay vừa tròn
mười tám, tuổi sư phụ cũng có thể xem như đáng làm nửa phụ thân của đồ
nhi." Ta cười đơn thuần khác thường, hy vọng kích phát tình thương của cha
tiềm ẩn trong người Thanh Vận.
Bình thường người cha nào
cũng sẽ không keo kiệt với nữ nhi của mình đúng không? Nếu Thanh Vận xem ta như
con gái, không chừng sau này sẽ thật có phúc!!
Đường Thất!! Ngày lành của
ngươi đã đến!!
Thanh Vận lạnh nhạt rút tay
về, ho nhẹ hai tiếng, sau đó ra vẻ như đang nói chuyện tào lao bình thường:
"Nghe nói Lưu lão gia đã hơn sáu mươi nhưng vài ngày trước đó thiếp thất
của hắn vừa mới sinh cho hắn thêm một đứa con trai, thật có thể nói là gừng
càng già càng cay."
"..."
Sư phụ, người ta già rồi thì
liên quan gì đến ngươi?
***