3 thg 5, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 38

Đạo trưởng thương người già

Theo như lời Cầm Nhiên vừa nói có thể đoán ra nàng không phải chỉ là một người, mà trong đó hẳn là yêu hoặc quỷ nhưng bất kể là ai ta cũng đừng chọc tới. Chỉ cần nghĩ đến cảnh nàng thản nhiên cầm giòi bọ trên mặt đưa cho ta xem bọn nó bò lúc nhúc thì ta đã nổi hết da gà, lạnh cả người!

Ta vội vàng chạy về phòng khách như đang đi đầu thai, đến ngoài phòng bèn dừng lại hít thở cho bình tĩnh rồi mới ra vẻ đạo mạo tiêu sái vào phòng, nói với phu nhân huyện thái gia: "Bần đạo đã ít nhiều hiểu rõ chứng bệnh của Cầm Nhiên, ít ngày nữa sẽ tìm được cách hóa giải, hôm nay xin cáo từ trước." Dứt lời kéo Thanh Dạ đang trong trạng thái lơ lửng tự do ra ngoài.

Thanh Vận không có mặt, ta mà không tránh xa nữ nhân khủng bố như Cầm Nhiên sẽ không ổn! Nói không chừng bệnh thối rữa còn có thể lây lan, ta không muốn giống nàng, nếu không sẽ tự tìm chỗ chôn mình, miễn cho người khác chướng mắt.

Trên đường về, ta yên lặng đi cạnh Thanh Dạ, không khí trầm mặc quỷ dị, ta nhịn không được quay đầu nhìn hắn. Vẫn là dáng vẻ không màng thế sự như sắp thành tiên, ung dung bước về phía trước như đi vào chốn không người.

Cặp mắt hiền hòa ngày xưa trên gương mặt tinh tế, đạo bào mềm mại tung bay trong gió nhưng cũng trong đôi mắt hiền hòa đó hiện rõ thần sắc mông lung. Nhất thời ta cảm thấy Thanh Dạ cách ta rất xa rất xa, có lẽ ta chưa bao giờ thấy con người thật của hắn...

Cảm giác nói không nên lời tột cùng là cảm giác có thật, vừa nghĩ tới cô nương mà Thanh Dạ gọi là Diêu nhi kia ta liền miên man suy nghĩ không thể ngăn lại được, dáng vẻ nàng thế nào, có đẹp hơn ta không, có dịu dàng hơn ta không. Ta không rõ đó là đau lòng hay khổ sở. Chẳng qua thấy rầu rĩ, ngực như nghẹn lại. Lại có chút chua chát, giống như ai đổ dấm chua...

"Sư huynh... Chuyện đó..."

Ta chần chừ một hồi, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Cô nương gọi là Diêu nhi là gì của huynh..."

"A?" Thanh Dạ lúc này mới hơi hoàn hồn, u buồn nhìn ta hỏi: "Tiểu Thất, muội vừa nói gì?"

Thấy Thanh Dạ thất thần như vậy, chút dũng khí ta mời vừa vất vả tích góp biến thành tro tàn, chỉ đành rầu rĩ trả lời: "Không có gì..."

Trên đời này chua chát nhất là việc ngươi vốn không tư cách để ghen. Thanh Vận với ta vừa không phải vợ chồng cũng không phải người yêu, chẳng qua ta là sư muội mà thôi, có tư cách gì mà ghen?

Hai người trầm mặc trở về đạo quán, Thanh Vận đã rời giường và đang ngồi sưởi ấm bên bếp lò với Đoạn Tang Mặc. Thấy ta và Thanh Dạ trở về, bình thản cười nói: "Thất nhi, như thế nào?"

"Chuyện gì như thế nào?" Hiện tại tâm tình ta rất kém, thầm muốn về phòng lấy chăn quấn lại tự đánh mình vài cái, không muốn nói chuyện với ai!!

"Vi sư hỏi ngươi về bồn Lục Vân!" Thanh Vận tựa hồ bị ta chọc giận, khóe mắt giương lên tức tối nói.

"A! Là bồn Lục Vân!"

Ta lúc này mới nhớ tới chính sự, vội vàng trả lời: "Bồn hoa kia còn xanh hơn lễ hội ngày đó mà hơn nửa thân mình Cầm Nhiên đã hư thối, chỗ hư thối nào cũng có giòi bọ. Chỉ sợ không lâu sau toàn thân của nàng sẽ hư thối hết." Nghĩ vậy ta lại không lạnh mà run. Một thi thể phủ kín giòi bọ đáng sợ thế nào chứ?

"Sư phụ, đó là cơ thể của Diêu nhi nhưng Diêu nhi đã chết ba năm rồi! Mà Cầm Nhiên cũng tuyệt đối không phải là Diêu nhi!!" Thanh Dạ cuối cùng hoàn hồn, cặp mắt hiền lành khó tin nhìn Thanh Vận.

Thanh Vận nhìn Thanh Dạ không trả lời nhưng quay đầu nói với ta: "Thất nhi, ngươi có từng nghe trên đời này có chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?"

Thanh Vận vừa nói ra, người ta nhất thời cứng ngắc như nằm ngay đơ, miễn cưỡng tươi cười, bất chợt nhích lại gần Đoạn Tang Mặc rồi lắp bắp trả lời: "Sư, sư phụ... Người, người đang đùa với Thất nhi sao?"

Trên đời này, ta sợ nhất là chuyện ma quỷ, theo lý đời này và cả đời trước ta cũng chưa kịp làm chuyện hại trời hại đất gì! Xưa nay không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, sao ta chưa gặp quỷ đã sợ mất hồn thế này?!?!

"Vậy chuyện lần trước của Phương Hải Kinh với Đoạn Liễu Yên cũng là sư phụ đùa ngươi?" Dứt lời, Thanh Vận tươi cười nhẹ nhàng bất thường.

Chuyện Phương Hải Kinh với Đoạn Liễu Yên đương nhiên không phải trò đùa, lúc ấy ta còn tận mắt chứng kiến, vậy chuyện Cầm Nhiên cũng là mượn xác hoàn hồn thật sao?!?!

"Liễu Yên không phải muội muội của ta sao? Phương Hải Kinh là ai? Hai người bọn họ làm sao?" Đoạn Tang Mặc đang ngồi yên bỗng xen mồm hỏi, ánh mắt mê man như ngắm trăng trong đáy nước.

"Người lớn nói chuyện con nít đừng xen vào!" Ta bất mãn dí tay vào đầu Đoạn Tang Mặc, đẩy hắn qua một bên.

Giờ ta đang thất tình, tâm trạng rất buồn bực, hắn xen mồm vào không phải muốn bị mắng sao! Vậy đừng trách ta lợi dụng báo thù riêng!

Đoạn Tang Mặc bị đau, cặp mắt nhìn ta đầy ủy khuất nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Quả nhiên, thằng nhóc này phải ăn đòn mới chịu yên thân.

"Sư phụ, theo ý người tức là Cầm Nhiên mượn cơ thể Diêu nhi?" Cặp mắt hiền hòa của Thanh Dạ giờ phút này thật thâm sâu, mặt mày ưu sầu.

Thanh Vận sờ sờ lông phất trần, lạnh nhạt trả lời: "Theo như Càn Khôn Bí Tịch, muốn mượn xác hoàn hồn cũng không dễ. Nếu người hoàn hồn không đủ oán khí, đã quên mất chuyện cũ vì uống canh Mạnh Bà và chủ nhân xác chết còn vướng bận, không muốn đầu thai chuyển thế. Muốn mượn xác hoàn hồn, thiếu một trong hai chuyện đều không được!"

Ta đương nhiên biết Cầm Nhiên chấp nhất với huyện thái gia nhưng Diêu nhi không muốn đầu thai chuyển thế...

Ta rầu rĩ quay đầu nhìn Thanh Dạ, hắn nghe Thanh Vận nói xong vẫn chăm chú nhìn bếp lò, không nói nửa lời.

"Vậy vì sao sư phụ dặn đồ nhi quan sát bồn Lục Vân?" Ta mau chóng đổi đề tài, miễn cho bản thân lại uống dấm chua nhức răng.

"Bồn Lục Vân đó là mấu chốt. Trong lúc mượn xác hoàn hồn, người hoàn hồn chiếm chủ nhân xác chết, đương nhiên chủ nhân xác chết cũng phải tìm một chỗ tạm trú, nếu không sẽ hồn phi phách tán."

"Nói cách khác... Vậy Cầm Nhiên chiếm cơ thể Diêu nhi nên hồn phách Diêu nhi trú ngụ tại cây Lục Vân?" Ta lớn mật cẩn thận chứng thực giả thiết.

Xong rồi, vậy Diêu nhi này còn chưa có chết hẳn...

"Đương nhiên. Bây giờ Cầm Nhiên và bồn Lục Vân cùng chung một mạng. Nhưng kết cục của hai người lại khác biệt. Nếu Cầm Nhiên chết, hồn phách đang trú ngụ trong cây Lục Vân sẽ đầu thai chuyển thế lần nữa. Nhưng nếu cây Lục Vân chết, hồn phách Cầm Nhiên sẽ cùng nàng hồn phi phách tán. Cho nên ngươi mới thấy bồn Lục Vân kia càng ngày càng xanh biếc." Thanh Vận lạnh nhạt trả lời.

"Vậy vì sao thân mình Diêu nhi bắt đầu hư thối? Cầm Nhiên không phải mượn xác Diêu nhi hoàn hồn sao?" Thanh Dạ rốt cục tỉnh táo, nóng lòng như lửa đốt hỏi.

Thanh Vận cười cười bí hiểm, nhìn Thanh Dạ không nói gì.

Ta âm thầm liếc hắn đến trắng mắt, có chút thúc giục: "Sư phụ, nếu người không trả lời sẽ khiến bữa tối chậm trễ, vậy thì phải làm sao đây?"

Thanh Vận vừa nghe xong lập tức thu hồi nụ cười dối trá, vội vàng giải đáp: "Mượn xác hoàn hồn có một nhược điểm trí mệnh, người hoàn hồn không thể để cho thân thể mượn tạm bị thương tổn, nếu không thì chẳng có thuốc nào chữa lành cho dù vết thương đó là gì, cuối cùng toàn thân sẽ thối rữa. Chắc Cầm Nhiên không biết việc này nên không cẩn thận để mình bị thương. Cho dù toàn thân Cầm Nhiên thối rữa không chết hẳn nhưng sẽ biến thành hủ thi..."

"Sư phụ... Hủ thi là gì?" Trong lòng ta lạnh như băng.

Thanh Vận nghe ta hỏi vậy, nhất thời cười hòa nhã bất thường, thân thiết giảng giải: "Hủ thi là thi thể hư thối, mượn khí người sống, từ nay về sau không già không chết, chuyên hấp thụ tinh khí con người để sống."

"..."

Ta nhất thời lạnh cả sống lưng.

Sư phụ, xin người đừng tươi cười thân thiết khi giảng giải mấy chuyện khủng bố như vậy!

"Thân thể Cầm Nhiên đã thối rữa nên trở thành hủ thi sao? Vậy hồn phách Diêu nhi vĩnh viễn ở lại trong bồn Lục Vân phải không?" Thanh Dạ kinh ngạc hỏi, cặp mắt run rẩy kịch liệt.

Thanh Vận nhìn Thanh Dạ từ chối trả lời nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

"Sư phụ, chẳng lẽ bây giờ không thể ngăn Cầm Nhiên biến thành hủ thi sao?" Ta nhìn Thanh Vận hỏi.

Những gì Thanh Dạ muốn hỏi vẫn nên để ta hỏi, ta thật không hiểu vì sao mình tự dưng hỏi thay Thanh Dạ như vậy.

"Có! Theo như bí kíp, có hai cách giải trừ hủ thi!" Thanh Vận bình thản trả lời.

"Hai cách gì?"

"Thứ nhất là khiến Cầm Nhiên cam tâm tình nguyện buông tha cơ thể này, sau đó vi sư làm phép đưa hồn phách hai người về chỗ cũ, đầu thai chuyển thế một lần nữa."

"Việc này tuyệt đối không thể được! Sư phụ người nói luôn cách thứ hai đi!!" Ta trả lời không cần suy nghĩ.

Dựa vào oán khí với huyện thái gia của Cầm Nhiên đến mức phải mượn xác hoàn hồn, tất nhiên nàng sẽ không dễ dàng buông tha như thế. Huống chi vừa rồi lúc ở huyện nha, ta từng nghe nàng nói có chết cũng muốn chết ở huyện nha, chỉ là nàng không biết lúc toàn thân thối rữa sẽ biến thành hủ thi.

"Về cách thứ hai..."

Thanh Vận nói đến đây bỗng nhếch khóe miệng cong cong nhìn rất gian trá.

"Cách thứ hai thì sao?"

Vì sao ta thấy dáng vẻ này của Thanh Vận lại có cảm giác bất an?

"Cách thứ hai là vi sư dốc toàn lực ép hồn phách hai người về chỗ cũ, đầu thai chuyển thế. Kế đó vi sư sẽ chịu nguyền rủa bởi phản thuật, hộc máu rồi nằm trên giường hơn một tháng mà thôi..." Thanh Vận từ tốn nói xong còn liếc nhìn ta đầy ẩn ý sâu xa.

Thanh Vận nói nghe thật nhẹ nhưng khiến ta mướt mồ hôi lạnh, ẩn sâu trong lời nói này của hắn bao hàm rất nhiều thâm ý!

Nếu hắn hộc máu, đương nhiên mỗi ngày ta đây sẽ lấp đầy bụng hắn bằng canh gà vịt, canh nhân sâm như nuôi heo, tốn kém biết bao nhiêu. Còn nữa, hắn sẽ có lý do bãi công, một tháng đó ta sẽ quay như chong chóng bởi đống công việc tại Thanh Vận Quan!!

"Đồ nhi cảm thấy cách thứ nhất vẫn khả thi hơn!"

Ta phản bội lương tâm thốt ra lời này, ai cũng biết muốn Cầm Nhiên cam tâm tình nguyện ra đi còn khó hơn hái mây trên trời!

Thanh Vận vui mừng cười cười, phóng khoáng vươn tay sờ sờ đầu ta nói: "Vẫn là Thất nhi hiếu thuận, sợ sư phụ chịu khổ."

"Đúng vậy! Tục ngữ nói ‘một ngày là thầy cả đời là thầy’! Đồ nhi hiếu thuận sư phụ là lẽ đương nhiên!" Ta thuận thế nương theo, có thể nịnh bợ thì phải nịnh bợ!!

Ta tự cho chiêu vỗ mông ngựa này là tuyệt kế, ai ngờ Thanh Vận vừa nghe xong, khóe miệng tươi cười nhất thời hơi cứng ngắc, sắc mặt cũng trầm xuống, nghiêm túc hỏi ta: "Sư phụ có già như vậy không?"

"Vậy không biết năm nay sư phụ bao nhiêu niên kỷ rồi?"

"Hai mươi tám..."

"Đồ nhi năm nay vừa tròn mười tám, tuổi sư phụ cũng có thể xem như đáng làm nửa phụ thân của đồ nhi." Ta cười đơn thuần khác thường, hy vọng kích phát tình thương của cha tiềm ẩn trong người Thanh Vận.

Bình thường người cha nào cũng sẽ không keo kiệt với nữ nhi của mình đúng không? Nếu Thanh Vận xem ta như con gái, không chừng sau này sẽ thật có phúc!!

Đường Thất!! Ngày lành của ngươi đã đến!!

Thanh Vận lạnh nhạt rút tay về, ho nhẹ hai tiếng, sau đó ra vẻ như đang nói chuyện tào lao bình thường: "Nghe nói Lưu lão gia đã hơn sáu mươi nhưng vài ngày trước đó thiếp thất của hắn vừa mới sinh cho hắn thêm một đứa con trai, thật có thể nói là gừng càng già càng cay."

"..."

Sư phụ, người ta già rồi thì liên quan gì đến ngươi?
***

2 thg 5, 2013

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 37

Đạo trưởng hoảng sợ

"Việc này e rằng hơi phức tạp, xin phu nhân chờ một lát, bần đạo về phòng tìm điển tịch đọc thêm, không chừng có thể tìm được cách hóa giải." Dứt lời ta bước ra hậu viện.

Tất nhiên ta không tìm kiếm điển tịch gì cả, chuyện này hỏi Thanh Vận còn nhanh hơn. Nếu ngay cả Thanh Vận cũng không biết, ta đây đọc nguyên một bộ sách đến khi gà gáy sáng mai cũng phí công. Ta sợ gì mất mặt trước Thanh Vận, công lao này có thể quy hết cho ta tất nhiên là tốt nhất! Dù sao ta cũng là tiên cô gì đó!

"Sư phụ?" Ta đến trước phòng Thanh Vận nhẹ nhàng gõ cửa. Qua nửa ngày trong phòng mới truyền ra tiếng Thanh Vận hơi khàn khàn: "Thất nhi có việc gì thế?"

"Có!! Đại sự!!" Cuối cùng, ta nghĩ nghĩ rồi bồi thêm một câu: "Là phu nhân huyện thái gia có chuyện! Không thể trì hoãn! Hơn nữa nếu việc này thành, tiền công đức tuyệt không ít!"

Vừa dứt câu, trong phòng lập tức vang lên giọng Thanh Vận: "Mau vào đi..."

Ta đầu mướt mồ hôi đẩy cửa đi vào. Thanh Vận tựa người bên giường nhìn ta, trên người chỉ phủ vội một đạo bào, cặp mắt gian xảo hơi lóe lên: "Phủ huyện thái gia xảy ra chuyện sao?"

"Dạ." Ta ngoan ngoãn trả lời.

Sau đó ta kể lại chuyện phu nhân huyện thái gia vừa nói cho Thanh Vận nghe, kế đó trả lời: "Sư phụ, người nói chuyện này nên làm sao?"

Thanh Vận nghe xong nhíu mày, thâm trầm nói: "Việc này chỉ có hai khả năng..."

"Hai khả năng gì?" Ta tò mò hỏi.

"Thứ nhất là Cầm Nhiên mắc bệnh hiểm nghèo không thể cứu chữa. Về khả năng thứ hai..." Thanh Vận nói đến đây liền ngừng lại, không chịu nói tiếp.

"Sư phụ, khả năng thứ hai là gì?" Ta nhấp nháy đôi mắt vô cùng hiếu kỳ nhìn Thanh Vận, muốn hắn nói cho ta biết nguyên do.

Ban đầu là ta xem thường Thanh Vận! Không ngờ hạng đạo trưởng gà mờ như hắn ngoại trừ việc không nhớ bùa chú còn có kiến thức rộng rãi như vậy!

Thanh Vận liếc ta một cái, chậm rãi nói: "Khả năng thứ hai vi sư còn không chắc, trước tiên ngươi cùng tri huyện phu nhân về phủ xem chứng bệnh của Cầm Nhiên. Giờ ngươi đạo hạnh còn thấp, để Dạ nhi đi chung với ngươi đi."

Để Dạ nhi đi chung với ngươi đi... Để Dạ nhi đi chung với ngươi đi...

Lời này lặp đi lặp lại bên tai ta giống như thánh âm. Hiếm khi Thanh Vận để ta với Thanh Dạ sư huynh đi chung, thật sự khiến người ta cảm động rơi lệ đầy mặt! Ta khó thể kiềm chế không nói một câu bất hiếu, sư phụ lần này người đau chân thật sao?

Thanh Vận nhìn ta đắc ý vênh váo nên hờn giận bồi thêm một câu: "Ngươi đến huyện nha nhớ ý tứ một chút, nhớ chú ý đến bồn Lục Vân nhiều hơn."

"Dạ!" Dứt lời, ta cũng không chờ Thanh Vận sai bảo thêm, lập tức ra ngoài mau chóng đến bên Thanh Dạ sư huynh!

Ta chạy đến tiền điện nói với phu nhân huyện thái gia xong rồi cùng Thanh Dạ đi đến phủ huyện thái gia.

Huyện nha tất nhiên khí khái hơn nhà thường dân không ít, nha dịch vẻ mặt nghiêm túc đến độ khiến ta sửng sốt không thôi. Cầm Nhiên ở trong một phòng khách bình thường, việc khiến người ta kinh ngạc là mới đến cửa đã có thể ngửi được mùi thi thể hôi thối, tanh tưởi từ trong phòng, ta lấy tay bịt mũi thật chặt, không dám đi vào.

Thanh Dạ thấy vậy cười cười, nâng tay lên choàng qua mũi ta, che kín mặt ta rồi tay kia kéo ta vào phòng. Tim ta đập thật mạnh, đạo bào Thanh Dạ vẫn còn đọng lại hương vị đồ ta mới giặt hôm qua, rất dễ chịu. Hành động thân mật như thế quả thực có thể bức chết ta.

Ông trời, xin hãy cho thời gian dừng lại lúc này đây, lập tức trở thành vĩnh hằng...

Phu nhân huyện thái gia cũng dùng khăn tay bịt mũi dẫn chúng ta vào phòng. Trong phòng bài trí rất đơn giản, lúc này chỉ có một người đang nằm trên giường gỗ, ta liếc mắt lập tức nhận ra nữ tử ngày đó gặp ở lễ hội tên gọi Cầm Nhiên. Hai gò má ửng hồng giờ đây một nửa sớm biến thành màu đen, một nửa màu trắng giống như đang động đậy, đến gần hơn mới phát hiện màu trắng đó là giòi bọ lúc nhúc!

"A!!!" Ta nhất thời hoảng sợ, vừa lùi ra sau đã lọt vào lòng Thanh Dạ.

Ta thoáng cảm giác bàn tay đang bịt mũi ta của Thanh Dạ hơi run rẩy, ta buồn bực quay đầu, chỉ thấy cặp mắt trong suốt ngày nào chớp chớp liên tục, nhìn người trên giường ra vẻ khó tin, như thể gặp quỷ.

Còn chưa chờ ta mở miệng hỏi, Thanh Dạ đã buông lỏng tay, như người mất hồn đi tới trước giường. Sau đó vươn tay cẩn thận đặt nhẹ lên gò má Cầm Nhiên đang say ngủ trên giường, khàn giọng kêu: "Diêu nhi... Diêu nhi..."

Cầm Nhiên đang nằm ngủ bị Thanh Dạ đụng vào như vậy lập tức tỉnh lại, cặp mắt hạnh vốn dĩ quyến rũ động lòng người đã sớm thất sắc, vừa thấy Thanh Dạ liền hoảng sợ gạt tay Thanh Dạ ra. Sau đó cuộn mình lại rồi dùng chăn quấn kín người, bối rối hỏi Thanh Dạ: "Ngươi làm gì..."

"Diêu nhi, Diêu nhi... Nàng không nhận ra ta sao?..." Thanh Dạ nhìn Cầm Nhiên hỏi thật cẩn thận.

Ta sững sờ nhìn dáng vẻ Thanh Dạ lúc này, Thanh Dạ biết Cầm Nhiên?

"Ngươi tránh ra! Ta không phải Diêu nhi! Ta gọi là Cầm Nhiên..." Đôi mắt hạnh của Cầm Nhiên đầy hoảng sợ, nhìn Thanh Dạ như rắn rết.

"Diêu nhi, nàng nhất định là Diêu nhi..." Thanh Dạ mặc kệ Cầm Nhiên, vẫn si ngốc nhìn nàng như trước.

Ta chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt này của Thanh Dạ, vừa hơi thất thố vừa lưu luyến si mê. Ta vẫn nghĩ Thanh Dạ là người hiền lành, biết quan tâm săn sóc, có lẽ những gì ta nhìn thấy cho tới bây giờ đều do Thanh Dạ cố ý che giấu...

"Ta đã nói ta không phải Diêu nhi! Ta gọi là Cầm Nhiên!!"

Cầm Nhiên rốt cục không chịu nổi việc hai má bị người sờ nắn, trừng mắt nhìn Thanh Dạ, vẻ mặt dữ tợn: "Là Lâm Sơ Lạc tìm các ngươi đến nhận ta đúng không! Đi! Đi hết cho ta! Dù chết ta cũng muốn chết ở đây!"

Thanh Dạ nghe xong câu này của Cầm Nhiên, rốt cục không hề gọi nàng là Diêu nhi nữa nhưng vẫn ngây ngốc trước giường không nhúc nhích. Cặp mắt trống rỗng không biết đang nghĩ gì, cuối cùng tự cười thành tiếng đầy giễu cợt: "Đúng, ngươi là Cầm Nhiên... Diêu nhi... Diêu nhi nàng đã sớm chết ba năm trước rồi..."

"..." Ta ở bên cạnh ngây ngốc nhìn Thanh Dạ.

Rốt cục Diêu nhi kia có quan hệ gì với Thanh Dạ? Vì sao Thanh Dạ để ý nàng như vậy?

Đã sớm chết ba năm trước rồi...

Phu nhân huyện thái gia bỗng đẩy ta, lúc này ta mới hoàn hồn, buồn bực nhìn nàng. Ta nghe nàng nhỏ giọng nói: "Mấy ngày gần đây nàng vẫn mê sảng, nói dù chết cũng muốn chết ở huyện nha, còn có đại nhân nhà ta vốn là của nàng."

Chết ở huyện nha, huyện thái gia vốn là của nàng?

Chẳng lẽ huyện thái gia và Cầm Nhiên đã xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết?

Cầm Nhiên thấy phu nhân huyện thái gia nói chuyện với ta, lập tức tức giận cầm lấy gối trên giường ném về phía chúng ta. Tay nàng vốn đã hư thối, giòi bọ đang lổn ngổn ở trên, một cái vung tay này làm chúng bay ra tứ tung. Ta sợ tới mức vội vàng tránh qua bên cạnh nhưng Cầm Nhiên không buông tha, cầm hết thảy những thứ có thể ném trên giường tức giận quăng về phía chúng ta.

"Đi!! Các ngươi đi hết cho ta!! Dù ta chết cũng không rời khỏi chàng!! Chàng là của ta!! Chàng là của ta!!" Cầm Nhiên quát chúng ta như bệnh nhân tâm thần, hai mắt dữ tợn đỏ bừng.

"Đường Thất đạo trưởng, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước rồi nói sau." Phu nhân huyện thái gia đứng cạnh bên khuyên nhủ.

"Được!" Ta thấy ở lại chỗ này cũng chẳng kiếm chác được gì nên vội vàng kéo Thanh Dạ đang hồn vía lên mây ra khỏi phòng.

Ba người rời khỏi phòng Cầm Nhiên đi ra sân sau. Phu nhân huyện thái gia sai hạ nhân bưng trà ngon nhất lên rồi bảo bọn họ ra ngoài hết, chỉ còn lại mình, Thanh Dạ với nàng.

"Không biết Đường Thất đạo trưởng có thể nhìn ra Cầm Nhiên đến tột cùng mắc bệnh gì không?" Phu nhân huyện thái gia mặt nhăn mày lo lắng hỏi.

Ta đang phân tâm vì chuyện của Thanh Dạ, nghe phu nhân huyện thái gia hỏi vậy đương nhiên không thể trả lời nhưng lại không thể nói thẳng ra, nếu không danh dự tiên cô của ta sẽ mất sạch. Vì thế đành phải mở miệng.

"Bần đạo dĩ nhiên đã xem xét rõ ràng nhưng chuyện này còn nhiều ẩn tình, bần đạo còn phải ngẫm lại kỹ hơn rồi mới có thể kết luận." Đương nhiên sau đó ta sẽ quăng cục diện rối rắm này cho Thanh Vận thu dọn, dù sao ta cũng chỉ là gà mờ được gà mờ dạy dỗ.

Vừa tung mưu ma chước quỷ ra, ta bỗng sực nhớ trước lúc đi Thanh Vận có dặn ta xem kỹ bồn Lục Vân, vừa rồi ta chỉ để ý đến Thanh Dạ, ngay cả liếc bồn Lục Vân một cái cũng không! Lúc về phải ăn nói với Thanh Vận sao đây?!?!

"Phu nhân, xin hỏi bồn Lục Vân kia vẫn còn đặt trong phòng Cầm Nhiên sao?" Ta vội vàng hỏi phu nhân huyện thái gia.

"Đúng vậy, bồn Lục Vân như bảo bối của nàng, vẫn đặt trong phòng."

"Vậy bần đạo có thể quay lại xem xét một chút được không?" Ta dám cam đoan bồn Lục Vân này chính là là điểm mấu chốt, nếu không Thanh Vận đã không cường điệu nhắc ta đến huyện nha nhất định phải chú ý nhiều hơn. Nếu mang não rỗng trở về, chắc chắn bị Thanh Vận chém chết. Không chừng còn bắt ta một thân một mình quay lại xem xét!

Phu nhân huyện thái gia mặc dù hơi khó hiểu nhưng vẫn đồng ý: "Có thể."

Ta vừa nghe xong lập tức quay lại phòng Cầm Nhiên, đến trước cửa hơi chần chờ một chút, kế đó che mũi chịu đựng mùi tanh tưởi từ trong phòng bốc ra. Trong phòng hỗn loạn, những thứ có thể quăng đều bị Cầm Nhiên quăng từ lâu còn nàng lúc này đang một mình cuộn người ngồi khóc cạnh chân giường, ta cũng không để ý tới nàng, nhìn quanh một vòng lập tức trông thấy bồn Lục Vân đặt cạnh cửa sổ.

Một cành hai hoa càng nở càng xanh, thậm chí còn tươi hơn lễ hội ngày đó.

Trong cái giá rét của tháng mười hai vẫn có thể nở hoa, hơn nữa Lục Vân vốn trổ hoa vào tháng chín lại vẫn còn nở hoa vào tháng mười hai, thật vô lý.

Cầm Nhiên ngẩng đầu trông thấy ta bỗng nở nụ cười, nhạo báng hỏi: "Như thế nào? Muốn nhận ta sao?"

Ta đứng ở tại chỗ nhìn nàng, không biết nên đáp lại thế nào. Nàng hỏi vậy có phải... Chứng minh nàng không phải là người hay không?!?!

"Vì sao các ngươi không buông tha ta? Nhận ta khiến ngươi thật cao hứng sao?..." Cầm Nhiên vừa nói vừa đứng lên, sau đó từng bước một chậm rãi tới gần ta, cặp mắt khiến người ta hoảng sợ nhìn ta chằm chằm.

Trên nửa bên mặt hư thối xuất hiện nhiều lỗ thủng, còn có thể thấy mờ mờ xương trắng bên trong, tơ máu đen đen còn dính cả giòi bọ trắng, như đang cắn xé thịt da. Ta nhìn mà phát nôn.

"Sao vậy? Ghê tởm sao?" Giọng nói nhẹ nhàng châm biếm hỏi.

Kế đó nàng dùng đôi tay cũng đang hư thối nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình. Sau đó đặt một con giòi trước mắt ta, hai ngón tay của nàng run run.

"Đạo trưởng, ngươi biết không? Đống giòi bọ này ngày đêm bò trên người ta, đi đến đâu là hư thối đến đấy. Nếu là mùa hè sẽ có nhiều ruồi nhặng vì mùi tanh tưởi trên người ta mà bay đến, thấy chỗ nào hư thối là cắn đốt chỗ đó. Đến khi khắp người ta không còn một chỗ lành lặn, tất cả đều hư thối chỉ còn trơ xương trắng, chúng nó mới có thể dừng lại..."

Ta vốn nhút nhát nên nghe nàng nói xong cũng không khỏi ngơ ngác, đứng yên tại chỗ, ngay cả bước lui ra sau một bước cũng không dám.

"Ngươi có biết vì sao ta còn vô liêm sỉ sống ở trên đời này không? Chàng vốn là của ta, chàng cưới Lâm Sơ Lạc chỉ vì nàng là nữ nhi của tri phủ mà thôi. Bản thân ta chỉ thầm mong được liếc chàng một cái, được chàng nhìn lại một cái là vui một cái... Cho dù là ánh mắt chán ghét của chàng, ta cũng vui vẻ chịu đựng... Ngươi có hiểu chưa?" Đôi mắt bi ai dữ tợn nhìn ta, giọng nói tuy đã hòa hoãn hơn nhưng vẫn phát ra vô số tia băng giá đâm vào người ta.

Ta không hiểu...

Cho nên...

Ta chưa nghe nàng nói xong đã thật vô sỉ bỏ chạy.
***

Đạo trưởng thành thân đi - Chương 36

Đạo trưởng sưởi ấm

Hôm nay, sau khi bốn thầy trò ăn tối xong bèn bắt đầu thảo luận việc rửa chén.

"Ai... Sư phụ! Người xem! Xưa nay không trải qua khói lửa nhân gian, làm sao biết thế gian này khó khăn!" Đầu tiên ta thở dài một tiếng, thể hiện cảm giác đau lòng đứt ruột đứt gan. Sau đó nước mũi hòa nước mắt bắt đầu kể lại cuộc sống thương tâm của mình.

"Trong gió lạnh đến thấu xương và bụi mờ tháng mười hai, một đạo cô đạo bào đơn bạc cùng với một tiểu sư đệ dốc hết can đảm dấn bước đi chợ trong gió lạnh. Cơn gió xẹt qua gương mặt mềm mại của chúng ta đau như dao cắt, thấm tận tim gan. Nhưng chuyện đó không đáng gì, vì hiếu kính sư phụ khả kính, chúng ta có thể nhịn..."

Thanh Vận đang ủ ấm tay, hắn biết rõ lúc này không nói mới giành phần thắng. Vì thế cặp mắt gian xảo chỉ liếc ta mà không lên tiếng, như thể chưa từng nghe thấy mọi kháng nghị vừa rồi của ta.

Sư phụ, kỳ thật đồ nhi biết người muốn nói gì.

Bệnh phong thấp của người lại đến bất ngờ. Cả ngày thân mình mỏi mệt hoặc khớp xương đau nhức, còn phiền phức hơn quỳ thủy của nữ nhi. Không phải người không biết đồ nhi thống khổ mà là bản thân người còn thống khổ hơn! Không nên trốn tránh, nên giải quyết dù sao cũng phải giải quyết!

"Ngày thường rửa chút cải trắng cũng không sao. Nhưng sư phụ thích ăn lẩu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mỗi lần người hưng phấn nhúng rau chân vịt ăn, người có biết đồ nhi phải rửa rau rất nhiều lần không? Mười ngón tay người chưa từng dính nước vì lúc nào cũng là đồ nhi làm cho người, người có biết phải rửa mấy lần không! Năm lần! Là năm lần!"

Được rồi, ta thừa nhận mình dùng thủ pháp khoa trương lặp lại nhiều lần. Phải để Thanh Vận biết được sự chua xót tận đáy lòng!

"Mỗi ngày ngoài nấu cơm, đồ nhi còn phải giặt quần áo! Đạo bào của cả bốn thầy trò đều do đồ nhi giặt! Nước sông ấm lạnh, giặt giũ khắc biết! Đến khi tay đồ nhi đông lạnh thành cà rốt! Còn có thể làm rau trộn!!" Vừa nói xong, ngay cả ta cũng xúc động vì cuộc sống gian khổ, đẫm máu và nước mắt của mình.

"Cải thìa ~ nước mắt lưng tròng ~~ nhìn ánh trăng khóc không nguôi ~~ cuồn cuồn hơn Trường Giang, hơn Trường Giang ~~" Ta dùng giọng điệu ai oán, lạnh lẽo dị thường hát về cải thìa, đoạn giữa còn vô tình nghẹn ngào mấy lần. Nay cải thìa là ví dụ tốt nhất để hình dung! Ngươi nói xem ta đây khổ sở thế nào!

Lời này vừa nói ra, Thanh Dạ lập tức đau lòng nhìn ta, sau đó cúi đầu trầm tư sâu sắc. Đoạn Tang Mặc tất nhiên hiểu rõ sự chua xót đó, đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ chớp chớp nhìn ta, khiến ta xúc động suýt nữa lấy hình tượng cà rốt đông lạnh của mình vừa rồi cho hắn ăn luôn.

Chỉ có Thanh Vận là loại động vật máu lạnh bẩm sinh vẫn ung dung bình thản, đôi mắt xếch hơi hơi chớp, thản nhiên trả lời: "Thất nhi nói vậy hẳn là đã mất rất nhiều công sức, chi bằng theo ý Thất nhi... Là làm thế nào?"

Ta nghe Thanh Vận nói xong, nhất thời tươi cười rất quỷ dị, trả lời: "Sau này sư phụ rửa chén đi!!"

Đây mới là mục đích cuối cùng của ta, hôm nay chết sống gì cũng phải chỉnh Thanh Vận! Nếu không ta chết không nhắm mắt!!

Thanh Vận đưa mười ngón đặt xanh xao của mình ra trước mắt cẩn thận quan sát rồi nói: "Nếu Thất nhi biết rõ nước sông lạnh thấu xương, sao bỏ mặc sư phụ bệnh tật đầy người ra đó rửa chén được?"

"..."

Người bệnh đến mức không rửa chén được sao? Vậy vì sao không thấy người ăn ít cơm một chút?

Trên có chính sách, dưới có đối sách!!

"Sư phụ, bỏ được bỏ được. Ngày thường người thiếu vận động mới suy nhược, bệnh vặt như vậy!" Ta khuyên nhủ tận tình.

Người cũng không sầu lo gì cả, khi không suy nhược làm gì?

"Vậy vì sao Thất nhi không bảo Dạ nhi làm? Theo vi sư thấy, hẳn là vì luyến tiếc." Đôi mắt Thanh Vận có vẻ hơi hờn giận cong lên, tựa hồ rất để ý hai chữ suy nhược kia của ta.

"Tiểu Thất, sau này để sư huynh rửa chén bát đi."

Thanh Dạ ra chiều săn sóc, mới vừa rồi lại áy náy như vậy nên mới tình nguyện gánh hết cục diện rối rắm này.

Sư huynh....

Rơi lệ đầy mặt, sư muội không muốn khổ nhưng làm sao có thể đùn đẩy hết cho ngươi...

Vì thế ta chỉ có thể nghẹn ngào trả lời: "Không cần, sư huynh. Để sư đệ làm..."

"Vẫn nên để Dạ nhi làm! Bình thường, Mặc nhi rửa mười cái chén chỉ còn lại hai. Vi sư cũng không muốn ngươi ngày ngày hỏi xin vi sư tiền mua chén, cuộc sống không dễ dàng, có thể tiết kiệm vẫn nên tiết kiệm." Cặp môi mỏng của Thanh Vận khẽ nâng lên, cười rất gian trá, cố tình bám riết không tha.

"Sư phụ, chuyện gì cũng cần có quá trình. Sư đệ cứ như vậy cũng không phải cách, đồ nhi nhất định sẽ chỉ dạy bên cạnh, nếu lại làm vỡ chén, đồ nhi lấy tiền mình ra đền!" Dứt lời, lệ nóng quanh tròng liếc Thanh Dạ.

Sư huynh a sư huynh, ta bỏ rơi sư đệ vì bảo vệ ngươi! Ngươi có cảm nhận được tấm chân tình này của sư muội không?

Thanh Vận nghe xong hài lòng cười cười, kế đó ung dung nói: "Nếu vậy thì sau này Mặc nhi giao cho Thất nhi. Buổi chiều khách cũng không đông, vi sư hơi mệt nên về phòng trước." Dứt lời vung vẩy phất trần tiêu sái bước đi.

Ta hai mắt đẫm lệ nhìn bóng dáng Thanh Vận rời đi, cả người run rẩy như cảm lạnh rất nặng.

Chẳng lẽ cả đời này ta đấu không lại Thanh Vận sao? Lúc đầu rõ ràng ta còn thắng thế hơn nhiều, nay vì sao lại rơi vào hoàn cảnh thế này! Chẳng lẽ công lực Thanh Vận cao hơn một bậc?

Ta dọn dẹp bàn ăn rồi dẫn Đoạn Tang Mặc vào bếp, thay hắn vén cổ tay áo lên, kế đó đưa miếng xơ mướp kiên nhẫn dạy hắn.

Bàn tay trắng nõn nà như ngọc của Đoạn Tang Mặc nhanh chóng trở nên đỏ bừng, chén bát vẫn dơ rối tinh rối mù, đã vậy còn liên tục làm vỡ hai cái. Ta đứng nhìn một bên, không khỏi đau lòng.

"Nha nha nha! Góc cái kia còn đầy mỡ, dùng xơ mướp chùi sạch đi! Cầm chắc một chút, đừng để rơi nữa!" Ta đứng bên cạnh nhìn mà phát bực, muốn tự mình ra trận. Nhưng chuyện rửa chén cũng không phải lần một lần hai, ta giúp Đoạn Tang Mặc thì hắn sẽ vĩnh viễn không biết làm! Sau này vẫn là ta rửa!

Đến khi Đoạn Tang Mặc thành công làm vỡ cái chén thứ ba, rốt cục ta bạo phát!!

"Đoạn Tang Mặc! Ngươi xem ngươi làm vỡ mấy cái chén rồi? Ngươi cứ làm vỡ nữa thì bốn thầy trò có thể ăn không khí..." Ta đã đáp ứng Thanh Vận tự bỏ tiền túi ra mua lại toàn bộ chén bát bị Đoạn Tang Mặc làm vỡ!

Nhưng ta không hiểu cho dù Đoạn Tang Mặc là đại thiếu gia, hắn thích tính toán như vậy hẳn chỉ số thông minh không thấp, vì sao học rửa chén cũng mất thời gian như vậy chứ!

Đoạn Tang Mặc cúi đầu không nói, vẫn cố gắng rửa chén, rốt cục lại khiêu chiến thành công lần nữa, làm vỡ một cái tô.

"Đoạn Tang Mặc!!!" Ta nhất thời hóa thành bạo long rống với Đoạn Tang Mặc!

Đoạn Tang Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng phức tạp, không hé nửa lời.

Ta thấy Đoạn Tang Mặc như vậy lập tức khí thế giảm đi rất nhiều, khinh thiện sợ ác là bản năng của ta. Vẻ mặt ngoan ngoãn này rất dễ sợ. Cũng đúng thôi, Đoạn Tang Mặc vốn là một đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chịu rửa chén cho ta thì ta nên thắp hương cám ơn trời đất mới phải, đằng này ta lại không biết điều còn đòi này đòi kia. Chẳng may tính công tử của Đoạn Tang Mặc phát tác, quăng chén bát chạy lấy người thì phải làm sao?

Nghĩ vậy, ta lập tức tươi cười lấy lòng, nói: "Sư đệ, ngươi rửa từ từ, rửa từ từ thôi! Kiên nhẫn một chút nữa là xong! Sư tỷ tin ngươi..."

Đoạn Tang Mặc nhìn ta chằm chặp rồi bỗng cúi đầu ai oán một tiếng: "Sư tỷ..."

"Chuyện gì?" Ta trừng mắt nhìn Đoạn Tang Mặc.

Tiểu tử? Muốn tạo phản?!!

Đơn đấu hay quần ẩu?

Muốn đơn đấu ta tìm người giỏi nhất đấu với ngươi! Muốn quần ẩu ta tìm một bang hội đấu với ngươi! Còn sợ thua ngươi sao?!?!

Đoạn Tang Mặc trầm mặc nhìn ta một lúc rồi hờ hững hỏi: "Sư tỷ... Có phải người không nỡ để sư huynh rửa... Mới sai ta rửa..." Cặp mắt đen kia tối sầm, như ném đá xuống sông sâu không đáy, vừa hỗn loạn vừa đau thương khó tả.

"..."

Âm mưu bị vạch trần, ta nên trốn đi đâu đây...

"Ha ha... Ha ha a... Tiểu tử ngốc! Suy nghĩ lung tung!" Dứt lời ta chột dạ vì nói dối, đã vậy còn vỗ thật mạnh lên vai Đoạn Tang Mặc.

Trong lòng lạnh lẽo như băng giá tận xương, nếu để Đoạn Tang Mặc biết ta là người trọng sắc khinh sư đệ như thế, sau này sẽ tạo phản, không bao giờ nghe lời ta nữa thì phải làm sao? Không được! Ta tuyệt đối không cho phép quyền uy của mình bị uy hiếp! Ta đây phải được chà đạp sư đệ tùy thích!

"Không phải sao?" Đoạn Tang Mặc bình tĩnh nhìn ta, cặp mắt lo lắng kia nói cho ta biết hắn quyết không tin lời nói dối vừa rồi của ta.

Xem ra vì bảo vệ uy tín của mình, ta chỉ còn cách thi triển lấp liếm đại pháp có một không hai!

Nghĩ vậy, ta dùng ánh mắt thành khẩn dị thường nhìn Đoạn Tang Mặc, thoáng ngượng ngùng nói: "Sư đệ, ngươi có biết vì sao sư tỷ không muốn sư huynh rửa chén không?"

Đoạn Tang Mặc lắc lắc đầu như ta mong muốn.

"Bởi vì sau khi sư huynh rửa chén xong, tay hắn chắc chắn rất lạnh, nếu sư tỷ lại thấy áy náy có lẽ sẽ tự mình ủ ấm tay cho hắn nhưng dù sao quan hệ của sư tỷ với sư huynh không thân thiết đến như vậy mà hành động này không khỏi có chút thất thố cho nên mới tìm sư đệ. Sư đệ ở chung với sư tỷ nhiều hơn... Cho nên... Cho nên sư tỷ với sư đệ có vẻ... Có vẻ... Thân..."

Nói xong ta vờ ngượng ngùng nói không được nữa, còn lại nên để Đoạn Tang Mặc tự do tưởng tượng!

Quả nhiên, Đoạn Tang Mặc vừa nghe xong, bi thương trong mắt nhất thời không cánh mà bay. Hắn bình tĩnh nhìn ta, thật cẩn thận hỏi: "Sư tỷ thật sự thân với ta hơn sao?"

"Đúng!!" Ta gật đầu như trống bỏi.

Sư tỷ lừa gạt sư đệ có trái tim yếu ớt mong manh là không đúng...

Nhưng sư tỷ cũng bất đắc dĩ...

"Cho nên, chờ ta rửa chén xong... Sư tỷ cũng sẽ vì áy náy mà ủ ấm tay cho ta?" Đoạn Tang Mặc hỏi như muốn xác nhận lại.

"..."

"Ha ha... Sẽ, sẽ làm..." Ta cứng mặt, ra vẻ hòa ái trả lời.

Sư đệ, lúc ngươi nói ra lời này có vẻ đã sớm quên vừa rồi làm vỡ hết ba cái chén của sư tỷ. Sư tỷ không đánh ngươi đã vui lắm rồi, lại còn dám muốn sư tỷ áy náy ủ ấm tay cho ngươi?

"Ta đã biết." Đoạn Tang Mặc chờ ta khẳng định xong lập tức cúi đầu rửa chén thật sự.

Càng làm ta giật mình là kế đó Đoạn Tang Mặc không cần ta nhắc nhở vẫn có thể rửa chén sạch sẽ, lại không làm vỡ thêm một cái nào khác...

Đợi khi rửa xong, đôi mắt đen nhánh của Đoạn Tang Mặc bình tĩnh nhìn ta không chớp, cũng không mở miệng, cứ như ngươi tự khắc biết hắn đang chờ đợi gì. Bất đắc dĩ thân là sư tỷ, sao ta có thể quang minh chính đại lừa gạt Đoạn Tang Mặc, tổn thương trái tim nhỏ bé của hắn? Vì thế đành phải bán sắc đưa tay ủ ấm hai bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Đôi môi mỏng của Đoạn Tang Mặc nhất thời hé ra một nụ cười đẹp đẽ như núi mùa xuân khiến ta mờ cả mắt. Nhưng sư đệ a! Tay ngươi cũng thật là lạnh quá đi! Nếu sư tỷ tự mình ủ ấm cho ngươi xong chắc tay ta cũng đóng băng mất thôi!

Sau khi ta ủ ấm cho Đoạn Tang Mặc xong thì trời cũng đã xế bóng, hai người mang theo bốn bàn tay lạnh cóng về lại tiền điện. Thanh Dạ đang trò chuyện với một nữ tử.

Nữ tử này ước chừng mười tám, dáng điệu uyển chuyển, mái tóc đen nhánh trên đầu búi kiểu phụ nhân, chỉ cài mấy cây trâm thanh nhã. Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, sáng ngời như ngọc, cặp mắt u tĩnh rất có thần. Đôi chân mày khẽ cau, có vẻ lo lắng nhìn Thanh Dạ, nhìn dáng vẻ không hề giống như đang nói chuyện tào lao.

Ta buồn bực dắt Đoạn Tang Mặc đi qua, nàng kia vừa thấy ta lập tức chào một tiếng Đường Thất đạo trưởng rất lễ phép. Hiếm khi được oanh yến thủ lễ với ta như vậy nên ta không khỏi có ít nhiều ấn tượng tốt về nàng.

"Thí chủ có việc gì phức tạp xin hãy nói với bần đạo, không chừng bần đạo có thể thay thí chủ phân ưu." Ta ôn hòa trả lời.

Nữ tử này vừa rồi không mở miệng tự giới thiệu thì thôi, vừa mở miệng nhất thời dọa ta sợ hãi.

Nàng là phu nhân huyện thái gia!!

Chưa bao giờ nghĩ phu nhân huyện thái gia lại xinh đẹp, chín chắn như thế!

Sau đó, phu nhân huyện thái gia chậm rãi kể lại sự kiện quỷ dị gần đây phát sinh trong phủ.

Nhắc lại lễ hội hoa cúc ngày đó, huyện thái gia bỗng nhiên dẫn một nữ tử xinh đẹp, còn có một chậu Lục Vân trứ danh về phủ. Huyện thái gia vốn ngại danh tiếng quan phụ mẫu nên mới miễn cưỡng thu nhận nữ tử này. Thấy nàng khổ sở không nơi nương tựa nên tính tìm một người đáng để phó thác gả cho nàng. Nhưng nói sao thì nữ tử này cũng không chịu gả, chỉ ở lại huyện phủ không chịu đi.

Vậy cũng không đáng nói, thời gian trước, không biết vì sao tay nàng bắt đầu hư thối, tìm đại phu đến cũng trị liệu không hết, dùng thuốc gì cũng không có hiệu quả. Đồng thời bốc mùi tanh tưởi. Nàng cũng như đang trốn tránh gì đó, lấy bao bố quấn tay mình không cho ai xem. Mà nay vết thương càng ngày càng thối rữa, mặt mũi cũng bắt đầu hư thối. Hôm qua nghe nha hoàn hầu hạ nói thần trí của nàng cũng bắt đầu không tỉnh táo nên mới đến đạo quán hỏi cách trị liệu.

Chờ ta nghe xong câu chuyện của phu nhân huyện thái gia, ta thực không không tìm ra nguyên nhân. Nếu ta nhớ không lầm, nữ tử đó là người ta với Phương Hải Kinh đã gặp trong lễ hội, tên gọi Cầm Nhiên. Nhưng tìm đại phu cũng trị không hết thì tìm đến Thanh Vận Quan cũng vô dụng, đây không phải chuyện hồn phách sai chỗ. Ta nhìn Thanh Dạ, ánh mắt của hắn cũng mê man.

Nếu ngay cả Thanh Dạ sư huynh cũng không biết thì chỉ còn cách tìm tên đạo trưởng gà mờ kia.
***