Phiên ngoại Lương Gia
Đôi én bay trong mưa phùn
Cuối mùa thu, hoa viên trông rất cô đơn: lá
cây đã khô vàng, trăm hoa héo tàn, gió thổi qua cánh hoa rơi rụng lả tả. Lương
Gia đứng trong lương đình, âm thầm phiền muộn. Hoa rơi người lẻ bóng...
Nàng lại thở dài. Đây đã là lời ta thán một
trăm lẻ một, từ khi Tô Nhiễm đi rồi, nàng vô cùng nhàm chán, thật khó bình
thường. Nhưng thật ra nàng không có lúc nào bình thường, đây là đánh giá về
nàng của huynh đệ Tô gia.
Còn nhớ trước kia, nàng với Tô Nhiễm tuy
hai mà một, là tỷ muội có phúc cùng hưởng nhưng cũng chỉ là trước kia. Từ khi bắt
cặp với Lâu Huyên, Tô Nhiễm trở nên trọng sắc khinh bạn, xét hiện tại mà nói,
bọn họ đi Dương Châu ngắm Tây Hồ cũng không mang nàng theo, hại nàng lẻ loi một
mình ở hoa viên trong tướng phủ, muốn bao nhiêu lạnh lùng có bấy nhiêu lạnh
lùng, muốn bao nhiêu nhàm chán có bấy nhiêu nhàm chán.
"Gia Gia, nàng sao vậy?" Tô Hành lặng
lẽ xuất hiện sau nàng.
Lương Gia giương mắt nhìn, lập tức khôi
phục vẻ cô đơn. Tô Kiên vừa từ hành lang gấp khúc đi tới, thấy một màn này
không khỏi mở to mắt. Hắn biết tuy Lương Gia tính tình bất hảo nhưng ở trước
mặt Tô Hành cũng không ngoan ngoãn gì. Còn nhớ lúc nàng bị Lâu Huyên từ hôn,
Lương Gia vì không muốn dọa người trước mặt Tô Hành, còn rời nhà trốn đi. Giờ
trước mặt Tô Hành, Lương Gia vẫn giữ vẻ thờ ơ thật khiến người ta khó tưởng
tượng. Hắn nhịn không được dừng chân, núp sau cột nhìn lén.
Tô Hành ôn hòa vuốt tóc Lương Gia, "Nàng
không vui?"
Cử chỉ này bị Tô Kiên tận mắt chứng kiến,
hắn cười gian, hai người này quả nhiên có gian tình.
Lương Gia chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt
mất hứng: "Nhiễm Nhiễm trọng sắc khinh bạn, có Lâu Huyên không cần ta, bọn
họ đi Dương Châu ngắm Tây Hồ nhưng không mang ta theo!"
Tô Hành biết rất rõ Lương Gia thích náo
nhiệt. Lúc trước nàng trốn nhà đi, không biết khi Tô Hành đi tìm nàng, cũng
từng ngang qua Dương Châu, đó thật là một nơi rất đẹp.
Tô Hành an ủi: "Không lâu sau Nhiễm
Nhiễm sẽ thành thân, nàng sẽ về sớm thôi."
Hắn chưa dứt lời, nhắc tới chuyện Tô Nhiễm
thành thân, Lương Gia càng mất hứng. Tô Nhiễm và Lâu Huyên ngưu tầm ngưu mã tầm
mã, chắc chắn sẽ thường xuyên đi chơi mất tích, nói không chừng sau ngày thành
thân bọn họ sẽ tay trong tay hành tẩu giang hồ, đương nhiên không có phần nàng,
nàng không thể đi theo vướng chân vướng tay vợ chồng người ta.
Nhớ ngày đó dạo chơi giang hồ tứ hải, làm
một nữ hiệp cái thế trừ bạo giúp yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo
là nguyện vọng chung của nàng và Tô Nhiễm, xem ra nguyện vọng đó kiếp này không
thể thực hiện.
Nghĩ đến Tô Nhiễm sau này nhàn nhã ngày còn
mình nhàm chán cả ngày, nàng vừa hâm mộ vừa ghen tị, ngay cả Tô Hành nói gì đó
nàng cũng không nghe.
"Gia Gia?" Tô Hành gọi nàng.
Cuối cùng Lương Gia hồn về chốn cũ:
"A?"
"Ta vừa hỏi nàng, nàng có nghe
không?" Tô Hành lập lại một lần, "Ta nghe bác với mẫu thân bàn về hôn
sự của nàng, mọi người nói Nhiễm Nhiễm đã thành thân cũng nên lo đến chung thân
đại sự của nàng."
Lương Gia nghi hoặc nhìn Tô Hành, thầm mắng
hắn ngu ngốc. Uổng công mình si tình với hắn, ngay cả Tô Nhiễm cũng nhìn ra nhưng
hắn không có chút cảm giác nào? Chẳng lẽ hắn còn đần hơn Tô Nhiễm, là đồ ngu
ngốc không hơn không kém?
Quên đi, nàng đại nhân có đại lượng, không
so đo với hắn, ai bảo hắn là con mọt sách. Mười mấy năm qua, hắn vẫn xem mình
là muội muội, hệt như Tô Nhiễm, sao hắn có thể thích mình.
Trong lòng lại lần nữa cường điệu không cần
so đo với Tô Hành nhưng Lương Gia vẫn nổi giận, nàng ngoài cười trong không
cười: "Không vội, có câu già trẻ thứ tự, chung thân đại sự của biểu ca còn
chưa xong, ta sao không biết xấu hổ giành trước."
Tô Hành á khẩu, không trả lời được.
Lương Gia thừa thắng truy kích: "Ta
cảm thấy thiên kim của Bộ binh Thượng Thư Tôn đại nhân Tôn Nhược Sắc được lắm, dáng
vẻ xinh đẹp lại ôn nhu, hiền lành rất xứng với biểu ca, biểu ca có muốn để mắt
tới hay không?"
"..." Tô Hành đanh mặt lại,
"Gia Gia, ta có việc đi trước, không nói nữa."
Đợi bóng dáng Tô Hành biến mất ở hành lang,
Lương Gia đắc ý cười ha ha: "Đấu với ta, ngươi còn non lắm! Tô Hành ngu
ngốc, không thấy ta thích ngươi sao? Tô Nhiễm còn có thể nhìn ra, chẳng lẽ
ngươi thật sự ngốc hơn Tô Nhiễm? Tức chết ta..."
Tô Kiên núp sau cột xem kịch vui đã ghiền,
hắn vừa lắc đầu vừa tán dương, hai người này đều giả mạnh, một người rõ ràng
thích người ta cũng không nói, một người trì độn như đầu gỗ gì cũng không phát
hiện, cứ như vậy sớm muộn cũng đả thương nhau. Hắn tin Tô Hành là người phúc
hậu nhưng không có nghĩa Lương Gia sẽ không động thủ, phải biết rằng Lương Gia
là người bá đạo nhất tướng phủ, Tô Nhiễm so với nàng còn được xem là thục nữ
trong thục nữ.
Ở chung nhiều năm, huynh đệ Tô gia đều hiểu
rõ tính tình Lương Gia. Nàng chính là thiên kim tiểu thư bám người không tha,
bá đạo, mãnh liệt, nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, không ôn nhu, không hiền
lành, là loạn thất giai nhân có tiếng trong tướng phủ nhưng cũng có người
thích.
Vì sự yên tĩnh sau này của tướng phủ, Tô
Kiên nảy ra ý hay, cười không lấy gì làm tốt đẹp.
Trong tiền sảnh tướng phủ, một nhà đang
ngồi uống trà thật vui vẻ, trừ mọi người của Tô gia còn có cha con Tôn Nhược
Sắc.
Tô tướng gia sờ sờ râu, "Hôm nay mời
Thượng thư đại nhân đến là có một việc rất trọng yếu muốn thương lượng với ngài."
"A, là đại sự gì?" Tôn thượng thư
buồn bực.
"Là như vầy, Nhược Sắc nhà các ngươi
hiền lương thục đức, ta và mấy vị phu nhân đều thích, lão ngũ nhà chúng ta vừa
đến tuổi thành gia lập thất, ngươi xem..."
Tôn thượng thư lập tức ngầm hiểu, gật đầu
nói: "Rất tốt, tướng gia đề nghị được lắm, ta cũng tán thành cọc hôn sự
này, không bằng chúng ta chọn ngày lành, ấn định sẵn?"
"Nhược Sắc là tỷ muội tốt của Nhiễm
Nhiễm, hay là để các nàng lấy chồng cùng ngày?"
"Đề nghị hay, quyết định vậy đi!"
Hai người rất ăn khớp với nhau.
Lúc này ——
"Ta không đồng ý!"
"Ta không đồng ý!"
Tôn Nhược Sắc và Lương Gia trăm miệng một
lời cự tuyệt.
Không khí bỗng lạnh xuống, mọi người sợ
hãi, dời mắt sang hai nàng.
Tôn Nhược Sắc nổi trận lôi đình, "Sao
gả ta cho Tô Hành? Chính là con mọt sách đánh một quyền mất hơn trăm năm mới
phản ứng? Người rõ ràng muốn ta chết! Ta nói, ta con mẹ nó đời này không lấy
chồng, chết cũng không gả, dù Tần Lãng quỳ trước mặt ta dập đầu ba lần, ta cũng
không gả..."
Trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một đàn
quạ đen xoay quanh, oa oa kêu bậy. Tôn thượng thư xấu hổ vô cùng, oán hận ông
trời không có mắt để mình sinh ra một tai họa như vậy.
Tô Kiên ngạc nhiên. Đánh một quyền mất hơn
trăm năm mới phản ứng? Tôn Nhược Sắc dùng những lời này để hình dung Tô Hành
thật quá chuẩn xác, đệ đệ này của hắn quả thật rất "mọt sách". Cũng
may Tô Hành không có ở đây, nếu hắn nghe được nhận xét của Tôn Nhược Sắc, có
thể lập tức chết mất hay không?
Tô tướng gia cố gắng khống chế tâm tình, cố
ý chuyển đề tài, miễn cưỡng cười hỏi Lương Gia: "Gia Gia, vì sao ngươi
không đồng ý?"
"Bởi vì... Bởi vì... Bởi vì..."
Lương Gia toát hết mồ hôi lạnh, không thể nói bởi vì mình thích Tô Hành, không
muốn hắn cưới người khác, như vậy mọi người không cười đến rụng răng mới là lạ.
Bỗng nhiên, nàng liếc Tôn Nhược Sắc, linh
cơ vừa động: "Bởi vì ta là tỷ muội tốt với Nhược Sắc, ha ha. Người trong
lòng Nhược Sắc là Tần Lãng, dưa hái xanh không ngọt, cậu nói đúng không?"
Tôn Nhược Sắc đỏ bừng mặt: "Ai nói ta
thích Tần Lãng, ta ta ta... Đó là trước kia, ta..."
"Nói vậy, ngươi nguyện ý gả cho lão
ngũ?" Tô Kiên e thiên hạ không loạn.
"Không đúng, không đúng..."
Tô Kiên thừa thắng truy kích: "Ta đã
biết, ngươi vẫn muốn gả cho Tần Lãng."
"Không có được không..."
"Sao lại không, ngươi đã không gả cho
Tần Lãng, vậy gả cho lão ngũ nhà chúng ta là được."
"Ta ta ta..." Tôn Nhược Sắc hai
mắt lóe hung quang, "Ta không biết..."
"Ha ha, không biết chẳng khác nào đồng
ý. Vậy xem như định rồi, cha, trước đó ta đã nói Tôn tiểu thư chắc chắn sẽ đáp
ứng, người xem không phải đã thành." Tô Kiên rất đắc ý.
Lương Gia xoa tay, nếu không phải ở đây
đông người, nàng đã sớm xông lên hành hung.
Tô tướng gia mừng rỡ: "Tốt, tốt, cuối
cùng lão nhị ngươi lần này đã làm được chuyện tốt, định như vậy đi."
Tôn thượng thư: "Được, liền định như
vậy."
Lương Gia cùng Tôn Nhược Sắc giống như kiến
bò chảo nóng vừa lo lắng, vừa nghẹn chết. Các nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tô
Kiên, không biết nên làm gì bây giờ.
Tô Kiên cố ý không thấy, thật sự đắc ý,
thầm nghĩ Lương Gia a Lương Gia, đã đến lúc mấu chốt này, ta xem ngươi nói hay
không, không nói ra thì người trong lòng sẽ bị cướp đi.
"Ta không đồng ý." Lúc này người
nói là Tô Hành. Hắn nhanh bước vào tiền sảnh, sắc mặt bình thường nhưng thái độ
cũng rất kiên quyết.
Tô Kiên vì khích Lương Gia, cố ý gạt Tô
Hành. Tô Hành đang đọc sách tại thư phòng, trong lúc vô tình nghe nha hoàn nói
Tô tướng gia an bài hôn sự cho mình, vội vàng chạy lại đây.
Thật vất vả thuyết phục Tôn Nhược Sắc, giờ
con mình lại đến quấy rối, Tô tướng gia đầu to như đấu, ảm đạm mất hồn. Hắn cố
gắng khắc chế cảm xúc, "Lão ngũ, ngươi..."
"Cha, ta muốn cưới Gia Gia." Tô
Hành buông lời kinh người.
Mọi người trong đại sảnh, bao gồm Lương
Gia, Tô Kiên, toàn bộ trợn tròn mắt.
Tô Hành lặp lại: "Ta muốn cưới Gia
Gia, xin cha thành toàn."
Tô Kiên run sợ, hắn vốn muốn khích Lương
Gia, không ngờ Lương Gia còn chưa bị khích đã khiến Tô Hành ra mặt. Bất quá có
thể làm đầu gỗ đánh một quyền mất trăm năm này có phản ứng cũng thật không dễ.
Tôn Nhược Sắc thở phào nhẹ nhõm, Lương Gia
còn đang hóa đá.
Tô Hành lập trường thực kiên định. Hắn
đương nhiên biết Lương Gia thích mình, lại ngại mở miệng, vốn hôm qua hắn muốn
cố ý khích nàng, ai ngờ sự tình hỏng bét, ngược lại đưa mình ra nơi đầu sóng
ngọn gió. Nếu hắn nếu không đứng ra làm sáng tỏ, chỉ sợ thiên hạ đại loạn.
Lão phu nhân trầm mặc nãy giờ chợt phá tan
sự yên lặng, "Được, vì những lời này của ngươi, bà nội làm chủ cho ngươi,
ta đáp ứng."
Lão phu nhân vẫn xem Lương Gia là hòn ngọc
quý trên tay. Nhiễm Nhiễm không lâu sau phải lập gia đình, bà cũng không định
gả Gia Gia ra ngoài. Ý muốn của Tô Hành rất hợp ý bà, nước phù sa không chảy ra
ruộng ngoài.
Lão phu nhân lớn nhất trong nhà, một câu nói
ra, sự tình bèn kết thúc.
Sau đó Tô Kiên bị Lương Gia điên cuồng rượt
đánh vì hành vi nhàm chán của hắn; sau đó Tô Kiên lại bị Tôn Nhược Sắc rượt đánh,
cũng là vì hành vi nhàm chán của hắn.
Tô Kiên lệ tuôn rơi, nguyệt lão hắn thực
oan uổng!
***