Hành
động hắt phân này của Lâm San thật kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, vừa
hắt ra đã làm Ô Nguyệt thất nữ tặc không ai bì nổi đều hóa đá, sau một lát, từ
trên núi Ô Long vang lên một loạt tiếng thét chói tai làm vô số loài chim hoảng
sợ vỗ cánh bay đi mất.
Đám
thị vệ ngửi mùi hoa mềm mại trở nên vô lực bị hương vị kích thích này làm kinh
hồn táng đởm, rốt cục nhịn không được phun ra, sau đó đột nhiên nhiên phát hiện
tay chân hữu lực, đầu không còn hôn mê, độc trên người đã được hóa giải hoàn
toàn.
Không
đến một nén nhang, tình thế đã biến hóa khôn lường, sơn trại mạnh nhất trên Ô
Long Sơn đã bị cưỡng chế và bị nhổ tận gốc cũng nhờ một phần công lao của Lâm
San, tiến trình tiêu diệt rốt cuộc không còn trở ngại.
Nhìn lại
hết thảy các phát sinh này, ngay cả Liên Phong luôn luôn bình tĩnh có chút dở
khóc dở cười, nhịn không được xoay người nhìn "Hắt phân anh hùng" Lâm
San đã thấy nàng nhăn mặt muốn khóc.
"Sao
vậy?" Liên Phong tiến đến hỏi.
"Ghê
tởm chết! Thối chết..." Tuy rằng không hắt phân lên người mình nhưng nói sao
đều là qua tay nàng hắt ra nên tránh không khỏi bị dính một chút làm Lâm San
ghê tởm muốn ói.
Ngay khi
nàng giơ hai tay lên, vẻ mặt cầu xin, bỗng nhiên có bàn tay ấm áp vươn tới nắm
lấy cổ tay nàng, đến lúc hoàn hồn thì Liên Phong đã lấy từ trong ngực ra một mảnh
khăn tinh tế lau tay cho nàng. Hắn cúi đầu, động tác rất nhẹ nhàng và vô cùng
cẩn thận, ánh mắt nhìn nàng chút không có một chút cảm xúc chán ghét.
Trong nháy
mắt, Lâm San hoàn toàn giật mình, mấy thứ dính trên tay nàng cực kỳ dơ bẩn
nhưng trước mặt nàng lúc này là nam nhân ôn nhu nhất mà nàng từng gặp qua, khi tay
hắn chạm đến lòng bàn tay của nàng, tâm nàng dường như cũng mềm theo.
Liên
Phong thay Lâm San lau khô tay, lại không chút do dự bắt nốt tay kia tiếp tục
lau, cái khăn nguyên bản trắng tinh bị dơ bẩn, hắn lại không hề để ý, ngược lại
còn lau cẩn thận. Chờ khi lau xong tay Lâm San, hắn lại cầm khăn lau chỗ bẩn
trên quần áo nàng, Lâm San giờ phút này hoàn toàn biến thành một con rối gỗ, để
hắn mặc nhiên lau vết bẩn trên mình...
Một
khắc kia, Lâm San bỗng cảm thấy kỳ thật hành động hắt phân này rất đáng giá.
"Cảm
thấy tốt hơn không?" Sau khi lau khô, Liên Phong mới mở miệng hỏi.
Lâm
San bỗng nghẹn lời, ngơ ngác gật đầu, thật lâu sau mới nói: "Cái kia...
Tay ngươi... Ô uế..."
"Không
sao." Liên Phong nói xong phủi phủi bàn tay.
"Đừng!"
Lâm San vội vàng ngăn hắn, "Chỗ ô uế này... Ta tẩy sạch giúp ngươi!"
Dứt lời, không nói không rằng cầm tay Liên Phong lại.
Liên
Phong tựa hồ muốn nói gì, giật giật môi, chung quy lại không nói. Mặc một lát,
hắn nói: "Đi thôi, ta dẫn nàng đi tắm."
Tắm?
Nghe
từ đó, Lâm San mắt sáng ngời, cô gái mới vừa rồi còn thẹn thùng đã biến mất:
"Thật sự? Ngươi không gạt ta chứ! Ta muốn nước ấm, còn muốn bồn tắm thật
lớn, thật thật lớn!" Nàng khoa tay múa chân, bộ dáng như đã không tắm
nhiều năm.
Bất
quá Lâm San quả thật cũng lâu rồi không được tắm thoải mái, Ô Long Sơn này cũng
không thể so với hoàng cung, điều kiện kém muốn chết, vùng phụ cận còn không có
cả khách sạn, thế nên Lâm San rất ngạc nhiên không biết rốt cuộc Liên Phong dẫn
mình đi đâu để tìm nước ấm cùng bồn tắm lớn.
"Lại
đây." Liên Phong hướng nàng vẫy tay.
Di?
Tắm rửa không phải hạ sơn sao? Sao Liên Phong dẫn mình lên núi? Lâm San có chút
buồn bực nhưng vẫn bước theo.
Hai
người lòng vòng trong rừng rậm ở Ô Long Sơn hồi lâu, Lâm San cũng không thấy
nước ấm và bồn tắm như Liên Phong đã nói, nàng có chút mệt mỏi, đành kéo góc áo
Liên Phong: "Ta nói, còn đi bao lâu nữa? Chân ta đã sắp gãy."
"Đến
rồi." Liên Phong nói, thân thủ chỉ một chỗ phía trước cách đó không xa.
Lâm
San nhìn theo hướng tay Liên Phong, chỉ thấy rừng rậm núi đá bên trong mơ hồ bốc
lên một luồng nhiệt khí, nhất thời hiểu được, chẳng lẽ Liên Phong nói nước ấm
cùng bồn tắm chính là... Suối nước nóng?!?!
Ta nói
còn có cả suối nước nóng!
Một
khắc kia, nhiệt huyết trong người Lâm San sôi trào như nước ôn tuyền, cầm tay Liên
Phong hướng suối nước nóng vọt qua.
Ô Long
Sơn là núi lửa, trong núi có suối nước nóng, mặc dù không lớn nhưng đối với Lâm
San mà nói cũng đã là cứu tinh, việc không thể tắm rửa với thói quen của người hiện
đại tuyệt đối là một hồi ác mộng.
Kỳ
thật trước đó mấy ngày, Liên Phong đã được thị vệ cho biết chuyện Lâm San đang
tìm chỗ tắm rửa xung quanh đây nhưng vì công vụ bận rộn, hắn chỉ có thể thừa
dịp đi lại qua các đỉnh núi tìm giúp nàng một nơi có thể tắm rửa, cũng may hắn
tìm được rồi. Chính là hắn không nghĩ tới nguyện vọng tắm rửa của Lâm San đúng
là quá bức thiết như vậy, thế nên khi nàng thấy ôn tuyền, không nói hai lời liền
bắt đầu cởi quần áo.
Khí
nóng của dòng suối bốc lên làm Liên Phong cảm thấy có chút nóng mặt, mắt nhìn
đi nơi khác một cách không tự nhiên.
Lâm
San còn đang thoát đồ, áo khoác rồi nội sam, đến lúc cởi áo lót, nàng mới đột
nhiên nhớ ra Liên Phong còn ở bên cạnh mới có chút ngượng ngùng: "Kia...
Nếu không ngươi..."
"Ta
ra ngoài canh gác cho nàng." Liên Phong không đợi nàng nói xong cũng không
quay đầu lại bước nhanh ra ngoài.
Còn
lại Lâm San một mình, thật lâu sau hướng về phía hắn mới biến mất nói: "Kỳ
thật ta muốn hỏi ngươi có muốn tắm chung hay không... Thẹn thùng cái gì? Cũng
không phải không được nhìn..." Kỳ thật trong lòng nàng vẫn còn nhớ chuyện
Liên Phong thay đồ giùm nàng.
Suối
nước nóng ở đây nhiệt độ nước rất cao, Lâm San thoát quần áo đi xuống, không lâu
sau đã bị hơi nước làm mặt đỏ bừng, gân mạch cả người thẳng đường, không biết
có bao nhiêu thư thái.
Như
trong một tiểu thuyết xuyên không, nữ nhân vật chính Lâm San thực tự giác xướng
bài ca 《Tắm rửa》—— "Ta yêu tắm rửa tâm tình hảo hảo, ..."
Định
luật xuyên không: Khi nữ chính hát một bài trong hiện đại, nhất định nam chủ sẽ
nghe được, hơn nữa sẽ làm nam chính động tâm, từ đó về sau nhất mực sống chết
cùng nữ chính. Nghĩ đến đây, Lâm San càng vui vẻ hát, cất giọng ca vàng làm
kinh hoàng vô số chim muông.
Nói đến
Liên Phong, hắn đứng sau nham thạch, tất cả hồi tưởng trong lòng đều là bộ dáng
thoát y vừa rồi của Lâm San, nhớ tới cái cổ trắng noãn kia, cách một trời nhiệt
khí, khiến người ta không khỏi suy nghĩ về phong cảnh vô hạn bị che lấp dưới đống
quần áo... Một khắc kia, thân thể mạc danh kỳ diệu khô nóng, không thể ức chế
dục vọng làm hắn phải sử dụng quyền thế mới có thể miễn cưỡng khắc chế.
Ngay
tại thời khắc giao chiến hôm nay, bỗng nhiên từ trong ôn tuyền truyền ra tiếng
hát thảm thiết như gào khóc của Lâm San, nhất thời Liên Phong như bị chụp
thuốc an thần, dục hỏa mới khởi động trong thân thể liền vô tình bị dập tắt như
vậy.
Hát
khó nghe vậy rất sát phong cảnh!
Lâm
San còn đang hát, yết hầu sắp tắc nghẹn nhưng cảnh tượng mong đợi như trong tiểu
thuyết xuyên không kinh điển chưa xuất hiện, không khỏi buồn bực, chẳng lẽ bài
hát này không đủ thu hút? Không quan hệ, ta đổi! "Nga nga nga, nga nga!
Nga nga nga nga nga nga nga..." Thế nào, đủ thu hút rồi chứ?
Bên
ngoài, Liên Phong đang ngồi vận công khóe miệng co rút.
Vì sao
bỗng nhiên lại kích động như vậy?
Tung
hoành cổ kim, phỏng chừng cũng chỉ có tiếng ca của Lâm San mới có thể khiến
người ta thanh tâm quả dục như vậy, quả thật cổ kim chỉ có một đóa kỳ hoa!
Ngay khi
Liên Phong bị giọng hát của Lâm San tàn phá không nói được gì, không làm được
gì, bỗng nhiên tiếng hát ngưng bặt.
***